"Ngươi nhìn phía sau." Quý Hoài duỗi cánh tay chỉ vào phía sau anh, sợ Giang Húc lầm tưởng mình là gạt anh, còn tăng thêm vài phần ngữ khí.
Giang Húc biết ý của Quý Hoài là bọn họ có thể tiến vào cửa ải tiếp theo.
Nói cho cùng trong lòng cậu vẫn không chịu nổi sự đả kích này, bị một đại nam nhân hôn, cậu cảm thấy trong lòng xuất hiện một loại cảm giác không nói nên lời, nhưng nghĩ lại thì tình huống lúc ấy đích xác vô cùng khẩn cấp, nếu như không phải Quý Hoài, cậu thật đúng là không sống nổi.
Quên đi, dù sao cũng là nam nhân, bất quá chính là hai khối thịt ngắn ngủi dán cùng một chỗ, lại so đo chính là bụng dạ hẹp hòi.
"Ngươi đi trước." Giang Húc ra lệnh nói.
"Bằng không chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi, bệnh này của anh mới chỉ mới vừa khỏi mà thôi." Quý Hoài có chút lo lắng.
"Đã tốt rồi, không có việc gì đâu." Giang Húc nói.
Mỗi một lần trở lại Khuy Quang, Giang Húc đều có một loại cảm giác đặc biệt thoải mái, cậu vẫn luôn cho rằng mình suy nghĩ nhiều, hoặc là ảo giác, nhưng lần này sau khi bị bệnh lại trở lại nơi này, loại cảm giác thoải mái này đặc biệt mãnh liệt.
Toàn thân trên dưới hình như có một cỗ năng lượng hoàng kim bắt đầu khởi động qua lại, cho dù lúc trước dù có bệnh tật như thế nào, ở trong lâu đài cổ này một lúc liền có thể tự khỏi, có lẽ đây cũng là một loại phần thưởng hệ thống cho cậu, chúc mừng cậu từ trong cửa ải tử thần thoát chết.
Giang Húc ngẩng đầu, cảm giác được điểm sáng trong tầm tay.
Nhanh lên, nhanh thôi, chắc chắn sẽ đi ra ngoài.
"Đi thôi." Giang Húc nhẹ giọng nói.
Quý Hoài đi trước, sau khi xác định Giang Húc sẽ không động thủ đánh người, yên tâm sải bước đi về phía trước.
Sau khi mở cửa ra, cô quay đầu hướng Giang Húc cười cười, nhướng mày mang theo vài phần khiêu khích: "Đúng rồi, A Húc, môi em thật mềm mại ngọt ngào.
"
Giang Húc ngây ngẩn cả người tại chỗ vài giây, chờ sau khi phản ứng lại thì giơ chân lên muốn đạp anh, nhưng người Quý Hoài đã đi qua trước, như vậy tránh thoát một kiếp.
Hắn vừa rồi cũng không nên từ từ nương tay.
Giang Húc vội vàng đẩy cửa đi vào, ánh sáng nơi này sáng lên rất nhiều, chẳng qua nơi anh đi ra có chút kỳ quái, giống như một chiếc xe tải lớn, bởi vậy cửa anh đẩy ra đương nhiên là cửa xe.
Chiếc xe tải này giống như một khối đường bị che phủ, được bao bọc chặt chẽ, kín đáo.
Giang Hiển âm thầm ghi nhớ biển số xe.
Xem ra, nơi này cũng giống như một bệnh viện, chẳng qua so với bệnh viện trên thế giới kia quy mô nhỏ hơn, còn tương đối cũ nát, giống như một bệnh viện tư nhân, bệnh nhân mặc quần áo bệnh nhân nằm sấp trên cửa sổ, từ trên xuống dưới đánh giá Giang Húc.
Giang Húc đứng tại chỗ quan sát trong chốc lát, những bệnh nhân này cơ hồ đều là người trẻ tuổi, tuổi hẳn là không quá ba