Đường đến rượu trang Tuffy không
được tốt cho lắm, ngay cả dân bản xứ tới đó cũng dễ bị lạc đường. Thậm
chí đường vào nhỏ đến nỗi chiếc xe du lịch kia cũng không vào nổi. Ông
lão người Pháp đã quay về được một lúc, hiện giờ, dưới bầu trời bao la
chỉ còn Lôi Dận cùng Phí Dạ. So với nước Mỹ phồn hoa, chốn này quả thực
là yên tĩnh. Trong phạm vi mấy chục km2 chỉ thấy hoa, không một bóng
người…
Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên sầm lại, vẫn không thấy mưa nhưng
mây đen đã từ đâu kéo về, che đi ánh nắng chan hòa. Cả biển hoa oải
hương bị gió thổi lung lay, càng làm cho hương hoa thêm nồng đậm, ngọt
ngào.
Cách đó không xa, trong cánh đồng hoa, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái.
Cô mặc một chiếc váy trắng đi xuyên qua cánh đồng, cảnh tượng này đẹp
như một bức tranh vậy. Sắc tím miên man vây lấy cô, hương hoa thơm mát
vương vấn lên làn váy cô. Trong tay cô còn có chiếc ô hồng, càng khiến
cô thêm phần mộng ảo.
Cảnh tượng này, hoàn toàn rơi vào ánh mắt hai người đàn ông…
Cho đến lúc cô gái đến gần, dáng vẻ của cô mới hoàn toàn in khắc trong đôi mắt đối phương….
Hàng mi cong dài như viễn sơn, đôi lông mày đen dường như cũng vương
hương hoa. Đôi mắt cô trong suốt như biển thạch anh sâu thẳm. Giữa biển
hoa tím biếc, làn da tuyết trắng của cô càng thêm nổi bật, toát lên nét
thơ ngây, đáng yêu. Đôi môi đỏ hồng hé ra nụ cười như hoa. Cô đứng cạnh
hai người đàn ông anh tuấn trông thật giống như hoa lê dưới ánh dương
rực rỡ…
Có điều…nụ cười này quá đẹp, trong lúc nhất thời khiến cho hai người đàn ông sinh ra cảm giác thật lạ, như đã từng quen biết mà nay được gặp lại vậy.
Không đợi đối phương lên tiếng, ý cười bên môi cô tràn đến tận đáy mắt.
Cô nghiêng đầu nhìn hai người, thân thiết nói: “Các anh là khách du lịch à? Vị trí ở chỗ này có phần ‘đặc biệt’, bốn phía đều là cánh đồng hoa,
các anh cẩn thận lạc đường đó.” Cô không hề bị sự uy nghiêm của hai
người đàn ông này hù dọa, cô ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: “Không phải
lo lắng lắm đâu, Provence mùa này ít khi có mưa, chỉ u ám như vậy thôi.
Nhưng mà để đề phòng, cho các anh cái ô này. Du lịch vui vẻ nha!”
Cô gái cực kỳ vui vẻ mà giơ chiếc ô trong tay ra, ánh mắt nồng đậm ý cười.
Tim Lôi Dận lạc mất một nhịp. Nụ cười thoảng như đám mây phiêu lãng này
khiến hồi ức trong hắn ùa về. Trong đầu hắn thoáng hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lại cùng cô gái trước mặt này không ngừng luân phiên hiện lên.
Hắn theo bản năng nhận chiếc ô hồng trong tay cô gái, chữ viết trên đó lại càng khiến hắn hứng thú hơn nữa…
“Rượu trang Tuffy”
Lôi Dận liếc nhìn Phí Dạ đang đứng bên cạnh, dùng ánh mắt để ám chỉ với hắn.
Phí Dạ lại ngạc nhiên nhìn cô gái, giật mình sửng sốt hồi lâu mới có phản ứng lại. Hắn hắng giọng, hỏi:
“Cô gái, cô là người của rượu trang Tuffy? Xin hỏi đường đến rượu trang này thế nào?”
Cô gái vừa nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, “Các anh muốn đến rượu trang Tuffy? Để làm gì?”
