Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Để Anh Yêu Em


trước sau

Đầu óc Mạch Khê trống rỗng, cô mở to mắt, thất thần mà nhìn người đàn ông trước mặt mình. Hắn nói đúng lý hợp tình đến như vậy, chỉ cần chú tâm nghe một chút, thì lúc này đây sẽ sa ngã. Lúc này đây, hắn không hề bắt buộc cô nói ra bất cứ điều gì, nhưng lại dùng phương thức kia để khiến cô không thể kháng cự được. Mạch Khê cảm thấy toàn thân mình đều phát run, thậm chí mỗi dây thần kinh đều như căng siết…Đáy lòng cô chợt tràn ra một niềm hạnh phúc kỳ lạ, và còn có, một hành động né tránh trong vô thức.

“Khê nhi…” Người đàn ông kia không cho cô một cơ hội đào thoát nào, cầm lấy những ngón tay run rẩy của Mạch Khê, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn thẳng. Đôi đồng tử như ánh mặt trời xuyên thấu, trực tiếp phủ bọc lấy cô, khiến cô không thể trốn đi bất cứ nơi đâu.

Mạch Khê bị dọa, thân mình cô run run. Người đàn ông này muốn làm cái gì? Ba năm trước đây, hắn không ngừng chiếm hữu thân thể cô, ba năm sau, hắn càng trực tiếp muốn đoạt lấy tâm cô ư? Làm sao có thể như vậy được?

Cô chìm trong im lặng, đôi mắt đẹp như dòng nước dịu dàng lưu chuyển, giống một con nai con đương hoảng sợ. Người đàn ông thở dài một hơi nặng nề, giống như thật bất đắc dĩ, vừa như bất lực không biết nên làm thế nào. Khuôn mặt anh tuấn của hắn chôn sâu vào trong tóc cô, hắn cúi đầu nói, “Khê nhi, muốn em yêu anh thật sự khó đến như vậy sao?”

Tim Mạch Khê theo từng lời nói của hắn mà dồn dập hơn, từng chút một lại quặn thắt, lại đau đớn, lại hoảng loạn. “Anh…thật ích kỷ.”

Một lúc lâu sau đó, cô mới thì thào nói ra những lời này. Giọng nói mềm mại như những bông tuyết phiêu đãng trên bầu trời đêm, khiến Lôi Dận ngẩng đầu, đôi đồng tử lạnh lẽo như băng giá đã sớm không thể che giấu được tình cảm sâu nặng trong đáy mắt. Hắn vươn ngón tay thon dài nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạch Khê lên, đầu ngón tay cẩn thận lướt nhẹ theo hàng chân mày đậm, sống mũi cao cao, cuối cùng dừng trên cánh môi mềm mại của cô, lại không hề chớp mắt nhìn đôi mắt đang rung động của cô một cách chăm chú. Tất cả khiến Mạch Khê bất ngờ, không có cách nào trốn tránh được…

“Khê nhi, tha thứ cho sự ích kỷ của anh. Anh chỉ muốn để em yêu anh, cả đời chỉ yêu một người đàn ông là anh, chỉ là ..." Giọng nói của Lôi Dận lại trở về với sự trầm thấp như bình thường, có nghiêm cẩn, như đã hạ một quyết định quan trọng nào đó bằng tất cả quyết tâm của mình, rồi nhìn thẳng vào cô một lần nữa với sự kiên định không chút thay đổi nào ... “Anh muốn xin em cho anh một cơ hội, giống như là, để cho anh... yêu em!”

Bỗng dưng, Mạch Khê mở to hai mắt nhìn. Lời nói của người đàn ông này như là một tiếng sấm rền bất chợt, dồn dập đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng cô, khiến từng tế bào thần kinh để nghĩ suy tan rã. Không có cách nào đề phòng, không có cách nào để trốn, chỉ có thể hoảng hốt mà nhìn hắn, nhìn đôi mắt đầy nghiêm cẩn cùng táo bạo!

Đầu óc cô vẫn trống rỗng…

Cho hắn một cơ hội, để hắn yêu mình?

Hắn…Những lời này có ý gì?

“Khê nhi…” Khóe môi Lôi Dận hơi hơi gợi lên, tình yêu trong ánh mắt rõ ràng cùng triền miên đến như vậy. Hắn nhẹ nhàng thả một nụ hôn lên vầng trán thanh tú của cô. Sau đó, hắn lui ra một chút, đôi mắt xanh lục khiến người khác tai đỏ tim đập, ý cười trên môi nhàn nhạ. Hắn nhìn cô gái nhỏ đang thở mỗi lúc một dồn dập, tình yêu tràn ra trong đáy lòng càng thêm mãnh liệt ...

“Không muốn ... anh không được nói cái gì hết.” Mạch Khê kinh hoảng, đưa tay che môi hắn lại. Cô có một dự cảm, những lời kế tiếp của hắn nhất định sẽ khiến bản thân cô ‘vạn kiếp bất phục’ [1]. Cô không biết bản thân mình có đủ dũng khí hay không để đỡ lấy những điều đó, chỉ biết rằng, giờ khắc này, lòng của cô đương bất an, bất an đến mức khiến cô hoảng loạn.

Hôm nay, hành động của hắn khiến cô bất an…

Nụ cười của hắn khiến cô bất an…

Lời nói của hắn khiến cô bất an…

Cả…ánh mắt của hắn càng khiến cô bất an…

Có lẽ, cô đã sớm đoán được điều hắn định nói ra. Nhưng là, tâm tư thâm trầm như biển sâu của người đàn ông này làm thế nào để hoàn toàn thấu hiểu đây? Cô…rất muốn bảo vệ trái tim mình thật tốt, không để cho nó lại bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Lôi Dận cũng chưa hề làm gì, tùy ý để bàn tay nhỏ bé của cô che môi mình lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào cô, nhạt như quỳnh hoa, lại sâu nặng như biển rộng, khiến con tim của cô dưới ánh nhìn lẳng lặng chăm chú của hắn rốt cuộc không chịu được nữa…

Mạch Khê càng lúc càng trở nên bối rối, theo bản năng rút tay mình về. Những ngón tay mảnh khảnh giữa không trung rõ ràng đang run run, hàm răng tinh tế cắn trên đôi môi căng đầy, để lại vết cắn mờ mờ. Dường như, Mạch Khê đang muốn giải tỏa bớt nỗi bất an cùng lo sợ trong thân tâm bằng phương thức này.

