Lỗ tai không phải chỗ mẫn cảm nhất của cô, nhưng là chỗ cô dễ dàng sợ ngứa nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị niết một chút đều toàn thân nổi da gà, càng đừng nói là liếm.Kỷ Lăng Giang rời khỏi vành tai mềm mại, đầu lưỡi lướt qua đường cong phần cổ tuyệt đẹp và xương quai xanh tinh xảo của cô, tận tình cắn xé da thịt trơn mềm còn ngon miệng.
Mỗi khi đến một chỗ, đều để lại điểm đỏ loang lổ và dấu vết ướt át.Hàm răng linh hoạt cắn mở áo lót của cô, phóng thích ra đôi thỏ trắng yêu thích nhảy lên, ở trên bộ ngực tròn vểnh vốn xanh tím để lại dấu hôn mới.“A a… Ông xã… Ừm… Cổ đừng… Ừm a… Làm ra… Dấu hôn… Ừm a… Như vậy… Ừm a a… Không thể mặc… Váy… Ừm a a a…” Lâm Khả Ngải nhíu mày, không ngừng yêu kiều rên rỉ.Dáng vẻ yếu ớt này, ở trong mắt Kỷ Lăng Giang tràn ngập phong tình vạn chủng: “Tiểu tao hóa! Mặc váy là muốn quyến rũ ai? Quyến rũ ông xã sao?”Hạ thân dùng sức va chạm hoa huyệt của cô gái nhỏ, côn thịt va chạm phát ra tiếng vang triền miên, tư thế thâm nhập khiến đại quy đầu chỉ mấy cái đã phá mở cửa tử cung.“Đúng… Đúng vậy… Ừm a… Chính là muốn… Quyến rũ… Ông xã… A a… Quyến rũ ông xã làm em… Ừm a a… Mỗi ngày… Ừm… Nhét đại côn thịt vào em… Tiểu