“Chỉ thăm một chút thôi. Nghe nói đó là rượu trang mới mở.” Phí Dạ thầm
đánh giá cô gái. Ánh mắt của cô với người con gái kia thật giống nhau,
ngay cả nụ cười bên môi cũng tràn đầy tình cảm. Có điều, cô gái này
dường như vui vẻ hơn, tâm cũng không phòng bị nhiều.
“Rượu trang Tuffy danh bất hư truyền đó.” Gương mặt cô gái thoáng hiện
vẻ đắc ý. Có lẽ nhận thấy được sự thất thố của mình, cô ngượng ngùng thè lưỡi. “Ngại quá! Hai người nếu muốn đến rượu trang thì cứ đi dọc đường
này, đi đến khi nào nhìn thấy một vườn nho thì đó chính là trang trại
Tuffy. Chỗ đó rất đẹp!”
“Cám ơn!” Phí Dạ thấp giọng nói.
“Phì…” Cô gái không nói tiếp, ngược lại là nhìn Phí Dạ mà cười ra tiếng.
Phí Dạ bị cô cười đến sững sờ, nhìn Lôi Dận, lại nhìn mình. Không có chỗ nào đáng cười đấy chứ?
“Thực xin lỗi. Mà anh này, tôi chỉ cảm thấy hai người nhìn qua thực kỳ
quái nha, quá nghiêm túc đi. Provence là một nơi rất đẹp, tâm tình phải
thả lỏng mới có thể cảm nhận cái đẹp ở đây, cũng giống như khi thưởng
thức rượu ngon vậy.” Nói xong, cô lại che miệng cười, nhìn họ rồi vẫy
vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Phía sau, giọng nói trầm thấp như rượu ngon vang lên, lặng lẽ hòa cùng hương hoa.
Cô gái xoay người, vẻ mặt tò mò nhìn người đàn ông luôn luôn trầm mặc.
“Cô … tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Lôi Dận nhìn bóng dáng cô
gái, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu cùng ý niệm không dễ gì nắm bắt được.
Phí Dạ kinh ngạc quay đầu nhìn Lôi Dận.
Lôi tiên sinh lại chủ động hỏi thăm một người khác giới? Không nghe lầm đấy chứ?
Cô gái lại không hề cảm thấy đường đột hay bất ngờ gì, chỉ ngọt ngào
cười, rất tự nhiên đáp: “Tên tôi là Huân Y, mười tám tuổi. Tôi đúng là
người của rượu trang Tuffy, có điều hôm nay bận quá không thể đưa hai
người đi được. Nơi đó sẽ không làm các anh thất vọng đâu, tôi dám đảm
bảo đấy!”
Phí Dạ trong lúc nhất thời liền say mê nụ cười của cô. Lôi Dận cũng giật mình, không phải vì nụ cười của cô, mà bởi cô mười tám tuổi! Năm đó,
khi Khê nhi rời khỏi hắn cũng mười tám tuổi, trên khuôn mặt cô có được
nụ cười như cô gái này không? Nhìn bộ dáng của cô, Lôi Dận có chút tự
giễu. Hẳn là hắn bị thần kinh mới hỏi lí lịch của cô. Chẳng lẽ, vì nụ
cười của cô quá mức ấm áp, giống như Khê nhi?
Nhưng mà … đợi chút…Huân Y? Cái tên này…
“Cô chính là người đến nhà Selena?” Lôi Dận hỏi.
Đôi mắt Huân Y sáng lên, “Anh biết Selena? Anh là bạn của chị ấy sao?”
Lôi Dận thản nhiên nói, “Chỉ là nhìn thấy tờ giấy trên cửa, cũng không biết người cô vừa nhắc đến.”
“À…” Huân Y dường như có chút thất vọng, nhưng vẫn tươi cười, “Selena
tốt lắm. Nếu các anh có thời gian, tôi nhất định sẽ giới thiệu chị ấy
với các anh. Tôi với chị ấy là bạn tốt, còn nữa, tên của tôi cũng là do
chị ấy đặt cho đó. Bởi vì tôi có mang dòng máu châu Á, Selena cho rằng
cái tên này hợp với tôi.”
“Selena mà cô nói rốt cuộc là ai?” Lôi Dận chợt có chút hoảng sợ, không tự chủ mà hỏi một câu.