Trong bình lặng, không khí lại nổi lên những làn sóng cuồn cuộn, là sự bối rối bất an, là một tình thế không thể nào ngăn cản. Lôi Dận vẫn giữ nụ cười bên môi, hắn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, như thể phản ứng của Mạch Khê đã sớm nằm trong dự kiến của hắn. Hắn lẳng lặng nhìn sự trốn tránh trong mắt cô, giống như một thiếu niên đứng bên bờ hồ nhìn về phía xa xăm trong một buổi trưa, làn gió nhẹ nhàng đưa tới ý cười bên môi…

Thật lâu sau đó, hắn mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp sâu thẳm. Hắn cho phép ánh mắt của cô tự do, nhưng không hề cho phép cô trốn tránh đi lời nói của hắn ngay lúc này!

“Khê nhi, em biết anh đang muốn nói gì. Nếu biết, thì em cũng đã hiểu rõ điều này không thể trốn tránh.”

“Không…tôi, tôi không biết. Tôi…cũng không muốn biết…” Mạch Khê như một con thú nhỏ đầy sợ hãi đương cố giãy giụa, nhưng không cách nào tránh thoát ánh mắt nóng rực kia. Giờ khắc này, cô có cảm giác mọi tâm tư của bản thân đều bị người đàn ông với đôi mắt sắc bén kia nhìn thấu.

“Nếu không biết, thì anh sẽ cho em biết…”

“Không! Xin anh, không được nói, không được nói gì nữa! Tôi, tôi không muốn nghe!”

“Em muốn nghe, hơn nữa, nhất định phải nghe rõ ràng cho anh!” Thái độ Lôi Dận đột nhiên trở nên cường ngạnh, giống như tác phong vốn có trước đây. Hai bàn tay như hai gọng kìm sắt giữ lấy vai cô, để cô không có cơ hội trốn tránh nào nữa, giọng nói hắn đột nhiên cao lên, mang theo sự kiên quyết hết sức rõ ràng.

Sự nghiêm túc của hắn khiến Mạch Khê kinh sợ, đôi môi run run, tròng mắt lưu ly đã long lanh hơi nước, lại chỉ có thể bất động, không hề chớp mắt đón nhận ánh mắt của hắn. Đôi mắt đó, mạnh mẽ như vậy, thần thái kiên quyết như vậy, cô không thể rời khỏi được.

Những đường nét anh tuấn cương nghị của người đàn ông kia sau khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ đầy bất an của cô gái nhỏ chợt mềm mại hơn. Hắn đưa tay lau đi mồ hôi rịn trên trán, trên vai cô, ảo não khi phát hiện, vì lúc nãy mình siết vai cô quá nhanh mà để lại những dấu hồng nhàn nhạt. Sự nghiêm túc trong đáy mắt cũng hóa thành dịu dàng, con sóng tình cảm nơi đáy lòng cũng không còn có cách nào giữ lại được. Thật nghiêm cẩn, thật nghiêm cẩn, hắn nhìn cô nói ...

“Khê nhi, anh yêu em. Đây là sự thật không có cách nào thay đổi được!”

Tâm tư vốn đang bất an lại bị một tảng đá lớn đập mạnh xuống, khiến Mạch Khê trong một thoảng không thể hít thở được! Nhìn tình cảm sâu nặng không hề che giấu, và cũng không có cách nào che giấu trong đôi mắt hắn, cô cũng có thể đoán được chuyện sắp xảy ra. Nhưng là, cô thật sự không nghĩ tới việc hắn sẽ trực tiếp đến thế, lớn mật nói ra những lời thế này.

Cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý!

Bởi vì hắn nói là ... yêu cô? Cho tới bây giờ, người đàn ông không hiểu yêu là thế nào làm sao có thể nói ra những lời này? Trong nhất thời, tâm Mạch Khê trở nên hỗn loạn, rối như tơ vò, cô không thể nghĩ suy được gì, cũng không thể nhìn thấy gì rõ ràng…

Không sai, giống một đứa trẻ!

Giờ khắc này, Mạch Khê chỉ có thể dùng những lời này để hình dung bản thân mình! Lôi Dận cứ như vậy, trực tiếp nói ra tình cảm bản thân, hắn yêu cô! Đây là điều hoàn toàn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của Mạch Khê. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, mọi lo lắng, đau đớn, bài xích đều va vào nhau, lôi kéo, cắn xé…

“Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì. Anh, anh không được nói bậy…” Cô đẩy bàn tay to lớn của hắn ra, bối rối không biết nên nói điều gì bây giờ, trong lòng chỉ toàn là hoảng loạn cùng rối bời.

“Anh không có nói bậy!” Lôi Dận một khi bướng bỉnh lên thì còn giống một đứa con nít hơn so với Mạch Khê, “Nhìn anh, không cho phép trốn anh!”

“Anh ..."

“Mạch Khê! Anh yêu em! Kể cả ngay bây giờ em không yêu anh, cũng không thể ngăn cản được chuyện anh yêu em! Quyền lợi này nằm trong tay anh, em chỉ có thể không nhận, chỉ có thể cự tuyệt!” Ngay cả trong tình huống này, Lôi Dận vẫn luôn bá đạo như trước, tâm tư đã rõ ràng khiến hắn ngày càng kiên quyết cường ngạnh, “Bây giờ em không thương anh cũng không có vấn đề gì. Một ngày nào đó em sẽ yêu anh, cam tâm tình nguyện yêu anh, anh sẽ chờ!”

Mạch Khê lắc lắc đầu, thân mình theo bản năng lui về phía sau, “Không, anh không thể như vậy…Không thể.” Hắn thật đáng sợ, làm sao có thể ‘tứ vô kị đạn’ (đại ý: phóng túng không kiêng sợ) nói ra những lời này, hơn nữa lại còn có thể kiên định tâm tư bản thân mình như thế? Không nên như thế này…không nên…

“Vì sao không thể?” Giọng nói Lôi Dận cao lên, có chút khí thế cùng thái độ bức người.

Mạch Khê giống như một con chim họa mi hoảng sợ, đôi mắt to hiện lên sự bối rối. Cô cố nuốt nước miếng xuống, giọng nói run run, “Tôi…anh không thể như vậy được…Là…cha nuôi của tôi…tôi…chúng ta không thể…”

“Ai quy định cha nuôi cùng con gái nuôi không thể yêu nhau được?” Lôi Dận không hề cho cô cơ hội trốn tránh nào, cùng với sự dịu dàng cùng bá đạo, hắn từ từ ép cô, vây lấy cô như một con sói, giọng nói dù trầm dịu cũng kiên quyết vô cùng, “Anh cố tình muốn như vậy! Càng muốn em là con gái của anh, và cũng là người phụ nữ của anh! Anh yêu em, trên thế giới này, chỉ có anh mới mang lại cho em hạnh phúc!”

