Hoa yêu, vì ai mà tồn tại
Nở rổ xinh đẹp ngắn ngủi còn chưa kịp yêu
Cũng đã chờ qua lúc đổ nát
Người tôi yêu, vì ai mà tồn tại
Chờ tới khi tất cả đều là bất đắc dĩ, còn chưa kịp yêu
Cũng đã từng như cơn gió thổi qua mình
Cho một tình yêu, trong tuyệt vọng
Cho một tình yêu, em từ bỏ tương lai
Cảm xúc này, không cách nào đè nén
Linh hồn bị hận thù vui lấp
Cho một tình yêu, lao đao trong phong trần
Cho một tình yêu, bồi hồi trong tịch mịch
Tim như biển chết, hoa không lại
Khô héo không người để ý hái
Ai có thể choem dựa vào, có ai từng đã vì em
Luôn luôn ở nơi đây, hay chưa bao giờ tồn tại
Cho một tình yêu, chìm vào mai…
—— 《Wel Le Ai 》 [1]
————————————————
Chuyện Mạch Khê trở về làng nhạc đã trở thành thông tin chấn động ở công ty DIO. Ba năm cũng đủ để ‘cảnh còn người mất’. Thế giới giải trí chính là như vậy, hằng năm đều có người mới xuất hiện, tầng tầng lớp lớp.
Nhưng, điều duy nhất không thay đổi là, Phỉ Tỳ Mạn vẫn chiếm vị trí ca
hậu vững chắc như cũ. Cho dù có bao nhiêu người mới đến vẫn không thể
khiến Phỉ Tỳ Mạn lung lay.
Trưởng phòng Jon, người đại diện Ron cùng với trợ lý nghệ sĩ Apple vừa
nhìn thấy Mạch Khê liền ào ào đến cho cô một cái ôm siết đầy nhiệt tình. Ba người này, mục đích hẳn nhiên khác nhau. Jon đã biết Mạch Khê có chỗ dựa rất vững chắc, đương nhiên sẽ quý trọng cây tiền này. Ron là người
luôn hướng về công danh sự nghiệp, luôn muốn bồi dưỡng một ca hậu mới
nên rất coi trọng thực lực của Mạch Khê. Còn Apple rất đơn giản, ngoại
trừ nỗi nhớ đối với Mạch Khê thì vẫn chỉ còn nỗi nhớ!
Ở công ty náo nhiệt một hồi, Mạch Khê đi gặp hai anh em nhà họ Đàm.
“Hoan nghênh em trở về, Mạch Khê.” Lần này, Đàm Trử Quân chủ động vươn
tay, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, “Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp
em trở thành ca sĩ xuất sắc nhất!”
“Cảm ơn anh cả…” Mạch Khê cười ngọt ngào.
Đàm Trử Quân mỉm cười, “Mạch Khê, nơi này là công ty, quan hệ của chúng
ta vẫn không nên để cho người ngoài biết thì tốt hơn. Dù sao, trong
tương lai em cũng phải tự sức mình mà trở nên nổi tiếng, che giấu đi
thân phận thực sự chỉ có lợi, không có hại.”
“Vâng.” Mạch Khê ngoan ngoãn gật đầu, cắn cắn môi.
Đàm Trử Bách thấy thế, có chút không đành lòng, tiến lên nắm lấy bả vai
cô, “Không cần như vậy, em vẫn là em gái của bọn anh, người làm anh thì
hẳn nhiên phải bảo vệ em gái mình.”
Mạch Khê nghe vậy xong, ngọt ngào cười, chủ động kéo tay Đàm Trử Quân
cùng Đàm Trử Bách, “Vâng, em đương nhiên hiểu ý các anh mà, đừng xem em
là con nít nữa được không? Yên tâm, lần này trở về, em nhất định sẽ nỗ
lực!”
“Nỗ lực trở thành ca hậu?” Đàm Trử Bách đùa với cô.
Mạch Khê thè lưỡi, nhìn nhìn chung quanh, không thấy có dấu hiệu gì là
‘tai vách mạch rừng’ mới chống nạnh, “Đúng vậy! Em muốn trở thành ca hậu đó!”
Đàm Trử Bách nhìn cô, nhìn dáng vẻ lạc quan đáng yêu kia, khóe môi cương nghị cũng nhấc lên một ý cười vừa lòng.