Hắn đã đến Provence mấy lần, thậm chí ở đây còn có vài khách sạn của
hắn. Có điều, những lần trước không hề khiến tim hắn đập nhanh như vậy.
Lại có một cảm giác như thể đang có một âm thanh mơ hồ chỉ lối cho hắn
đến một nơi vô danh.
“Chị ấy á, là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nha. Tóm lại, tất cả mọi người ở đây đều thích chị ấy.”
Lôi Dận lại trầm mặc. Xem ra vẫn là do hắn nhạy cảm mà thôi. Hắn cho tới bây giờ cũng không tin vào chuyện duyên phận như vậy.
Phí Dạ dường như cũng nhận thấy điểm này, liền nói bừa một câu, “Nào có ai lại lấy huân y thảo [1] để đặt tên chứ. Buồn cười!”
[1]: tên gọi khác của hoa oải hương.
Cô gái mỉm cười, ngẩng mặt nhìn
người đàn ông cao lớn hơn mình rất nhiều, “Ai bảo vậy, tên này rất có ý
nghĩa đó. Tương truyền, có một vị thiên sứ yêu mến một cô gái ở trần
gian tên là Huân Y. Khi cô ấy rơi một giọt nước mắt đầu tiên, cánh của
thiên sứ cũng sẽ vì thế mà rách đi một chút. Tuy thiên sứ mỗi ngày đều
phải chịu đựng đau đớn nhưng chỉ cần hai người ở cạnh nhau như thế thì
vẫn rất hạnh phúc. Thời gian hạnh phúc chẳng kéo dài được lâu, thiên sứ
bị gọi về thiên đường, chấm dứt quãng thời gian tươi đẹp của hai người.
Trước khi rời trần gian, thiên sứ đã để lại một giọt lệ, giọt lệ đó hóa
thành con bướm bay đi làm bạn với người con gái chàng yêu nhất. Huân Y
thì vẫn ngày ngày chờ đợi chàng thiên sứ tại khu vườn mà chàng rời đi,
cuối cùng hóa thành một cây nhỏ, làm bạn với cô cũng chỉ có con bướm
kia. Từ đó về sau, cứ đến thời điểm đó, cả khu vườn lại nở rộ loài hoa
màu tím biếc, cũng thấy bướm bay đầy trời, như đi tìm kiếm chàng thiên
sứ si tình đã bị đày xuống trần gian này vậy.”
“Cô tin vào truyền thuyết này nên lấy tên là Huân Y?” Sắc mặt Phí Dạ không chút thay đổi.
Huân Y cười cười, “Ở Provence, nơi nào cũng có truyền thuyết cả, cũng
chính như loài hoa oải hương mang hương vị tình yêu vậy. Hơn nữa đây là
do Selena kể cho tôi nghe, chỉ cần cô ấy bảo đẹp thì chắc chắn là đẹp.
Vì cô ấy chính là hóa thân của cái đẹp đó.” Nói xong câu này, Huân Y như nhớ ra việc gì, nhìn đồng hồ, “Không nói chuyện với các anh được nữa,
tôi có việc phải đi. Rượu trang Tuffy ở ngay đằng kia thôi. À, đúng rồi, nếu các anh muốn gặp Selena thì cũng có thể có cơ hội nếu đến Tuffy đó. Không cần xấu hổ gì đâu nha, rất nhiều thanh niên ở đây đều thích
Selena mà.”
Huân Y hệt như một con chim sơn ca hoạt bát, nói xong câu đó thì giơ tay lên vẫy rồi tươi cười đi vào cánh đồng oải hương, nét xinh đẹp hòa vào
sâu trong biển hoa tím…
Lôi Dận trong lúc nhất thời hơi ngẩn ngơ, ánh mắt cũng thẫn thờ. Phí Dạ
thầm thở dài một hơi, ánh mắt tối lại rồi hắn thản nhiên nói, “Lôi tiên
sinh, cô ấy không phải là tiểu thư Mạch Khê.”
Lôi Dận hơi giật mình, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, nhìn chăm chú vào biển hoa mênh mông…
___________
Rượu trang Tuffy tọa lạc tại hướng nam của cánh đồng hoa. Đúng như Huân Y nói, nơi này ngoài vẻ xinh đẹp của cánh đồng hoa thì nó còn ngập tràn
nho. Mây đen tán đi, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu tỏa khắp
Provence, vườn nho dưới nắng lại càng trở nên như viên trân châu lóe
sáng.