“Không…” Mạch Khê vội vàng che hai tai lại, cô sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Tình cảm Lôi Dận giống như một trận đại hồng thủy tràn đến, khiến cô không có tâm lý chuẩn bị, không thể chống đỡ được.

Lần này, Lôi Dận không lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, chỉ nhìn cô đương dùng bộ dạng ốc sên để trốn tránh. Hắn cứ nhìn chăm chú như vậy, toàn thân tản ra áp lực nghẹt thở, đôi môi mỏng mím lại, ‘nhất châm kiến huyết’ (đi thẳng vào vấn đề) nói, “Kỳ thực, trong lòng em sớm đã ... yêu anh, không phải sao?”

Hắn biết cô có thể nghe được, ngay cả khi bịt kín hai tai cũng có thể nghe được!

Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê trắng bệch, rồi chuyển sang hồng, đôi môi anh đào run run, ngay cả đôi mắt cũng rúng động.

“Anh, anh…” Cô không biết nên nói điều gì, chỉ có thể lắp bắp nói mãi một chữ. Trong mắt hắn, cô vốn là người đơn thuần, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu. Hắn, biết tất cả, lại trực tiếp nói thẳng ra.

Lôi Dận nâng bàn tay to lớn của mình lên, nhẹ nhàng bọc lấy bờ vai trắng mịn của cô. Sự ấm áp khiến cô hơi run rẩy một chút. Hắn nhìn thấy được, sự tuyệt vọng trong đôi mắt ấy. Đương nhiên, đây là tuyệt vọng khi bị người khác nắm bắt được tâm tư tình cảm của bản thân dù đã cố che giấu bằng mọi cách.

Hắn nở nụ cười, đôi môi mỏng cong lên nhiều hơn so với khi xưa, sự nghiêm túc trong đáy mắt đã không thấy, ‘thủ nhi đại chi’ (sự vật/người này thay thế sự vật/người khác) bằng yêu chiều, “Khê nhi, còn muốn trốn tránh sao? Em đã sớm giữ anh trong lòng em, bằng không, em làm sao lại cam tâm tình nguyện để anh giữ lấy?”

“Không được nói!”

“Anh muốn nói! Khê nhi, vận mệnh nếu đã sắp xếp cho hai chúng ta gặp nhau một lần nữa. Như vậy, điều này nhất định là tình duyên! Anh không muốn buông tay!”

“Đủ rồi!” Mạch Khê rốt cuộc nhịn không được, hét lớn lên một tiếng. “Soạt”, cô ngồi dậy, dùng tấm chăn mỏng che khuất cảnh xuân cùng thân thể, trên đó vẫn còn dấu vết Lôi Dận lưu lại. Cô hô hấp dồn dập, như thể lúc nào cũng ngất đi được, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ...

“Anh muốn thế nào? Rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha? Anh đã sớm chiếm được thân thể này, vì sao còn muốn trộm lấy trái tim tôi? Lôi Dận, anh rất đáng giận! Anh làm sao có thể…không một chút kiêng nể gì vét sạch tâm tư người khác? Chẳng lẽ không thể cho tôi một lối thoát, một con đường sống sao? Chẳng lẽ phải nhìn thấy tôi giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mới vừa ý?”

“Khê nhi…”

“Lôi Dận! Anh không thể ích kỷ như vậy được! Mọi thứ, tâm tư, tình cảm đều đã được bảo vệ cẩn thận…Tôi không muốn yêu anh, một chút cũng không muốn…” Sau khi gào lớn lên, Mạch Khê giống như một con diều đứt dây, không còn có một chút sức lực nào nữa. Cô nhìn đôi mắt đầy tình cảm của hắn, nước mắt dần dần dâng lên che khuất tầm nhìn…

“Vì sao anh muốn bức tôi? Tôi cứ muốn im lặng như vậy, muốn trốn tránh tất cả tình cảm không nên có, cứ như vậy cả đời cũng được. Tôi chỉ muốn cứ bên cạnh anh như vậy, không bao giờ nhìn thẳng vào tâm tư bản thân, cũng không bao giờ muốn biết tâm tư mình…bởi vì…tôi biết, tình yêu đối với tôi mà nói là hy vọng xa vời, là câu chuyện cổ tích không bao giờ chạm tới được, tuy rằng…tôi…tôi thực sự yêu anh.”

Một câu cuối cùng nói ra, giọt nước mắt nặng nề nơi hốc mắt, rốt cuộc không thể chịu được chảy xuôi, đọng trên da thịt, đọng trên môi, rồi trượt xuống…

Cô không biết chính mình đã nói điều gì, nhưng khi vô thức mà nói ra tâm tư mình, nước mắt rung động rơi xuống, thấm ướt trên tấm chăn.

Thân hình cao lớn cương nghị của Lôi Dận cũng bởi một câu nói cuối cùng của cô gái nhỏ mà chấn động. Nước mắt của cô khiến hắn run rẩy, lời của cô khiến tim gan hắn chợt tràn ra một sự hạnh phúc cùng vui sướng to lớn không gì tưởng tượng được!

“Khê nhi…” Hắn thật cẩn thận dịch người về phía trước, không để cho cô có cơ hội trốn tránh nào, ôm cô thật chặt vào lòng. Chặt, rất chặt, như thể đã tìm được, đã sở hữu được một vật báu quý giá nhất trên trần thế này. “Em yêu anh…Có thể nghe được em nói ra những lời này, bây giờ anh có chết cũng đáng ..."

Tình cảm sâu nặng của hắn khiến tim Mạch Khê co rút lại, “Không thể…chúng ta không thể như vậy…”

“Khê nhi…” Lôi Dận than nhẹ một tiếng. Cuộc đời mình, lần đầu tiên hắn mới có cảm giác lo lắng khi bị một người cự tuyệt. Nhìn đôi mắt đầy nước của cô, hắn nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước tràn trên khuôn mặt nhỏ. Mặn chát, đối với hắn bây giờ cũng trở thành ngọt ngào, “Nha đầu ngốc…yêu một người không phải là chuyện có tội. Anh yêu em, anh chỉ biết có điều này. Chuyện khác anh không hề để ý tới. Anh chỉ muốn yêu em, đơn giản như vậy mà thôi.”