Đây chính là cái gọi là ‘chỗ dựa’. Chỉ cần có cây đại thụ là Lôi Dận,
không cần Mạch Khê phải nói cái gì, Jon đều đã chủ động sắp xếp công
việc cho cô. Ngày đầu tiên trở về công ty, các buổi họp báo có liên quan đến cô trong thời gian sắp tới đã chuẩn bị đầy đủ.
“Em yêu, chị làm ở đây lâu như vầy rồi mà chưa thấy Jon bên nặng bên nhẹ với bất cứ nghệ sĩ nào đâu ý. Em thì không giống như vậy, vừa mới trở
về công ty, các buổi diễn cũng đã sắp xếp xong. Xem ra, Jon có ý muốn
nâng đỡ em rồi.”
Mạch Khê đang luyện lại bài hát của ba năm trước đây bằng đàn dương cầm
thì trợ lý nghệ sĩ Apple đi tới, cười hì hì đặt tài liệu công việc sắp
tới của cô trên phím đàn.
“Vất vả cho chị rồi, Apple.” Mạch Khê cầm lấy, cẩn thận nhìn qua một
lần, các tiết mục trên tivi vẫn chiếm đa số, không khó để nhìn ra Jon đã dụng tâm đến thế nào.
Apple liên tục xua tay, đi đến phía sau Mạch Khê, chủ động xoa xoa bả
vai cô, “Mạch Khê, lần này em trở về khiến cả đống người không quen mắt
đó. Trong này còn có Phỉ Tỳ Mạn, chị ta ngồi ở vị trí ca hậu lâu như
vậy, mà hai thầy Đàm lại đặt hết sự chú ý lên người em. Chị nghĩ, Phỉ Tỳ Mạn nhất định sẽ rất sốt ruột.”
Mạch Khê đặt bản kế hoạch sang một bên, cười cười, “Tiền bối Phỉ Tỳ Mạn
từng đã giúp đỡ em, tuy chị ấy luôn luôn lạnh lùng như vậy, nhưng thực
sự là người tốt. Chị ấy luôn đi lên bằng thực lực của mình, chuyện của
em, chắc chắn không để vào mắt đâu.”
“Em đấy, chính là cái gì cũng nghĩ tốt đẹp như vậy. Chuyện em trở về
làng nhạc đã trở thành chủ đề bàn tán trong công ty rồi. Ba năm trước
đây em cũng vậy, ba năm sau người ta lại nói em nổi bằng scandal gì đấy
thì phiền phức lắm, em làm sao mà giải thích được.” Apple tuy rằng chỉ
là một trợ lý nhỏ, nhưng cũng chỉ cùng với Mạch Khê mới có thể nói nhiệt tình đến như vậy. Cô ấy đã làm việc với Mạch Khê một thời gian, đương
nhiên rất hiểu tính tình của cô, bây giờ cả hai như là bạn bè thân thiết nói chuyện phiếm vậy.
“Vì sao em phải giải thích chứ? Người khác nghĩ như thế nào là chuyện
của người khác, vòng luẩn quẩn này lắm chuyện thị phi, ngay cả mình
không làm cái gì cũng có chuyện cho người ta nói rồi. Cứ lo việc cho bản thân mình là tốt rồi.” Mạch Khê nhẹ nhàng nhún nhún vai, thoải mái nói.
Apple đồng ý với những lời này, ngồi bên cạnh cô, thần bí cười hề hề,
“Mạch Khê, có một việc rất kỳ lạ đó nha. Ba năm em rời đi, ba năm đó, mà hôm nay em tới công ty thì Lôi tiên sinh cũng không hiểu vì sao lại đến công ty dự họp hội nghị thường kỳ. Ba năm nay, Lôi tiên sinh đối với
chuyện hoạt động của DIO chẳng quan tâm. Làm sao có thể khéo vậy hả?”
Mạch Khê nhìn nhìn Apple, “Như vậy, rốt cuộc chị muốn nói cái gì cơ?”
Apple cười hì hì, “Chị chính là rất muốn biết, quan hệ giữa em và Lôi tiên sinh có phải tốt hơn không?”