Trong căn hầm rượu nhỏ đầy mùi trầm hương, ngọn đèn dìu dịu kéo dài cái
bóng cao lớn của Lôi Dận. Tuy rằng hắn rất thích uống rượu mạnh nhưng
hiểu biết về rượu vang thì không bằng Hoắc Thiên Kình là bao. Sở dĩ như
vậy là bởi mỗi lần tuyển rượu đều do cấp dưới làm, lần này đến Provence
cũng chỉ là do đột nhiên hứng thú. Đúng là nhìn thấy cánh đồng hoa kia,
trong lòng hắn chợt có cảm giác rất mơ hồ. Đối với loại cảm giác này,
hắn không thể nào lý giải được. Provence đối với hắn cũng chẳng phải xa
lạ gì, nhưng cảm giác lần này lại đặc biệt rất mãnh liệt…
Nghĩ nghĩ một lúc, Lôi Dận đưa tay gõ gõ chai rượu, nghe thấy âm thanh xong thì gật đầu một cái.
Ông lão phía sau mỉm cười, bảo nhân viên mở một thùng rượu, trong nhất thời, hương thơm liền tỏa ra.
“Ánh mắt của ngài đây quả thực rất tốt. Đây là rượu vang đã qua tám mươi hai năm. Nếu rượu của Bordeaux là hàng trân quý thì rượu vang ở chỗ tôi lại ‘tuyệt vô cận hữu’
(trên trời dưới đất khó tìm được, có một không hai).” Ông chính là Cather, chủ nhân của rượu trang này, tất cả mọi người đều gọi ông bằng cái tên thân mật là “ông Cather”.
Hương rượu tỏa ra bốn phía. Thưởng thức rượu và đánh giá rượu có chút
khác biệt. Đánh giá rượu cần chút chuyên nghiệp hơn. Chẳng hạn, bước đầu tiên là kiểm tra màu của rượu vang.
Rượu vang đỏ được rót vào hai phần năm chiếc ly. Lôi Dận nâng ly lên,
trước tiên đưa lên mũi ngửi sau đó lại nâng ly lên, thông qua ánh sáng
của ngọn đèn mà nhìn màu rượu. Cuối cùng, hắn nhấp một ngụm, tinh tế
thưởng thức dư vị của ngụm rượu trong miệng.
Rượu nho thường có vị chua, nếu vị chua quá cao sẽ khiến vị giác sinh
khô, rất khó chịu. Rượu nho cũng cần một tỉ lệ hài hòa giữa vị chua,
nồng độ cồn, nếu không đúng tỉ lệ sẽ phá hỏng hương vị rượu. Chỉ có rượu ngon mới có được tỉ lệ vừa đúng, thêm nữa, rượu nho được lên men từ
nước ép nho không qua chưng cất. Đây cũng là thứ rượu mà nhiều chuyên
gia về rượu lựa chọn thưởng thức. Nói như vậy, chất lượng rượu nho càng
cao thì hương rượu lại càng phức tạp, bởi vậy việc thưởng thức cũng cần
một trình độ cao.
Ông Cather lẳng lặng đứng một bên quan sát. Người đàn ông trước mặt đây
hẳn đúng là một khách hàng, nên trong lòng ông cũng thoải mái hơn. Hai
người đàn ông này trông khống giống người địa phương. Nhất là người đàn
ông đang thử rượu này đây, chắc hẳn đến rượu trang cũng chỉ vì muốn mua
rượu. Vì lúc trước hắn không nói rõ thân phận nên ông có đôi chút lo
lắng là điều đương nhiên. Bởi lẽ ở đây có nhiều rượu trang, thủ đoạn
cạnh tranh là vô cùng vô tận, tuy rằng đây chỉ là một rượu trang nho
nhỏ.
Nhưng thông qua một loạt động tác của người đàn ông này, ông Cather
không khó nhìn ra được vẻ quyền uy của hắn. Tuy rằng người đàn ông đi
phía sau luôn luôn nói chuyện, nhưng thường thường là như vậy, người một mực trầm mặc không nói chuyện mới chính là người đưa ra quyết định cuối cùng. Hơn nữa … qua sự trầm mặc này, hẳn không phải là người bình
thường.