Mạch Khê cảm thấy sức lực toàn thân đều đã bị rút cạn, hơi thở mong manh. Nếu bọn họ chỉ là một đôi nam nữ bình thường, cô tin rằng bản thân mình đã sớm chấp nhận tình cảm này. Người đàn ông kia, trời sinh đã có bản lĩnh khiến cho phụ nữ phải si mê. Yêu, tình cảm đó từ lâu đã nhập vào cốt tủy của cô…Nhưng, mọi thứ chỉ là giả thuyết. Giữa hắn và cô, có một vực sâu không cách nào vượt qua, cho đến vĩnh viễn!

Thật lâu sau đó, cô ngẩng đầu, những giọt lệ trong hốc mắt lấp lánh…

“Như vậy, mẹ của tôi thì thế nào? Anh, đã từng nói với bà những lời như thế này hay sao?”

Cô là một đứa ngốc. Mạch Khê vốn cho bản thân mình là như vậy. Cô rất khó tưởng tượng, một khi đã hỏi ra những lời này, cũng là khi đối mặt với tình cảm của Lôi Dận, một tình cảm từ rất lâu về trước. Có lẽ, hắn đối với cô, chỉ là ‘hảo cảm’, là vì quan hệ với mẹ, như là một sự ký thác tinh thần!

Cô sợ hãi…

Cô rất muốn biết điều này, muốn biết rằng, ở trong lòng hắn, rốt cuộc có phải yêu mẹ cô hay không. Và đây, có phải là một tình cảm hoang đường nào đó?

Không khí, dường như đọng lại…

Dường như đã khôi phục được một chút, nhưng lại có xúc cảm không tên nào đó khiến người ta không thể hít thở được…

Lôi Dận hơi kéo thân mình của Mạch Khê ra. Khuôn mặt anh tuấn của hắn đang rất gần, rất gần cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận được tình cảm trên từng đường nét cương nghị kia…còn có cả, mùi xạ hương chỉ thuộc về riêng hắn, nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí. Cô không biết rằng, nếu lại rời khỏi người đàn ông này, bản thân mình còn có dũng khí để tiếp tục một cuộc sống khác hay không?

Phụ nữ, có lẽ là luôn luôn mâu thuẫn như vậy! – Vừa chờ mong yêu và được yêu, nhưng cũng sợ bị thương, đồng thời ... còn e ngại người đàn ông âu yếm mình có toàn tâm toàn ý yêu bản thân mình hay không! Mạch Khê rốt cuộc hiểu rõ, trong tình yêu, phụ nữ đều luôn ích kỷ. Cho dù bên ngoài cứng rắn đến bao nhiêu, cho dù tỏ vẻ không cần đến đâu, nhưng là, vẫn không thích tình yêu của mình bị đoạt đi dù chỉ là một chút ít…Ngay cả…mẹ ruột của mình cũng không thể được.

“Khê nhi, anh không muốn lừa dối em, một chút cũng không muốn lừa dối em. Anh biết em rất để ý tới điều này. Năm đó, em rời đi mà anh không hề ngăn cản, bởi vì anh ... căn bản không hiểu rõ được hai tình cảm đó rốt cuộc là thế nào.” Lôi Dận chân thành tha thiết nhìn cô, tiếp tục nói: “Anh rất muốn giải thích tâm tư của anh cho em hiểu, nhưng lại sợ em tức giận. Ba năm, khi anh gặp lại em, lúc đó, tình cảm này càng thêm mãnh liệt. Tuy rằng đến nay anh còn không làm rõ ràng tình trạng này, mà anh thật sự sợ em rời khỏi anh. Anh chỉ thầm muốn yêu em, cả đời ôm em, cưng chiều em…”

“Anh…thật ích kỷ.” Môi Mạch Khê run run, sắc mặt trắng bệch.

“Không, em hiểu lầm rồi.” Lôi Dận ôm cô thật chặt, “Anh thích Bạc Tuyết, nhưng anh yêu em. Vị trí của em trong lòng anh thế nào, anh rất rõ ràng. Anh yêu em, Mạch Khê, em có nghe rõ không?”

Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, như thể sợ cô nghe không hiểu, nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ một ...

“Anh, Lôi Dận, yêu Mạch Khê. Anh yêu em, không phải là tình cảm của cha nuôi đối với con gái nuôi, mà là tình yêu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.”

Mạch Khê cắn chặt đôi môi anh đào. Từng chữ trầm thấp tuyên cáo dừng bên tai cô, như là một tảng đá nặng va chạm vào tim cô. Cô hẳn là nên tránh né những lời hắn nói, nhưng lại không tự chủ được mà trầm luân. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy tấm ga giường, những đốt ngón tay đều trắng bệch cả lên ...

“Nhưng là, anh đối với mẹ tôi ..."

“Anh nói rồi, là thích!” Lôi Dận giơ tay lên cào cào tóc, thật dễ dàng nhìn ra sự vội vàng cùng xáo động của hắn. Hắn rất muốn giải thích ngay cảm giác trong lòng mình, nhưng lại sợ ý tứ không rõ sẽ khiến Mạch Khê hiểu lầm. Ngay sau đó, hắn nâng khuôn mặt của Mạch Khê lên, nét mặt nghiêm cẩn nhìn cô ...

“Khê nhi, em hãy nghe anh nói! Anh thích Bạc Tuyết. Trong lòng anh, cô ấy quan trọng, rất quan trọng. Không có Bạc Tuyết, anh sẽ giống như một con thú hoang không biết gì, không hiểu gì. Những điều Huyết Xà dạy cho anh, ngoài giết chóc thì chính là máu tươi. Nhưng thứ mẹ em dạy cho anh, là một hạnh phúc hòa tan trong đáy lòng vậy. Anh không muốn nhìn Bạc Tuyết khóc, mỗi khi nhìn cô ấy khóc, anh sẽ rất phẫn nộ. Anh cũng không muốn nhìn cô ấy bị Huyết Xà khinh thường, nhưng khi Bạc Tuyết cố ý rời khỏi anh, anh cảm thấy mình như một đứa con nít bất lực, mất đi một chỗ dựa vững chắc. Bởi vì anh cảm thấy, chỉ cần Bạc Tuyết ở lại bên cạnh anh, anh sẽ vững vàng, rất, rất vững vàng. Anh thích Bạc Tuyết gọi anh là ‘Tiểu Dận’, thích nhìn Bạc Tuyết giận dữ trách cứ anh, tựa như…tựa như…Anh không biết nên nói cảm giác này như thế nào cho em hiểu. Nhưng là, cảm giác của anh đối với Bạc Tuyết hoàn toàn khác xa cảm giác đối với em.”

Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngay cả tình cảm đối với mẹ tôi anh đều không rõ ràng, thì sao có thể xác định đối với tôi là tình yêu?”

“Anh có thể xác định!” Lời nói Lôi Dận đột nhiên lại trở nên kiên quyết, ánh mắt nghiêm túc, không mang theo một chút do dự nào, “Là Thiên Kình nói với anh, nếu như anh thực sự yêu thương một người nào đó, anh sẽ vì cảm xúc của cô ấy dao động mà dao động theo. Anh sẽ thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của người đó, vì cô ấy mà suy nghĩ. Em đối với anh mà nói, chính là như vậy!

Mạch Khê sững sờ nhìn hắn, ngây ngốc…Ngay cả nước mắt cũng quên giữ lại!

Lôi Dận liếm liếm môi, thật sự như thể đã chuẩn bị để phân tích rạch ròi tâm tư của bản thân mình, hai bàn tay ôm chặt lấy bờ vai cô, “Em luôn khiến anh có rất nhiều lần ngoại lệ! Nhìn thấy em khóc, không hiểu sao anh lại lo lắng. Vốn rằng, anh nghĩ mình chỉ mê luyến thân thể em, nhưng là trong thời gian đó, anh rất muốn biết cảm nhận của em như thế nào! Khi nhìn em ngã xuống trong vũng máu, anh như ngừng thở. Nhìn em kiên quyết cắt cổ tay tự sát muốn rời khỏi anh, ngay cả ý muốn chết anh cũng có. Anh chỉ muốn dùng quyền lực và mọi thứ mình có để giữ được em. Anh chỉ muốn cho em hạnh phúc. Chỉ cần em có thể vui vẻ, anh cũng sẽ rất vui vẻ! Khê nhi, em biết không? Anh rất thích, rất thích nhìn em tươi cười. Em cười rất đẹp, đẹp đến mức khiến anh si mê! Chưa từng có một người con gái nào khiến anh để ý như vậy, cẩn thận đến như vậy, lo được lo mất đến thế. Dù có là Bạc Tuyết cũng không cho anh cảm giác đó! Anh…anh không biết biểu đạt như vậy em có thể hiểu hay không, nhưng anh muốn cho em biết rằng, cách chiếm hữu của anh đối với Bạc Tuyết, hoàn toàn khác xa tình cảm chiếm hữu đối với em. Anh…anh ..."

“Không cần hơn nữa…” Mạch Khê nhẹ nhàng che môi hắn lại. Không biết vì sao, giờ khắc này, hắn lại bối rối đến như thế, giống như một đứa trẻ bất lực vậy. Ngay cả cách giải thích với cô cũng lộn xộn, bộ dạng bướng bỉnh thế này có chút chút đáng yêu. Trái tim đau đớn của cô cũng chậm rãi dịu xuống. Đối với hắn, ngoại trừ thương tiếc vẫn là thương tiếc…

“Kỳ thực…anh có phải muốn nói là, Bạc Tuyết đối với anh, tựa như
..." Cô dừng lại một chút, cưỡng chế sự run rẩy trong lòng, thử hỏi một câu, “Giống như mẹ hoặc là một người chị gái?”

Một câu nói, khiến Lôi Dận sửng sốt, giống như được cảnh tỉnh. Tâm trí hắn bừng sáng, cảm giác hỗn độn không rõ lập tức được khai thông, ánh mắt mù mờ nháy mắt trở nên sáng rỡ!

“Đúng! Chính là như vậy! Khê nhi, chính là như vậy!” Giọng điệu của hắn sung sướng hẳn lên, như là một đứa trẻ, ngay cả đuôi lông mày cũng như thể ‘bừng tỉnh đại ngộ’ rồi vậy. “Anh cảm thấy, Bạc Tuyết là của anh, bởi vì Bạc Tuyết chỉ có thể quan tâm anh. Anh…anh giống như muốn giữ lấy tình cảm đó cho mình. Nhìn Bạc Tuyết đối tốt với người khác, lòng anh sẽ rất khó chịu, như trống vắng vậy. Anh ích kỷ muốn Bạc Tuyết làm vậy, không ngừng cho anh cảm giác an toàn! Chính là như vậy! Bởi vì…bởi vì anh từ nhỏ đã không có mẹ, sau này chị ruột lại qua đời. Bây giờ nghĩ lại, thật sự chính là như vậy.”

“Anh ..." Mạch Khê không biết mình nên mắng hắn hay là khen hắn mới phải, khuôn mặt rưng rưng cũng không biết nên khóc hay là cười thì tốt hơn, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ đó của hắn! Không đợi cô mở miệng, Lôi Dận vội vã cắt ngang ...

“Khê nhi, em sẽ không giống! Đối với em, anh luôn muốn cho em toàn bộ tình cảm của mình. Anh thích nhìn em cười, dùng mọi sức mạnh của mình cho em hạnh phúc. Anh thật thích thay em trả giá hết thảy. Anh muốn yêu em, cưng chiều em…”

Hai mắt Lôi Dận giống như ngọc thạch phát ra ánh sáng lấp lánh của hạnh phúc. Hưng phấn khi vừa giải tỏa được tình cảm hỗn độn bấy lâu nay trong lòng từ xưa cho tới nay. Hệt một đứa trẻ vừa khám phá ra một sự kiện mới, nhưng ngôn ngữ, cách nói vẫn mạnh mẽ, một chút hàm hồ cũng không có.

Mạch Khê nghẹn ngào. Đứng trước tình yêu, cô tự nhận mình là một kẻ ngu ngốc. Không hề nghĩ rằng, người đàn ông trước mắt này, lớn hơn mình đến chục tuổi lại còn giống một kẻ ngốc hơn. Con người thật sự rất kỳ lạ, nhất là đàn ông. Tình yêu đối với bọn họ, có đôi khi giống như một lớp cửa sổ giấy, nếu không phá nó đi, đàn ông cũng sẽ không bao giờ biết tâm tư của bản thân mình như thế nào, ra sao. Giống như người đàn ông trước mặt cô đây, ngày thường vẫn luôn cao cao tại thượng, không nói đến chuyện có thể dùng tay che trời, chỉ cần lạnh lùng đứng ở một nơi cũng đã khiến kẻ khác ngậm miệng không dám lên tiếng. Người đàn ông như vậy, nhưng sống tới hơn ba mươi tuổi mới hiểu rõ cái gì là tình yêu. Còn buồn cười hơn là, khi hiểu được mọi chuyện, lại hưng phấn giống như một đứa trẻ ngây thơ vậy.

