"Tôi đi ra ngoài đây một lát." Giang Húc đứng dậy.
Ngải Chính Thanh khó khăn lắm mới dừng lại, tựa hồ hiểu được nguyên nhân trong đó, liền không tiến lên nữa.
Giang Húc tùy tiện chui vào một gian phòng trống, xoay người muốn khóa cửa lại, Quý Hoài giơ tay ngăn lại, đứng vào: "Trên người khó chịu sao? "
Giang Húc không để ý tới hắn, từ trong túi lấy ra một sợi dây thừng, muốn trói hai tay mình lại, Quý Hoài ở trong lòng đau đến lợi hại, nhưng lại không có cách nào khác.
Thời gian bệnh phát tác không có quy luật, bộc phát rất đột nhiên, làm cho người ta đau tim đau gan, phát điên muốn chết.
Giang Húc dựa vào một góc, không muốn Quý Hoài tới gần, càng không muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng rách nát điên cuồng của mình, bởi vì anh cảm thấy mất mặt, còn hết lần này tới lần khác người nhìn thấy chính là Quý Hoài, quả thực là mất mặt gấp đôi.
Giang Húc cảm thấy trên người ngứa đến lợi hại, giống như hơn mười triệu sợi kim đâm qua đâm qua lại trên người, vừa ngứa vừa tê vừa đau.
Cậu nghĩ rằng những từ ngữ này chưa đủ để hình dung cơn đau của cậu.
Giống như đang tra tấn cậu, không, hẳn là còn phải thống khổ hơn cả tra tấn, nếu không Đới Tinh cũng sẽ không dùng móng tay cắt da thịt của mình ra, cắt đến máu thịt mơ hồ, Giang Húc lần đầu tiên rõ ràng nhận thức được sự đau đớn mà cơn ngứa mang lại, đau đến tận xương tuỷ.
Lý trí và ham muốn chiến đấu, muốn sống thì phải chịu đựng, chịu đựng nỗi đau mà người bình thường không thể chịu đựng được.
Giang Húc trong miệng cắn ống tay áo, lấy cái này để phân tâm, anh thậm chí cảm thấy mình chỉ cần hơi dùng sức, hai hàng răng trên dưới đều có thể cắn nát.
Quý Hoài trong lòng không đành lòng, rõ ràng người bị thương tổn không phải