Lôi Dận đặt ly rượu xuống, lấy khăn tay lau lau khóe miệng rồi nhìn về
phía ông Cather, thản nhiên nói: “Vị rất được, có điều tôi nghĩ vị ngọt
sẽ phù hợp cho
cả nam lẫn nữ uống. Lại dựa vào địa lý ở đây, như vậy mới làm nên nét đặc sắc cho rượu vang ở Provence.”
“Ngài nói rất hay, bội phục bội phục!” Ông Cather vẫy tay một cái, ý bảo hai người ngồi xuống, rồi lại sang sảng nói tiếp: “Ở Provence, rượu nho hầu như đều có chất lượng rất tốt, trong đó 20% là rượu cao cấp. Cũng
như ngài vừa nói, chỗ này mang khí hậu Địa Trung Hải, ánh nắng chan hòa. Nho ở Provence cũng có hàm lượng đường nhiều hơn, chính vì thế sau khi
lên men, nồng độ rượu của Provence cao hơn phương Bắc khoảng hai độ,
lượng này rất nhỏ nên không phải người thường có thể nhận thấy đươc.
Ngài đích thực là người trong nghề. Loại ngài vừa nếm là rượu vang hồng
thượng hạng, là loại đặc biệt nhất đấy.”
Lôi Dận đặt ly xuống, hai môi vẫn hơi mím lại, dường như tán đồng lời
của ông. Hắn nhìn xung quanh rồi thản nhiên nói: “Ở đây có nhỏ một chút
nhưng chất lượng rượu cũng không tệ lắm. Loại rượu vang này, tôi rất vừa lòng. Nhưng ông Cather này, tôi không thể chỉ mua một loại rượu vang
được.”
Ông Cather cười cười, thử nói: “Kỳ
thật tôi còn một loại rượu vang mà ngài không biết. Đây cũng là loại đặt biệt nhất của rượu trang.”
Lôi Dận hơi nhíu mày, có vẻ rất hứng thú.
“Là Cobinsa năm 1953.” Ông Cather nói rành mạch từng chữ. Không cần ông
phải nói nhiều, chỉ cần là người hiểu biết về rượu thì sẽ biết, loại
vang đỏ này cực kỳ quý giá.
Quả nhiên, Lôi Dận nghe thấy vậy thì ánh mắt chấn động một chút,
“Cobinsa năm 1953? Ông Cather, rượu trang này sao lại có loại rượu đó?”
“Chúng tôi chẳng những có loại rượu này, mà còn tiến hành sản xuất để
giữ lại thứ rượu vang đỏ quý giá này. Bất kể là từ kỹ thuật sản xuất cho đến phong cách mùi vị đều khác nhau, bởi vì loại vang này….Ừm, nói đơn
giản, rượu nho đỏ truyền thống đều ủ trong thùng gỗ, mà chúng tôi lại
tiến hành kỹ thuật lấy rượu bằng phương pháp hoàn toàn đột phá, khắc
phục được điểm hạn chế của phương pháp cũ. Ở mức độ nhất định, đồ sứ có
tính thẩm thấu ít hơn đồ gỗ. Do đó, thay vì ủ rượu trong thùng gỗ, thì ủ trong đồ sứ càng ngon hơn. Đương nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân chính. Quan trọng nhất là, chúng tôi đã tiến hành một cách tân táo bạo, đó là dùng hương hoa ướp chung với hương rượu. Như vậy thì rượu đỏ của
vùng này lại càng mang ý nghĩa hơn. Đó là những chai rượu mang hương vị
tình yêu.”
Ông Cather như thể đã tìm được tri âm tri kỷ, hào sảng mà giới thiệu.
“Hoàn cảnh sản xuất rượu vang rất quan trọng, đây cũng là điều tăng giá trị cho chúng.”
