Bạch bạch bạch, nhục côn cắm vào rút ra với lực quá mạnh, bộ ngực lắc lư suýt không khống chế được, lắc trái lắc phải đánh lên côn thịt của người đàn ông.
Đương nhiên là thịt mềm đập vào không có lực gì, trái lại xúc cảm trơn trượt khiến xương sống của Kỷ Lăng Giang như bị điện giật, sướng tới mức cực hạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cục cưng ngoan… Nói những lời dễ nghe cho ông xã nghe, ông xã sờ tao âm hộ của cục cưng, có phải rất thoải mái hay không?” Ngón tay của người đàn ông đã đẩy môi âm hộ ra tìm kiếm hạt đậu nhỏ ẩn giấu trong mật huyệt.
Lâm Khả Ngải rất mẫn cảm, anh vỗ về chơi đùa như vậy khiến cô liên tục thở dốc: “Ừm a… Thoải mái… Phù… Ngón tay của ông xã làm… Làm tao huyệt của Ngải Ngải… A… Đại côn thịt thao… A a… Thao ngực Ngải Ngải… A… Đừng dùng lực… Ừm… Nhẹ chút… Được không… A…”“Cầu xin anh… Ừm a… Cầu xin anh dịu dàng với tiểu tao huyệt một chút… A… Không được… Không thể kéo… A a… Ông xã… A… Ừm… Cầu xin anh…”Ngón cái và ngón trỏ của Kỷ Lăng Giang nắm lấy hoa hạch của cô kéo ra ngoài, ngón út đâm vào trong hoa huyệt của cô di chuyển, khiến cô thét chói tai.
Người đàn ông bất mãn nói: “Giữa trưa được bác sĩ thao, cục cưng tao thành như vậy.
Bây giờ ông xã dùng ngón tay em đã nói không được, cục cưng Ngải Ngải đúng là không ngoan!”Đôi mắt Lâm Khả Ngải mị nhãn như tơ nhìn anh, cầu xin: “A… Ông