“Khê nhi…” Lôi Dận ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt theo đường nét khuôn mặt tinh tế của cô. “Trong sinh mệnh của anh có ba người phụ nữ quan trọng nhất. Thứ nhất là Bạc Tuyết, thứ hai là chị gái anh, thứ ba chính là em! Nhưng em khác với hai người họ. Hai chị ấy giống như là một chỗ dựa vững chắc cho anh, mà em, anh chỉ muốn làm chỗ dựa vững chắc cho em, để em cả đời có thể dựa vào anh, vĩnh viễn không chia lìa.”

Đôi mắt trong veo như hồ nước chấn động một chút. Mạch Khê há miệng thở dốc, như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không hỏi được.

Lôi Dận đã hiểu rõ tâm sự của cô, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Mẹ Thiên Luật là chị của anh, lớn hơn anh rất nhiều tuổi. Sau khi anh tới Lôi gia, chị ấy là người đối với anh tốt nhất. Nhưng là…chị ấy vẫn qua đời, một lần ngoài ý muốn, vì cứu anh mà mất đi tính mạng mình. Bắt đầu từ ngày đó, trong cuộc đời anh, hai người quan trọng nhất đều đã bỏ đi. Về phần mẹ anh, cho tới bây giờ anh còn chưa nhìn thấy mẹ bao giờ, vậy nên, mẹ ở trong lòng anh bao nhiêu, anh cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có em, Khê nhi, cho dù bây giờ em có trách móc anh ích kỷ như thế nào cũng được, hoặc là hận anh cũng thế, anh chỉ muốn em ở lại bên cạnh anh. Anh muốn yêu em, luôn luôn yêu em, cho tới khi nào em đồng ý mới thôi!”

“Anh ..." Bộ dạng của hắn khiến Mạch Khê không biết nên vui vẻ hay tức giận đây, chỉ cảm thấy sự bá đạo của người đàn ông này khiến người ta giận sôi lên, đồng thời lại có chút trẻ con trong đó. Nghĩ đến lời hắn nói, xem ra như cha đã nói qua, tình cảm Lôi Dận đối với mẹ có chút méo mó. Hơn nữa, mẹ lại cố ý rời đi, đương nhiên sẽ khiến một người đàn ông tâm cao khí ngạo như hắn bị thương tổn.

“Em không dám nhận tình yêu đó…Em…sẽ xuống địa ngục.”

Cuối cùng, cô vẫn nghĩ tới mẹ mình. Cô rất tin mẹ thực sự thương hắn, bằng không, sao mọi chuyện trong nhật ký đều có liên quan tới hắn, nhưng vì sao rời đi thì lại không rõ. Nếu cha nuôi năm đó chỉ là một đứa trẻ hoang dã, lại lớn lên từ nhỏ trong bầy sói, không hiểu được tình yêu với tình thân, nhưng còn mẹ thì như thế nào? Bà lớn hơn cha nuôi đến mười tuổi, không có khả năng không hiểu rõ chuyện này.

Mạch Khê cũng rất tin, mẹ mình không phải là một người phụ nữ tùy tiện, không có khả năng vì thiếu vắng Huyết Xà mà tới gần cha nuôi. Nếu có thể phát sinh quan hệ, nhất định là có tình cảm đối với hắn…

Mà nay, cha nuôi cứ như vậy, ‘đường đường chính chính’ bày tỏ tình yêu đối với cô, cô làm sao có thể nhận được đây? Cô đã yêu một người đàn ông mẹ mình yêu. Yêu một người đàn ông đã phát sinh quan hệ với mẹ mình! Cô không biết phải làm như thế nào để chấp nhận điều này, vậy nên, mọi thứ đều lâm vào bế tắc không lối thoát!

Bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu của Mạch Khê khiến tâm Lôi Dận không đành lòng lại phải ôm cô vào lòng càng chặt. Hắn cúi đầu, giọng nói rơi vào bên tai cô, trở thành một lời thề lãng mạn...

“Anh yêu em, Khê nhi, nếu như em xuống địa ngục, thì anh cũng không chút do dự theo em.”

Đột nhiên, Mạch Khê ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt xanh lục quá mức nghiêm cẩn kia. Bốn mắt nhìn nhau trong sự bối rối, triền miên, say đắm. Lôi Dận nở nụ cười, cười dịu dàng đến thế, chạm thẳng tới đáy tim cô, thật lâu không thể nào tan đi, khiến tâm thế vốn đã bình tĩnh được một chút lại trở nên kinh hoàng không thôi.

Hắn làm sao có thể lớn mật như vậy!

“Khê nhi…” Lôi Dận mê muội nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn. Ngay sau đó, hắn hơi hơi nghiêng đầu, chóp mũi cao cao xuyên qua tóc cô, hít đầy lồng ngực mùi hương thanh mát của riêng cô. Đôi môi mỏng dừng lại bên tai cô, giọng nói trầm thấp phát ra giữa những nụ hôn xen lẫn ...

“Ở lại bên cạnh anh, để anh yêu em như vậy, được không?” Bởi vì đương nhẹ nhàng cắn cắn phần cổ mềm mại của Mạch Khê, lời nói của hắn có chút mơ hồ, không khó để phát giác dục hỏa đã bắt đầu thức tỉnh.

“Em sợ…em rất sợ…” Đôi môi anh đào run run bật tiếng nói, ngữ điệu như đã muốn buông xuôi.

Cô cũng không biết bản thân mình rốt cuộc đang sợ hãi điều gì, chỉ là cảm thấy hết thảy mọi thứ tốt đẹp như thế này đều là mộng ảo và sự nguy hiểm cũng ẩn chứa sâu bên trong đó. Tuy là một đứa trẻ mồ côi, nhưng cô lớn lên trong xã hội loài người, còn hắn, lại lớn lên từ bầy sói, sẽ không bao giờ rảnh rỗi mà tuân theo quy cũ của xã hội con người. Cô sợ…tình yêu của cả hai sẽ thật sự vô cùng vất vả.