“Không sai. Nhiệt độ bình quân một năm ở đây là bốn mươi độ C. Các mùa
nắng ở khu vực Địa Trung Hải rất phong phú. Hơn nữa, ở vùng đất Provence này lại xuất hiện hiện tượng mưa vào sáng sớm rất hiếm thấy. Mỗi ngày
đều có mưa vào rạng sáng, nhưng sau đó lại là ánh mặt trời rực rỡ ấm áp. Loại khí hậu này vô cùng thích hợp để nho sinh sống và phát triển.” Ông Cather gật đầu, nói xong.
“Ông Cather nếu dám lấy ra Cobinsa năm 1953, hẳn rượu trang này có chỗ hơn người.” Ánh mắt Lôi Dận thâm sâu, hắn mở miệng nói.
Ông Cather suy nghĩ một chút, “Thực không dám giấu giếm gì, không biết
ngài có xem qua tin tức gần đây hay không. Chuyện các nhà khảo cổ học
phát hiện ra một xưởng sản xuất rượu vang, ước chừng cách đây khoảng sáu ngàn năm. Kỳ thực, là do tôi vô tình được theo chân các nhà khảo cổ học đến đó xem, học được chút chút phương thức sản xuất rượu cổ. Hơn nữa
lại có người đề nghị muốn đưa hương hoa kết hợp với rượu. Thế nên tôi
mới dám có hành động liều lĩnh như vậy.”
“Không biết khi nào có thể nếm thử?” Lôi Dận rất có hứng thú.
“Đêm mai chính là thời điểm. Ngài có thể để lại địa chỉ, tôi sẽ nhờ người đến đưa cho ngài nếm thử!” Ông Cather lập tức nói.
Mải nói chuyện cho đến khi mặt trời đã lấp ló ở hướng Tây, Lôi Dận rốt
cuộc đã nghĩ xong bước đầu hợp tác. Lúc rời đi, hắn đột nhiên nghĩ tới
điều gì đó, hỏi nhanh, “Ông Cather, không biết người đề nghị là ai?”
Có thể dùng kỹ thuật dung hòa hương hoa cùng rượu nho năm 53, quả thật là một thử nghiệm khó tưởng tượng được.
“À, tuổi của người này thật ra không lớn đâu. Là một cô gái, tên là
Selena, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.” Ông Cather cười ha ha nói.
Lại là Selena?
Lôi Dận cảm thấy ý thức như rệu rã đi. Đột nhiên hắn cảm thấy trong
không khí, phiêu đãng một mùi hương và hơi thở quen thuộc. Thoang
thoảng, như là hương hoa, nhưng cũng không giống. Muốn tinh tế nếm thử,
lại biến mất không thấy đâu…
Một ngày này, hắn thế nhưng lại tiếp xúc với tên của cô gái này ba lần!
“Lôi tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?” Phí Dạ nhận thấy sắc mặt hắn biến hóa, nhẹ giọng hỏi một câu.
Lôi Dận không lên tiếng, lại nhìn bốn phía chung quanh theo bản năng…
Màu nắng ráng chiều thực sự rất đẹp, nhất là ở bên trong vườn hoa rộng
lớn cùng vườn nho tươi tốt này. Những đám mây lớn trên bầu trời chậm rãi tách ra, ánh sáng vàng rực chiếu nghiêng nghiêng, đổ đầy bốn phía.
Chung quanh đều là những con người bận rộn. Mọi thứ, mọi thứ đều rất
bình thường, nhưng không hiểu sao, tâm thần hắn có chút hoảng hốt. Rốt
cuộc, hắn vẫn xoay người rời đi…
Một thanh niên người Pháp chạy vội tới trong vườn hoa, dưới ánh mặt trời vàng rực như mật gọi lớn, “Selena..."
Giữa biển hoa màu tím, ánh tà dương phủ đầy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh
đẹp. Đôi mắt lộng lẫy như ngọc lưu ly dường như lấp lánh dưới ánh mặt
trời của buổi chiều. Cô đứng lên, cười cười.
“Selena, rượu trang của chúng ta mới đón một vị khách rất quý đó, có khả năng sẽ trở thành khách hàng.” Chàng trai người Pháp này cũng là một
người làm vườn ở đây, đôi mắt xanh lam không một chút che giấu đi tình
yêu say đắm đối với người thiếu nữ mềm mại trước mắt mình.
Ánh mắt cô gái có ý cười nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng như phiêu đãng giữa bầu không khí hòa lẫn hương hoa, “Khách ở đâu?”