Mặt Mạch Khê đỏ lên, “Nhìn chị có giống phóng viên giải trí gì đâu, nhiều chuyện quá đi!”
“Ơ? Có chuyện rồi nha. Trước kia nếu chị nói như vậy, em sẽ tích cực làm sáng tỏ quan hệ giữa em với Lôi tiên sinh. Còn hôm nay thì thế nào, đỏ
mặt, đỏ mặt nha.” Apple cố ý trêu.
“Nghe không hiểu chị nói cái gì hết á.” Mạch Khê xoay người, không nhìn
Apple nữa. Không phải là cô không muốn thừa nhận, chỉ là cô không muốn
để truyền thông nắm bắt được chuyện riêng của Lôi Dận. Cô thì không sao, nhưng ảnh hưởng tới Lôi Dận là điều chắc chắn không hề tốt.
“Được rồi, có cái gì mà phải ngượng ngùng hả. Chị đều thấy hết đó nha,
sáng nay là em xuống xe của Lôi tiên sinh, thậm chí hai người còn ôm hôn nữa, hâm mộ chết đi được...“
“Apple...“ Mạch Khê vội vàng che miệng Apple lại, cẩn thận nói, “Chuyện
này ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết được, em cũng không
muốn nhanh như vậy đã có đề tài cho người ta bàn đâu.”
Apple dùng sức gật đầu, Mạch Khê lúc này mới buông tay ra.
“Mạch Khê à, kỳ thực em cũng không cần khẩn trương đến như vậy. Như Úc
Noãn Tâm lúc trước đấy, có ai không biết kim chủ là Hoắc Thiên Kình đâu, kết quả là người ta được gả vào nhà giàu. Có thể Lôi tiên sinh cũng là
chân mệnh thiên tử của em đó.”
Mạch Khê nhẹ nhàng cười, không nói.
Nếu để chị ấy biết hai ngày trước mới gặp Úc Noãn Tâm, có lẽ Apple sẽ
hoảng đến mức té xỉu mất.
“Mạch Khê, kỳ thực không phải là chị nhiều chuyện, mà là công ty từ trên xuống dưới đều là chuyện về Bạc Cơ.” Apple vô cùng thần bí nhỏ giọng
nói bên tai cô.
“Bạc Cơ?” Mạch Khê giật mình sửng sốt một chút, trong đầu hiện ra khuôn
mặt giống mẹ như đúc kia. Đúng vậy, không ngờ lại chính là Bạc Cơ. Kỳ
thực, cô vẫn có nghi vấn muốn giải quyết xong đối với người này.
Apple nhẹ nhàng lắc đầu, “Mạch Khê đáng thương ơi, xem ra em thực là
không để ý chuyện bên ngoài. Người mẫu Bạc Cơ bây giờ càng ngày càng sa
sút, một năm nay còn tệ hơn một năm trước. Trước kia cô ta luôn luôn
chọn mấy nhãn hiệu cao cấp để diễn, hơn nữa phong cách cùng catse đều vô cùng chót vót. Còn bây giờ á, chỉ cần đối phương đưa giá thì cô ta đều
đi hết, giống như chỉ muốn kiếm tiền thôi là được vậy. Mấy người trong
giới giải trí nói là cô ta ‘thất sủng’ rồi đó. Trước kia làm tình nhân
của Lôi tiên sinh, đương nhiên có thể ‘uy phong tứ phía’. Nói vậy, bây
giờ Lôi tiên sinh đã sớm chán ghét cô ta, bằng không sao lại có thể chật vật như vậy chớ.”
Trong lòng Mạch Khê chợt cảm thấy chua xót. Như là vì Bạc Cơ, hoặc như
là vì Lôi Dận. Cô không khỏi nghĩ đến những ngày trước kia hắn cùng với
Bạc Cơ. Mỗi lần như vậy, tim đều đau đớn.
Khi đó, cho dù hắn không yêu cô ấy, hắn cũng đã ôm cô ấy, bế cô ấy, hôn cô ấy, thậm chí hàng đêm sênh ca…
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, như là bị người ta đạp cho một
cước vậy. Nghĩ đến đây, ngón tay Mạch Khê chợt nặng nề hẳn lên, khiến
những phím đàn vang lên âm thanh chát chúa. Apple hoảng lên nhìn Mạch
Khê, không dám nói gì nữa.
Cùng lúc đó, cửa phòng nhạc đột nhiên bị đẩy ra...
“Apple, con nhỏ chết tiệt kia, thì ra cô chạy tới đây, còn chưa làm xong việc hả? Không biết là tôi đang tìm cô hay sao? Di động cũng không đem, cô muốn cái gì?” Một giọng nói bén nhọn vang lên, lộ ra sự bực tức vô
cùng.
Giọng nói này khiến Mạch Khê phải cau mày. Vừa nhìn lại đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy của phụ nữ đứng ở cửa, diện mạo xinh đẹp, từng lớp
trang điểm tỉ mỉ. Tuy bây giờ là mùa đông, cô ta vẫn mặc váy, khoe ra
đôi chân thon dài. Chẳng qua, thái độ cực kỳ cực kỳ không tốt, nhìn về
phía Apple, ánh mắt cũng tóe lửa, cả vú lấp miệng em.
Lại nhìn Apple, sớm đã hóa thành khuôn mặt khổ sở, cẩn thận đứng lên, cắn môi chịu tội.
Mạch Khê không khỏi nhíu mày, cô gái này là ai?
“Còn không đi hả? Chậm giờ diễn cô chịu trách nhiệm được không đó?” Cô
ta coi Mạch Khê như không khí, nhìn về phía Apple, giọng điệu khắc
nghiệt.
“Fanny, tôi…tôi giờ không đi được. Có thể để trợ lý khác đi cùng cô được không?” Apple cẩn trọng đưa ra thỉnh cầu.
Fanny nghe vậy thì ngẩn người, như thể nghe được chuyện tiếu lâm vậy,
cười lạnh một tiếng, “Apple, cô chỉ là một trợ lý nghệ sĩ nho nhỏ mà
thôi, mà đã là trợ lý của tôi, tôi sắp xếp thế nào là chuyện của tôi,
trợ lý tất nhiên phải nghe theo. Cô cho rằng tiết mục này như đi chợ sao hả?”
“Không, nhưng mà, tôi…tôi cũng là trợ lý của Mạch Khê, cô ấy mới tới cũng có chuyện cần sắp xếp...“
“Apple, có chuyện gì vậy?” Mạch Khê thực sự ngồi không yên. Cô lại mềm
lòng, không nhìn người khác bị khinh thường được. Vả lại, Apple là trợ
lý của cô mà, sao lại để người ta sai khiến này nọ?
Apple khó xử, vội vàng quay đầu nhìn về phía Mạch Khê, “Là như vầy, một
thời gian trước có vài trợ lý nghệ sĩ từ chức. Không đủ người, sau khi
em đi thì Jon sắp xếp chị cho Fanny. Lần này em trở về, Jon vì tiện hơn, đồng thời để chị làm việc cùng em. Nhưng chuyện này sẽ không kéo dài
đâu, Jon sẽ nghĩ biện pháp thôi.”
Mạch Khê nghe xong, gật gật đầu, lại nhìn về phía cô gái cao ngạo vô
cùng kia, chắc là ca sĩ mới tới, trước kia cô chưa gặp lần nào.
Fanny lúc này mới dời ánh mắt về phía Mạch Khê, đánh giá trên dưới một
phen xong mới nhếch nhếch môi, “Ồ, thì ra cô chính là Mạch Khê. Hôm nay
tới công ty đều ầm cả lên, đâu đâu cũng là đề tài về cô. Không nghĩ
chúng ta cùng chung một trợ lý nghệ sĩ đó.” Giọng điệu rõ ràng có ý
khinh thường.
Mạch Khê khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói một câu xin chào. Vòng giải trí luẩn quẩn này đừng nghĩ cao xa gì tới bạn bè thân
thiết. Người khác không
tính kế với mình đã là phúc mấy đời rồi.
Fanny cũng không muốn nói nhiều với Mạch Khê, lại trừng mắt nhìn Apple, lạnh nhạt, “Còn không đi? Muốn gì nữa?”
Apple xấu hổ cười cười, “Fanny, bên này tôi có nhiều công việc thật mà,
Ron bảo tôi chuẩn bị một ít cho Mạch Khê, gấp lắm. Cô cũng đã có sáu trợ lý rồi, Mạch Khê chỉ có một mình tôi...“
“Cô rốt cuộc có đi hay không? Cô là nghệ sĩ hay tôi là nghệ sĩ hả?”
Fanny không vui, nhíu mày, giương giọng quát lớn, “Cô phải biết rằng bây giờ cô chủ yếu nên theo ai? Người đại diện của cô ta là Ron, đương
nhiên sẽ có sắp xếp cho cô ta. Đi mau!” Nói xong, cô ta định bước tới
kéo Apple...
“Fanny phải không?” Mạch Khê không vội, không hoảng không hốt kéo Apple
về phía sau mình, chặn móng vuốt của Fanny, giọng nói không kiêu ngạo
không siểm nịnh.
“Chỉ là đi diễn, không nên phô trương đến như vậy. Dù sao cô cũng chỉ
mới bước vào làng giải trí, rêu rao quá mức có vẻ không thích hợp lắm?”
Lời của Mạch Khê đơn giản chỉ muốn nhắc nhở thân phận trước mắt của cô
ta.
“Cô...“ Fanny hẳn nhiên nghe ra ý tứ trong lời Mạch Khê, sắc mặt lúc đỏ
lúc trắng, cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, hừ lạnh một tiếng, “Mạch
Khê, cô như thế nào là chuyện của cô, chuyện của người khác đến phiên cô quản hả?”
“Tôi tất nhiên không xen vào. Chẳng qua, Apple vốn là trợ lý của tôi.
Bây giờ tôi trở về, hẳn nhiên là chị ấy sẽ quay lại công việc cũ. Đương
nhiên, nếu cô thiếu trợ lý, tôi cũng sẽ tự thân tự lực mà làm. Nhưng cô
đã có sáu trợ lý rồi, cần gì phải này nọ?” Mạch Khê hiển nhiên không lui bước, nhìn Fanny mỉm cười, ngôn ngữ sắc bén vô cùng.
“Cô có tư cách gì nói những lời này? Cô là tiền bối, không sai. Nhưng mà trở về cũng chỉ như người mới mà thôi!” Fanny cũng không cam lòng yếu
thế, bực bội nói.
“Đúng vậy! Tôi cũng như làm lại từ đầu, nhưng so với cô thì nhiều kinh
nghiệm hơn.” Nụ cười bên môi Mạch Khê càng lúc càng sâu, cô nhìn thoáng
qua Apple, “Hôm nay chẳng những chị ấy giúp tôi, mà từ nay về sau chỉ là trợ lý của một mình tôi. Hôm nay cô không thể mang chị ấy đi, về sau
cũng không thể. Nếu không phục, cô có thể cùng tôi trực tiếp gặp Ron
hoặc Jon! Tóm lại, chị Apple là người tôi muốn, người khác nghĩ cũng
đừng nghĩ mang đi!”
“Cô…” Fanny không thể dự đoán được Mạch Khê lại cứng đến như vậy, nhất thời không biết làm gì, chỉ trừng mắt nhìn Mạch Khê.
Apple biết tình hình đang không ổn, vội vàng hòa giải, “Mọi người đều chung một công ty, bất hòa không tốt. Để xem, cứ để tôi…”
“Apple …” Mạch Khê mở miệng cắt ngang lời cô, vẫn như cũ mỉm cười nhìn
Fanny, “Chuyện có liên quan tới trợ lý nghệ sĩ Apple, tôi sẽ nói chuyện
cùng Jon. Thời gian không còn sớm, cô Fanny hẳn là nên đi đến nơi diễn
mới đúng. Nếu chậm, người ta sẽ nghĩ không tốt.”
Fanny bực đến mặt mũi trắng bệch, “Mạch Khê, cứ chờ xem, cô sẽ không đắc ý được lâu đâu!” Nói xong, cô ta phẫn hận phẩy tay áo bỏ đi.
Mạch Khê hừ lạnh một tiếng, một lần nữa lại ngồi trước đàn dương cầm như thể không có việc gì xảy ra.
Apple sợ tới mức mém xỉu, nửa ngày mới hoàn hồn lại, nhìn Mạch Khê, “Lần này em thực sự đắc tội với người ta rồi.”
“Cô ta thì làm sao? Có cái gì mà không đắc tội được?” Mạch Khê vẫn bình thản.
Apple bắt đầu nhiều chuyện lên, “Ca sĩ Fanny này mới đến công ty thôi,
cũng có thực lực ca hát. Trước mắt cô ta là ca sĩ có tiềm lực được công
ty chúng ta bồi dưỡng. Đương nhiên, bản thân cô ta thật ra chẳng có gì,
nhưng có một vị cha nuôi rất khá. Em biết Tập đoàn BLK chứ? Là tập đoàn
quốc gia, người đứng đầu James chính là cha nuôi của Fanny. Nghe đồn
James rất yêu thương Fanny. Ngày sinh nhật của cô ta còn tặng cho hai
biệt thự cùng ba xe thể thao đó. Vậy nên cô ta mới có thể cao ngạo như
vậy.”
“BLK...“ Trong đầu Mạch Khê chợt hiện lên thông tin về Tập đoàn này mà
Phí Dạ đã từng nhắc qua. Tập đoàn này thực chất là kinh doanh đa ngành
nghề, nhưng hai năm nay cũng bắt đầu chuyển hướng sang bất động sản, có ý đồ xâu xé cùng với Lôi thị. Sở dĩ rõ ràng như vậy, vì trong thời gian
trước, trong những hợp đồng đấu thầu với Lôi thị, BLK cũng có tham dự,
trở thành một đối thủ cạnh tranh cùng Lôi thị.
Từ khi cô cùng Lôi Dận xác định quan hệ rõ ràng hơn, Lôi Dận dường như
cố ý muốn ‘trưng bày’ toàn bộ cuộc sống cùng công việc, ‘triển lãm’ cho
Mạch Khê xem, không một chút giữ lại cho mình. Trước kia, mỗi khi Phí Dạ có công chuyện muốn báo cáo, hai người đều vào thư phòng. Mà lúc này,
Lôi Dận cứ ở trước mặt cô mà bàn công việc, bất luận là chuyện công ty
hay chuyện của tổ chức “Ảnh” đang xảy ra vấn đề gì, cứ vậy mà xử lý. Dần dần, Mạch Khê cũng có chút hiểu biết đối với tình hình của Lôi thị.
Không chỉ như thế, cô còn biết rất nhiều vấn đề liên quan tới bên trong
tổ chức “Ảnh”. Có đôi khi, thậm chí là thông tin cơ mật như địa điểm
giao dịch, thời gian, đối tượng cô đều biết rõ ràng. Ngay cả trung tâm
chế tạo vũ khí của “Ảnh”, Lôi Dận cũng nói cho Mạch Khê biết, mấy lần
còn cười hi hi ha ha bảo hôm nào tiện thì đưa cô đi tham quan một chút.
Trong lòng Mạch Khê kỳ thực có chút lo lắng.
Người đàn ông Lôi Dận này luôn trứ danh là cẩn thận. Nếu không phải là
quá mức tin tưởng một người, hắn tuyệt đối sẽ không có hành vi này.
Chuyện cơ mật thương nghiệp của công ty cũng chưa là gì, nhưng chuyện
trong tổ chức xã hội đen là trọng đại hơn cả, thế nhưng hắn lại không
kiêng dè gì mà để cô nắm hết. Điều này chứng tỏ, trong lòng hắn đã sớm
xem cô là người một nhà, coi cô là người thân cận như chính bản thân
mình vậy!
Phải biết rằng, trên toàn thế giới này không biết có bao nhiêu người
muốn biết được căn cứ chế tạo vũ khí của tổ chức “Ảnh”, bởi vì đó là
trái tim của tổ chức, sở hữu những thành quả nghiên cứu chế tạo khoa
học. Một khi bị người khác phá hủy, hậu quả thực sự không kiểm soát
được.
Hắn tin tưởng Mạch Khê, mà cô, bởi vì thương hắn, đương nhiên sẽ giữ bí mật đó!
Nơi đó là trái tim hắn, mà hắn, là trái tim cô!
Càng nghĩ càng xa, Apple thấy là lạ, quơ quơ tay trước mặt cô, “Mạch Khê, Mạch Khê, em nghĩ cái gì vậy?”
Mạch Khê lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cười, “Không có gì, chỉ là nghĩ
đến Fanny. Cho dù là con gái nuôi của Tập đoàn BLK thì thế nào? Cô ta cứ huênh hoang như vậy trước sau gì cũng đắc tội với rất nhiều người,
trong cái vòng giải trí luẩn quẩn này, tuy rằng là ngươi lừa ta gạt,
nhưng quá mức trắng trợn thì lại là hành vi ngu xuẩn. Ngược lại, loại
giết người không thấy máu mới có thể sống được lâu. Cô ta, sẽ không đi
quá xa đâu.”
“Người ta có hậu trường kinh hoàng đó mà, đương nhiên sẽ uy phong một
phen chứ. Nhưng mà Mạch Khê ——“ Apple cười nham hiểm, “Nếu phía sau em
thực sự là Lôi tiên sinh, thì không cần cái gì mà Fanny hay Jenny gì đó
đâu. Nghe nói James kia muốn cho Fanny vui, muốn mua cả công ty DIO đó,
nhưng sau khi nghe ngóng thì mới biết được ông chủ phía sau chính là Lôi tiên sinh thì lại không dám hành động gì. Như vậy xem ra, thực lực Lôi
tiên sinh vẫn là lớn nhất.”
“Chuyện thương trường ai có thể nói trước được. Thương trường như chiến
trường mà chị, một khắc trước cung kính mình, một khắc sau nuốt sống
mình, vậy nên không thể nhìn mặt ngoài được.” Mạch Khê nhẹ nhàng bâng
quơ. Cô cũng đã học được không ít cách xử lý chuyện của Lôi Dận, ngay cả vấn đề lớn nhỏ trên thương trường cũng đã nắm bắt được vài phần.
Không thể không nói, Lôi Dận đúng như là một ‘lãnh tụ’ nơi thương giới,
tác phong mạnh mẽ vang dội như vậy khiến Mạch Khê càng khâm phục. Người
đàn ông như vậy, nhất định phải ngồi ở vị trí cường giả.
“Ờ ờ ờ, cô thì bình tĩnh rồi, còn tôi thì ngồi đây lo lắng cho cô. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái con bé Fanny kia cũng phải cẩn thận
một chút em ạ. Cô ta cũng không thiện tâm gì đâu.”
“Chị yên tâm, em sẽ cẩn thận.”
Apple gật đầu, lập tức giống kẹo dẻo dính lên người Mạch Khê...
“Em yêu ơi, chuyện kia... em thực sự để Jon sắp xếp cho chị sao?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ chị không muốn?”
“Ai nói không muốn hả. Có trời mới biết mỗi ngày chị đều nằm mơ trở về
làm trợ lý cho em.” Apple làm nũng, “Em cũng không biết tính tình Fanny
kia khó chịu đến mức nào đâu, làm trợ lý của cô ta thực sự mệt đến chết
mất, thậm chí còn đánh người nữa đó. Chị chỉ thích làm trợ lý của em
thôi, đối với trợ lý giống như chị em trong nhà vậy.”
Mạch Khê giương mắt nhìn Apple, cố ý cười trêu, “Được rồi nha Apple, ba
năm không thấy, miệng của chị ngọt hơn nhiều lắm. Yên tâm, em sẽ không
để người khác cướp chị đi đâu. Nghệ sĩ không có trợ lý tốt như mất đi
cánh tay vậy. Tuy rằng cánh tay này hơi lải nhải nhiều tí tẹo.”
“Ê ê Mạch Khê, em nói ai lải nhải hả?”
“Chính là chị nha, giống y bà nội người ta…”
“Em đáng ghét!”
“Hê hê…”
Những âm thanh vui vẻ vang lên…
Tập luyện một ngày, cả người Mạch Khê như thể rũ bỏ mọi mệt mỏi, những
vụ đạo lại giúp cô tìm về với cảm giác sảng khoái vui vẻ như ngày vừa
mới bước vào DIO. Bước ra khỏi công ty, cô trực tiếp đi tới một cửa hàng quần áo mới khai trương hôm nay. Người rất nhiều, truyền thông cũng
không thiếu, nhưng không phải vì cô thích thiết kế của nhãn hiệu này, mà là cô biết, hôm nay Bạc Cơ tới đây để diễn!
[1]: 了爱梦 – Wei Le Ai – For Love. Đây là một bài hát hay, hãy nghe nó.