Nhưng là, phụ nữ luôn mâu thuẫn như thế. Rõ ràng biết không thể, rõ ràng biết tình yêu này sẽ khổ sở, nhưng vẫn lao vào, vĩnh viễn không tìm ra cách kiềm chế chính mình…

“Không cần sợ, mọi thứ đều giao cho anh, em chỉ cần yêu anh…” Lôi Dận tinh tế cắn cắn vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói trầm ổn lộ ra sự mê hoặc, như mật độc, dần dần thẩm thấu đến nơi sâu nhất của trái tim cô.

Mạch Khê nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khẽ khàng nhắm lại đôi mắt linh động. Hàng mi dày đổ bóng xuống như hai phiến quạt xinh đẹp, giống như tinh linh trong chốn núi rừng khiến người ta thương tiếc không thôi.

Người đàn ông dịu dàng cũng sẽ có sự nguy hiểm của riêng mình, huống chi đối với Lôi Dận, kẻ luôn có thói quen chinh phục của một vị vua.

“Anh…”

“Anh muốn em.” Lôi Dận trực tiếp, vui vẻ mà nói ra ý muốn của bản thân, khuôn mặt anh tuấn càng thêm kề sát vào cô. Trong đôi mắt xanh lục đều là sự mãnh liệt nóng rẫy, nguy hiểm triền miên...

Theo bản năng, Mạch Khê xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua một bên, trái tim không tự chủ được đã bắt đầu phản bội lý trí. Giờ khắc này, cô thật hy vọng buông thả tất cả, để cho hắn yêu chiều mãi mãi như vậy.

Lôi Dận thương yêu hôn lên lúm đồng tiền xinh đẹp của cô. Lửa tình bùng lên khiến ánh mắt hắn đã sớm trầm xuống. Hắn nâng cổ tay ửng hồng của cô lên, nhẹ nhàng đưa tới bên môi thả xuống những nụ hôn. Ngay sau đó, hắn ôm thân thể bé bỏng kia nằm xuống giường.

Tim, bắt đầu đập nhanh hơn, gần như muốn nhảy ra ngoài vậy. Mạch Khê cưỡng chế cảm xúc kích động trong lòng, ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ trắng mịn cùng dung nhan thanh lệ, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cắn môi anh đào thật chặt.

Người đàn ông nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Mạch Khê qua một bên, nhẹ nhàng hít vào thật sâu mùi hương của tự nhiên. Tóc cô rất đẹp, mềm mại, mượt mà xõa tung trên gối. Ga giường màu đen càng nổi bật thân thể của Mạch Khê, khiến vẻ đẹp của cô trở nên kiều diễm hơn bao giờ hết.

“Bảo bối, có đôi khi anh thực sợ hãi, chạm vào rồi sẽ khiến em vỡ nát. Em giống như một con búp bê vậy, đẹp đến nỗi khiến anh đau lòng…” Đôi mắt thâm sâu sắc bén như loài chim ưng của Lôi Dận khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, giọng nói hắn tràn ngập tình cảm. Cô chính là một bảo vật vô giá, có ma lực mạnh mẽ nhất trên thế gian này. Một khi đã bị cô hấp dẫn, chỉ có thể một đường sa chân, vĩnh viễn cũng không có cách nào quay đầu. Trừ khi…có được cô.

Hai gò má Mạch Khê ửng hồng vì những lời nói mãnh liệt lớn mật của hắn. Da thịt trắng ngần, mềm mịn. Đôi mắt nhẹ nhàng mở to nhìn Lôi Dận bên trên, nhịn không được vươn một ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc theo từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Người đàn ông như thế này, đã trao hết tình cảm sâu nặng một đời cho cô, là nằm mơ sao? Nếu đây thực sự là một cơn mơ, vậy hãy cứ để nó tiếp tục. Cô không muốn tỉnh lại, một chút cũng không muốn. Bởi vì cảnh trong mơ nếu vỡ tan, hiện thực một lần nữa phá nát mọi thứ, khiến cô không có dũng khí tiếp tục yêu nữa…

Lôi Dận bật ra tiếng cười trầm thấp, nụ cười có sự cưng chiều rõ ràng. Hắn cúi người xuống, đôi môi mang theo lửa nóng dừng trên làn môi đỏ mọng mê người của cô gái nhỏ. Mùi hương, xúc cảm chạm tới khiến hắn không thể kìm chế bản thân mình nữa. Tâm tư vốn đã được soi rõ, lại càng khiến hắn không có ngại ngần gì mà bộc lộ toàn bộ tình cảm.

Giống như một con sóng lớn bao phủ hoàn toàn…

Trước đây, hắn cho rằng cùng đàn bà lên giường cũng chỉ là giải quyết chuyện sinh lý. Sau khi phát tiết xong chỉ còn lại nỗi cô đơn rộng khắp. Nhưng là Mạch Khê không giống, hắn cùng với cô, là cảm giác được sự hạnh phúc cùng thoải mái chưa từng có. Thì ra, đây chính là ân ái trong tình yêu, chỉ có tình yêu tồn tại trong đó mới là đủ đầy.

“Ưm ~” Mạch Khê theo bản năng hít vào mùi hương quen thuộc trên người Lôi Dận. Cô có thể cảm giác được bàn tay to lớn, ấm áp và quen thuộc của hắn đang di chuyển trên thân thể mình.

Người con gái trong lòng mềm mại khiến Lôi Dận không ngừng được nữa. Nụ hôn của hắn mang theo sự dịu dàng cùng bá đạo, trượt dài xuống bên dưới, rồi dừng trên phần cổ trắng mịn của cô. Bàn tay thuần thục phủ lên một bên ngực đầy đặn cao ngất, lửa nóng hừng hực trong đáy mắt như thể là lửa cháy trên một đồng cỏ. Hắn kéo tấm chăn đang che khuất thân thể cô ra, đôi mắt xanh lục nóng bỏng nhìn thân hình xinh đẹp cô của một cách chăm chú, hắn khàn khàn nói, “Đẹp quá…”

“Anh đừng nhìn em như vậy…” Ánh mắt của hắn rất trực tiếp, như một chiếc bàn là khiến toàn thân cô nóng lên.

“Vì sao không, em là người con gái anh yêu, kẻ khác dám nhìn em như vậy, anh sẽ lấy mạng của hắn…” Lôi Dận gợi cảm cười nhẹ, lời nói bâng quơ vẫn để lộ ra sự khống chế tuyệt đối cùng quyền lực vĩ đại của hắn. Ngay sau đó, hắn dùng sức mạnh của mình giữ lấy thân mình cô.