“Không biết nữa. À, hình như bọn họ vừa mới lên xe.” Cậu thanh niên
người Pháp chỉ về phía hai bóng dáng xa xa đương đi bộ, cười nói.
Cô gái quay đầu nhìn lại. Trong ánh chiều tà chỉ còn nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng cũng không khó để nhìn thấy và cảm nhận được sự cao lớn và anh tuấn kia. Ánh mắt vẫn còn ý cười theo bản năng chấn động, rồi giật
mình, giống như một cơn gió lạnh lướt qua mặt nước, khiến cho mặt nước
đang phẳng lặng phải gợn sóng. Cô tự giễu lắc đầu, lại một lần nữa khom
người xuống dưới, ẩn nấp trong biển hoa bao phủ.
Mà Lôi Dận, trong mơ hồ thế nhưng lại nghe được một tiếng “Selena.” Mi
tâm hắn hơi nhíu một chút, hắn quay đầu lại, đôi mắt sắc bén như chim
ưng nhìn bốn phía chung quanh. Đập vào mắt vẫn là những người làm vườn
đương bận rộn làm việc. Còn có … giữa vườn hoa, là một chiếc mũ hồng
được ánh tà dương nhuộm màu…
“Lôi tiên sinh?” Phí Dạ nghi hoặc quay đầu, nhìn thoáng qua sau, lại nhìn về phía Lôi Dận.
“Cậu có nghe gì không?” Lôi Dận hỏi một câu ‘mạc danh kỳ diệu’
(không giải thích được).
Phí Dạ sờ không được ý nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị [2], “Nghe được cái gì ạ?”
Ánh mắt vừa sáng lên của Lôi Dận lại trầm xuống một lần nữa. Có vẻ bản
thân hắn đã nghe lầm. Nhưng, cho dù nghe được thì như thế nào? Xem ra,
Provence quả thực là một nơi khiến con người ta chìm trong một giấc
mộng. Chẳng qua, giấc mộng của hắn, mãi mãi cũng chỉ có ác mộng mà thôi!
____________
King, hơn tám giờ.
Ở Provence này, trong nội thành, từ khách sạn lớn xa hoa đến nông trại
của người dân, cái gì cần có đều có. Mà bên trong nội thành phồn hoa
này, nổi danh nhất ngoại trừ khách sạn Hoàng Đế Emperor thì còn King vừa mới thành lập vài năm gần đây. Nếu đặt lên bàn cân so sánh, thì vị trí
về sự cao cấp xa hoa của Hoàng Đế Emperor đã bị thay thế bởi King mới
vừa thành lập. Từ phòng hạng tổng thống cho đến vườn hoa, mỗi một hạng
mục đều mang một diện tích cực kỳ lớn. Màu tím của oải hương vẫn là sắc
màu dễ được thấy nhất ở đây. Ở đây thường xuyên tiếp đón những vị doanh
nhân đến từ khắp nơi trên thế giới, cùng với những vị khách du lịch
thuộc tầng lớp thượng lưu.
Một chiếc taxi dừng trước cửa khách sạn. Nhân viên có huấn luyện bài bản liền bước tới mở cửa xe. Anh ta vừa muốn nói lời chào mừng hoan nghênh, lại khiếp sợ trước dung nhan của cô gái vô cùng xinh đẹp trước mặt mà
không thể nói nên lời.
Gió đêm dịu dàng thoảng qua mái tóc dài của cô. Đôi mắt lưu ly lộng lẫy
khẽ chớp động lòng người. Bộ quần áo đơn giản đều thoang thoảng mùi
hương của loài hoa oải hương. Chỉ là … cô thấy nơi đây thế nào cũng
không giống một khách sạn.
Cô gái nhẹ nhàng cười cười đáp lễ với nhân viên, lập tức bước tới quầy
tiếp tân, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên … “Xin chào, tôi muốn
tìm vị khách trên tầng K. Ông ấy đã hẹn đêm nay thử rượu…”
[2]: Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái”
La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán
Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân
hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài
là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ
thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển
vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa
thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu,
càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa
thượng”, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt
thành câu là “sờ không được suy nghĩ” với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.