Lại một lần nữa, những nụ hôn rơi xuống chiếm lấy tâm trí Mạch Khê. Bàn tay linh hoạt trên thân hình đầy sức sống lướt thẳng xuống một bên đùi trắng trẻo, mịn màng. Đầu lưỡi ướt át bức bách làn môi anh đào để cho hắn có thể tiến vào.

“Ưm…” Mạch Khê hoàn toàn trâm luân. Những tiếng rên rỉ bắt đầu tràn ra, mỗi một tiếng càng thêm kích thích lửa tình trong Lôi Dận.

“Gọi tên anh!” Hắn khàn khàn dụ dỗ cô.

“Em…” Cô muốn khống chế bản thân, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú, chân thành đầy tình cảm kia, lý trí rốt cuộc cũng chẳng còn sót lại gì, nhẹ nhàng đổi câu, “Dận…”

“Ngoan…” Đôi môi mang theo lửa nóng của Lôi Dận một đường trượt xuống bên dưới, cuối cùng dừng lại giữa hai chân cô, như là chuồn chuồn lướt nước dừng trên nụ hoa xinh đẹp, tàn nhẫn kéo dài thời khắc bất lực của cô.

“A…” Thân Mình Mạch Khê căng ra, rốt cuộc không thể nhẫn nại được để thoát ra một tiếng rên lớn hơn. Khoái cảm mãnh liệt khiến cô không thể thừa nhận được.

Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, vuốt ve thân thể nhạy cảm kia ...

“Khê nhi, nói em yêu anh đi.” Hắn vừa khiêu khích thân thể nóng bỏng của cô gái nhỏ, vừa mệnh lệnh bằng giọng nói khàn đặc.

Nội tâm Mạch Khê tràn ra một trận cuồng nhiệt, cô theo bản năng dính sát vào thân hình cao lớn của hắn, giọng nói run run còn mang theo sự nghẹn ngào khó chịu, cũng bởi vì xuân triều trong cơ thể.

“Dận…em yêu anh…yêu anh.”

Đúng vậy, cô yêu hắn, rất yêu hắn. Rõ ràng biết hắn không tốt, tàn nhẫn như vậy, thời điểm sinh nhật năm mười tám tuổi của cô liền chiếm đoạt đi mọi thứ. Hắn lần lượt bắt buộc cô, dùng thủ đoạn bá đạo giữ cô lại bên cạnh hắn, khiến tất cả mọi người con trai yêu mến cô đều biến mất. Thậm chí hắn còn tàn nhẫn để cô mang thai con của hắn, khiến cô điên cuồng, bất lực, rốt cuộc muốn tự sát. Nhưng là…

Cô vẫn không có tiền đồ như vậy mà yêu thương người đàn ông này, trầm luân trong sự bá đạo của hắn, lạc lối trong tình cảm sâu nặng của hắn, đau lòng vì sự cô độc của hắn…

Cô là một cô gái không tốt! Yêu một người đàn ông mẹ mình đã từng yêu! Thậm chí còn phát sinh quan hệ, cho dù là ba năm trước đây hay là ba năm sau!

Có lẽ…

Khi cô tám tuổi năm ấy, khi người đàn ông này tháo kính râm xuống, hắn đã chiếm giữ lấy lòng cô, từng chút một ăn mòn, cho tới khi trái tim này đều toàn là hắn…

Từng lời của Mạch Khê hoàn toàn hòa tan cõi lòng Lôi Dận, cảm giác được thân thể cô đã hoàn toàn thả lòng, hắn rốt cuộc không thể nhịn được, cúi người tiếp tục mọi thứ đang dang dở.

Thoáng chốc, một ngọn lửa hừng hực cùng ánh sáng chói mắt thiêu đốt thân thể Mạch Khê. Cô níu lấy bờ vai hắn, đón lấy hắn, tùy ý để người đàn ông kia lần lượt đưa mình lên tới thiên đường.

Từng trận triều dâng, mười ngón tay giao chặt, những tiếng rên rỉ, tình cảm lan tràn…

————————————

Ước chừng ngủ thẳng cho tới giữa trưa, Mạch Khê mới lê lết được tới nhà ăn ăn chút cơm lót dạ. Kéo lê thân thể mỏi mệt muốn ngất xỉu là vậy, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào. Nghĩ lại đêm hôm qua, khóe môi Mạch Khê không khỏi gợn lên.

Ngoài cửa sổ là từng tầng những bông tuyết đương xoay tròn, như muốn phối hợp với không khí ngày lễ Noel đang tới gần, trông rất đẹp mắt. Sắc trời cũng không tối lắm, tương phản với những bông tuyết, khiến khung cảnh càng lãng mạn hơn.

“Tiểu thư Mạch Khê có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Quản gia Hàn Á tự mình mang lên điểm tâm ngọt, nhìn bộ dạng cười ngây ra của Mạch Khê, tâm tình vô cùng tốt mở miệng hỏi.

Khi tiểu thư Mạch Khê vừa trở về thành bảo, ông thực sự lo lắng đến mấy ngày. Dựa theo tính cách của Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê lại không biết phải chịu khổ sở gì nữa. Nhưng ông tuyệt không nghĩ đến việc, Lôi tiên sinh chẳng những không hề tức giận với tiểu thư Mạch Khê, mà mỗi lần trở về tòa thành, bên môi đều đầy ý cười. Mỗi bữa ăn đều tự mình kiểm tra cẩn thận, dường như rất sợ thân thể tiểu thư Mạch Khê không khôi phục như trước vậy.

Cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy Lôi tiên sinh dịu dàng đến như vậy, ngay cả những người làm đều hâm mộ tiểu thư Mạch Khê tới cực điểm. Nhưng mà những cô gái lén quyến luyến Lôi tiên sinh cũng ngày càng nhiều. Lôi tiên sinh dường như trở thành một người khác, tuy rằng vẫn còn bộ mặt lạnh băng như lúc trước, nhưng ánh mắt đã dịu hòa hơn, không giống như trước kia, đôi mắt luôn tàn nhẫn lạnh lẽo dọa người, không mang theo một chút tình cảm nào.

Nhất là buổi sáng ngày hôm nay, ông đã nhìn thấy Lôi tiên sinh cười tươi bước lên xe. Ông sợ tới mức mắt suýt chút nữa rơi ra. Trời ạ, Lôi tiên sinh thế nhưng lại cười mà đến công ty hả? Ông không nhìn lầm gì chớ?

[1]: Câu dùng đầy đủ: “Nhất thất nhơn thân, vạn kiếp bất phục”, tức là một khi thân này đã mất đi rồi thì vạn kiếp sau khó lòng mà lấy lại được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện