"Tiểu bảo bối, cha nuôi sao lại bắt nạt con chứ? Cha nuôi thương con mà..." James khẩn cấp đặt Fanny dưới
thân, thắt lưng động một cái, liền sau đó cả thân mình mập mạp bắt đầu
chuyển động.
Fanny ra vẻ nhăn nhó, thẹn thùng mà cất tiếng thân ngâm. Có trời mới
biết, cô ta cực kỳ ghê tởm lão già mập ú trên người này! Có điều, cô ta
có ghét đến đâu thì cũng không thể biểu hiện ra nửa điểm, bởi vì chỉ có
lão già này mới có thể đem đến cho cô ta bao vinh hoa phú quý!
"Cha nuôi...thật lớn nha." Cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo, lại thở gấp, cất lên chất giọng đã được tu luyện đến mức câu hồn. Cho dù cô ta không có đến nửa điểm khoái cảm, trừ bỏ ghê tởm vẫn là ghê tởm thì vẫn chỉ có thể diễn kịch như trước.
James bị lời của cô ta kích thích, lại càng làm ra vẻ ‘uy phong’, càng
muốn chinh phục thân mình trẻ trung này. Lão ta mừng rỡ ngậm lấy cái
miệng nhỏ nhắn, rồi một đường đi xuống cổ điên cuồng cắn mút, như muốn
hút hết hương thơm thanh xuân của cô ả.
"Bé cưng à, thân mình con vẫn là câu hồn nhất..."
Fanny ôm lấy người tên béo ú, nhắm chặt mắt lại...
Vì cái gì?
Vì cái gì mà Mạch Khê có thể cùng Lôi Dận ăn tối? Vì sao Lôi Dận lại
không dời ánh mắt đến người cô ta? Cô ta tự nhận mình đố kỵ với Mạch
Khê, sao cô lại có thể tìm được người đàn ông như vậy? Còn mình, chỉ có
thể trong căn biệt thự này mà hầu hạ một lão già...
Lôi Dận. . . . . .
Lôi Dận!
Người đàn ông ăn trên ngồi trước kia, chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng đủ khiến đàn bà muốn được hòa tan trong lòng hắn! Không
phải chỉ bởi dáng người cao lớn anh tuấn của hắn, cũng không phải bởi vẻ dũng mãnh lạnh lùng, mà chính là bóng lưng hắn lộ ra vẻ uy quyền như
một vị thần thánh!
Loại đàn ông này, nếu chỉ có thể cùng hắn trong giấc mơ thôi cũng đủ
sung sướng! Mà hắn lại chân thật xuất hiện trước mặt cô ta, khiến cô ta
có thể cảm nhận rõ ràng được khí chất của hắn...
Fanny thầm nghĩ, trong lòng lại bùng lửa nóng lan đến toàn thân. Cô ta
ôm chặt lấy ‘đống thịt’ trên người, tưởng tượng lão ta thành Lôi Dận!
Chỉ bằng sự tưởng tượng hư cấu này thôi, cô ta lại cảm thấy nhiệt huyết
sôi trào!
Mẹ Fanny từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trên giường
thì cười cười, không hề ngăn cản mà lại trực tiếp cởi bỏ khăn tắm trên
người ra. Bà ta có một thân hình đầy đặn, dưỡng da rất tốt, nhìn qua
không hề thấy vẻ gì là người phụ nữ đã có con gái lớn như vậy.
Bà ta ôm lấy James từ phía sau, vuốt ve thân mình mập mạp đang không
ngừng chuyển động. James lại như có thêm dũng khí, ôm mẹ Fanny lại, duỗi một bàn tay ra không thương tiếc mà nắn bóp bầu ngực bà ta, tay kia thì sờ soạng ngực Fanny...
Trong lúc nhất thời, giữa căn phòng ngủ vang lên tiếng thở gấp không ngừng, hết đợt này đến đợt khác...
Đây đúng là một cuộc ‘dã hợp’ hoang đường!
Một hồi thác loạn xong, James thở hồng hộc nằm giữa hai người đàn bà,
mỗi tay ôm một người, nhìn qua đúng như một tên quân vương thời cổ đại
đang hưởng thụ một trái một phải.
"Cha nuôi, cha nhất định phải làm chủ cho con nha, con bé Mạch Khê kia
thực sự rất quá đáng." Fanny vẫn không quên việc chính, vẻ mặt thực điềm đạm đáng yêu, nép trong lòng James.
"Con bé Mạch Khê đó lai lịch thế nào? Có phải là kiêu ngạo quá không?
Biết rõ bối cảnh của con mà còn dám trắng trợn làm vậy hả?” Mẹ Fanny
nghe thấy vậy thì cũng tức giận, con gái bị ức hiếp, đương nhiên bà ta
cũng cảm thấy phẫn uất.
James nghe thấy thế thì ngồi dậy, lấy một điếu xì gà, lại tiện thể đặt
gạt tàn lên bụng mẹ Fanny. Lão ta luôn có thói quen biến thái đó.
Nhàn nhã nhả một ngụm khói xì gà xong, lão mới nói với Fanny: “Con gái
bảo bối, chuyện có liên quan đến cô bé Mạch Khê đó ta cũng được nghe
qua. Không sai, con bé đó nhìn rất xinh đẹp, y như búp bê vậy.”
Fanny cả kinh, “Cha nuôi, cha đã gặp Mạch Khê rồi sao?”
Trong lòng cô ta bỗng dấy lên dự cảm không lành! Trời ạ, ngàn vạn lần
đừng nha! Cô ta không muốn ngay cả chỗ dựa cuối cùng cũng mất đi.
“Tiểu bảo bối, không phải nóng vội, trong lòng cha nuôi chỉ có con
thôi.” James là một lão già có lòng dạ thâm sâu, liếc mắt một cái liền
nhìn thấu nỗi lo lắng của cô ta, sau liền cười cười, véo ngực cô nàng
một cái rồi nói.
"Cha nuôi…" Fanny nhân cơ hội ôm chặt lấy thắt lưng ngấn mỡ của lão, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm như cũ.
"Cưng ơi…” Mẹ Fanny đưa tay vuốt nhẹ ngực James, nhẹ giọng nói: “Con gái ở bên ngoài chịu ấm ức như vậy, anh nhất định phải giúp con bé nha. Con bé đó hình như cũng chỉ là ca sĩ đã đi rồi lại về, có tư cách gì mà
được chiếu cố như con gái chúng ta chứ.”
James cười cười, lần này lại không đưa ra ý kiến như trước nữa mà chỉ
rít một hơi xì gà, nhẹ nhàng lắc đầu, “Con bé Mạch Khê đó không dễ chọc
vào đâu.”
"Hả?" Fanny nghe xong thì giật mình, lại đột nhiên có phản ứng, nỗi lo
lắng trong lòng liền nhân đôi, “Cha nuôi, không phải là cô ta được Lôi
Dận nhắm trúng đấy chứ? Cô ta là tình nhân của Lôi Dận sao?”
James nhéo khuôn mặt Fanny một cái, “Con bé đó không phải là tình nhân của Lôi Dận, mà là…con gái nuôi của hắn!"
"Con gái nuôi?” Fanny cùng mẹ cô ta đồng thanh kêu lên sợ hãi.
“Chắc là nhầm rồi. Chưa từng nghe qua Lôi gia nhận nuôi con gái nha. Mà Lôi Dận đang yên đang lành nhận con nuôi làm gì?”
“Chuyện này người ngoài đều không ai hiểu, càng miễn bàn là nguyên nhân
đằng sau đó.” James nói: “Ta nhớ rõ là trong một bữa tiệc, thấy hắn đưa
một cô gái đến tham gia, sau trong lúc vô tình mới nghe nói mười năm
trước hắn đã nhận nuôi một cô bé tên là Mạch Khê.”
Fanny nổi lên nghi hoặc, cảm giác như có điểm không thích hợp…
“Cha nuôi à, hai người họ thật sự là quan hệ cha nuôi với con gái nuôi
sao?” Cô ta chần chừ nói, “Hôm nay con nhìn thấy hai người, cảm giác
giữa họ có điểm gì đó là lạ.”
“Có gì mà lạ?” James tùy ý hỏi.
Fanny cẩn thận nhớ lại, rồi đột nhiên ánh mắt lóe sáng…
“Đúng! Chính là ánh mắt bọn họ nhìn nhau rất khác thường! Nhất là Lôi
Dận, anh ta nhìn Mạch Khê căn bản không phải là cha nuôi đang nhìn con
gái nuôi. Giống như…hình như là ánh mắt của một cặp tình nhân!”
James nghe vậy thì hoảng sợ, vội vàng chặn lời, “Fanny à, lời này đừng
có nói lung tung. Lôi thị là Tập đoàn nổi tiếng toàn cầu, Lôi Dận lại là người đứng đầu, sao có thể làm loạn như vậy? Cho dù Mạch Khê đó có xinh đẹp nhưng hắn là cha nuôi của con bé, không thể làm tình nhân được.”
"Ôi dào, có gì mà không được?” Mẹ Fanny nghe thấy thế thì cười cười, đưa tay nhẹ nhàng véo hắn ta, mị hoặc nói:
“Nói như vậy, người làm cha nuôi như anh cũng không nên chạm vào Fanny nhà em mới phải.”
“Bảo bối à, điều này sao giống nhau được.” James quay người ôm lấy mẹ Fanny, “Anh chỉ là cha nuôi Fanny
trên danh nghĩa, còn Lôi Dận thì không như vậy, hắn nhận nuôi theo trình tự pháp luật đó. Cho dù Mạch Khê kia đã quá mười tám tuổi, một tiếng
‘cha nuôi’ cũng không thể không từng gọi. Nếu Lôi Dận thực sự muốn cô bé làm tình nhân thì cũng chỉ là quan hệ ngầm, sao có thể để người ngoài
thấy được chứ. Em cũng biết, ‘nhân ngôn đáng sợ’, bốn chữ này uy lực vô
cùng đấy.”
(‘Nhân ngôn đáng sợ’ hiểu đại khái như câu ‘miệng lưỡi thế gian’ của VN)“Nhưng mà cha nuôi, con gái nhìn thấy rất rõ ràng nha. Bây giờ trong
công ty từ trên xuống dưới đều bàn tán xôn xao, nói rằng Mạch Khê có
quan hệ không hề đơn giản với ông chủ. Ai mà biết được họ có quan hệ đó
không. Con thấy, quan hệ đó không thể chỉ đơn giản là cha nuôi với con
gái nuôi đâu!” Fanny vừa nghĩ đến hành vi của Mạch Khê thì lần thứ hai
lại muốn sôi máu. Nếu nói chỗ dựa sau lưng cô là Lôi Dận thì việc cô
nàng kiêu ngạo như vậy cũng là dễ
lý giải.
James cười đến khả ố, hôn Fanny ‘chụt’ một cái rồi kéo cô ta lại, “Bảo
bối, quan hệ giữa hai người đó không thể xem nhẹ, nhưng nói gì thì cũng
phải có chứng cớ. Chỉ cần con có chứng cớ, đừng nói là Mạch Khê, ngay cả Lôi Dận ăn trên ngồi trước, chỉ cần bắt được điểm yếu của hắn, con muốn hắn thế nào thì hắn sẽ như thế đó.”
Hai mắt Fanny sáng lên…
"Cha nuôi, ý cha là…”
“Con gái nuôi của ta thật thông minh, ta nghĩ có một số việc không cần
ta phải dạy chứ nhỉ?” James cười một cách thâm sâu, nhéo nhẹ chóp mũi cô nàng, “Con cũng biết cha nuôi đang đấu thầu một lô đất. Tên Lôi Dận kia luôn không để cho người ta đường sống. Ta nghĩ, lần này cũng có thể có
một cơ hội biến điều không thể thành thuận lợi dễ dàng!”
"Cha nuôi, cha sẽ đối phó với Lôi Dận?” Fanny hoảng sợ, “Nghe nói anh ta không lường được đâu, có bối cảnh xã hội đen, cha nuôi, cha…”
"Đứa ngốc, cho nên chúng ta nhất định phải tìm được điểm trí mạng của
hắn, như vậy mới có thể thắng được! Lần này chính là cơ hội cực tốt cho
chúng ta!”
Vẻ mặt James lại như thể không tán thành, “Về bối cảnh xã hội đen của
hắn, cha nuôi sẽ có biện pháp đối phó. Phải nói rằng, kẻ thù của Lôi Dận nhiều lắm, người đối phó với hắn đâu chỉ có mình ta. Đến lúc đó, ta sẽ
chỉ phải ra tay với hắn trên thương trường, còn về phần hắc đạo ắt sẽ có người nhận!”
Mẹ Fanny nghe vậy thì ít nhiều có điểm khiếp sợ…
"Đây là có ý gì?"
James lạnh lùng cười, "Hai người nghĩ, chỉ bằng năng lực của ta mà dám
đối đầu với Lôi thị sao? Sau lưng ta còn có một lực lượng hùng mạnh hơn, đấy mới là chủ lực tấn công Lôi Dận! Cho nên, Fanny…” Lão nhìn về phía
cô nàng, thần bí cười, “Phát hiện hôm nay của con rất tốt, tiếp theo
phải làm thế nào, chắc là con đã rõ rồi chứ?”
"Đương nhiên…" Fanny có chút chần chừ. Ban đầu cô ta chỉ muốn đối phó
với Mạch Khê, tuyệt đối không muốn động vào Lôi Dận, vì người đàn ông
này đã khiến cô ta động lòng…
"Fanny, bảo bối của ta, con phải nhớ kỹ, mọi thứ của con đều là do ta
cho, ngàn vạn lần đừng vì một phút nhất thời xúc động mà khiến ta phải
thất vọng. Nếu không…con chẳng còn gì đâu!” James như là nhìn thấu tâm
tư của cô ta, gằn từng tiếng dặn dò.
Fanny theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng gật đầu, “Con biết rồi…cha yên tâm!”
James vừa lòng gật đầu…
_______________
Gần như là trải qua sự huấn luyện ‘ma quỷ’, Mạch Khê tiến bộ càng lúc
càng rõ. Ba năm trước đây, ca khúc mới còn chưa thực sự được biết rộng
rãi, trải qua lần này có nhiều buổi biểu diễn, ca khúc từ ba năm trước
lại được hâm nóng trở lại, kéo về vô số fan ngày trước của Mạch Khê.
Ca sĩ trở lại sân khấu là một chuyện trọng đại. Nếu công ty chủ quản
không cử người đại diện nào, không có một kế hoạch phát hành nào thì lần trở lại cũng coi như một hồi thảm họa, chẳng những không thu được phản
hồi tốt mà hình tượng cũ có khi còn bị ảnh hưởng theo. Nhưng may mắn đã
có Ron làm người đại diện, có Jon sắp xếp kế hoạch, lần trở lại sân khấu này của Mạch Khê hoàn toàn thuận lợi.
Số lần Lôi Dận đến DIO tham gia hội nghị càng ngày càng nhiều, gần như
ngày nào cũng phải đến DIO kiểm tra một vòng. Nhưng chỉ có Mạch Khê
biết, mỗi lần hắn tới đều nhằm mục đích đón cô về lúc tan tầm. Cô phải
nài nỉ hắn mãi hắn mới đồng ý không cùng cô xuất hiện trước mặt mọi
người, mỗi lần đều là Lôi Dận đi trước, Mạch Khê ra sau.
Đối với việc này, Lôi Dận cực kỳ khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy như
đang yêu đương vụng trộm vậy. Có điều ngày ngày nhìn Mạch Khê vui vẻ,
hớn hở từ công ty đi ra, hắn cũng thấy thỏa mãn.
Sau khi giải tán hội nghị, trong phòng họp rộng lớn cũng chỉ còn lại Lôi Dận, Phí Dạ, Mạch Khê, Đàm Trử Quân và Đàm Trử Bách.
Mạch Khê hệt như thanh kẹo chảy, nằm rạp xuống bàn. Cô cảm thấy quá mệt
mỏi, có điều chỉ là thân thể, còn tâm lý thì vô cùng thoải mái.
Lôi Dận đang ngồi trên ghế Chủ tịch nhìn thấy bộ dáng trẻ con đó của cô, nhịn không được mà cười, đưa tay kéo cô vào lòng chỉ vì không nỡ để
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chạm vào mặt bàn lạnh băng.
Mạch Khê ngượng ngùng đẩy hắn ra, âm thầm trừng mắt với hắn một cái rồi
nhìn về phía Đàm Trử Quân, “Anh cả, ca khúc đã được đưa vào bảng xếp
hạng rồi sao? Em có thể xem qua số liệu chút không?”
Đàm Trử Quân cười cười, “Biết ngay đây là mục đích của em mà, những
người khác đều đi rồi, còn em thì cứ như kẹo cao su mà dính chặt ở đây.
Đây, cho em xem số liệu, đừng có ra ngoài nói lung tung đấy.”
“Cám ơn anh cả.” Mạch Khê ngọt ngào cười.
Lôi Dận ở một bên thấy vậy thì cực kỳ khó chịu, sắc mặt cũng tỏ vẻ u ám. Đàm Trử Bách thấy thế thì nở nụ cười mang ý vị thâm trường. Đây chính
là tự gây nghiệp chướng thì khó sống mà, đưa Mạch Khê làm em bọn họ, lại còn không chịu nổi lúc anh em người ta thân thiết. Nhìn thấy bộ dáng
khó chịu của Lôi Dận, trong lòng anh em họ có chút yên tâm.
Ca khúc đã lên bảng xếp hạng rồi, mỗi một con số đều là thật!
Đôi mắt Mạch Khê mở càng lớn hơn, cuối cùng kích động mà bật thẳng ra khỏi chỗ ngồi, ngón tay run run chỉ vào bảng số liệu…
Trời ạ! Trời ạ! Cô sắp hét lên…
“Ca khúc của em đã lọt bảng xếp hạng, còn đứng vị trí thứ năm…Trời ạ!”
Cả phòng họp rộng lớn chỉ còn thấy tiếng reo hò của Mạch Khê. Những
người khác đều mỉm cười nhìn cô, như là đã đoán trước được tình huống
này vậy.
Mạch Khê kích động nửa ngày mới phát hiện là đang vui một mình, “Các anh, sao không hưng phấn tí nào thế hả?”
“Mạch Khê à…” Đàm Trử Bách đã lên tiếng, bộ dáng vẫn tươi tỉnh như
trước, “Biểu cảm này của em thật sự khiến bọn anh tổn thương.”
Hả?...
Mạch Khê sửng sốt, không hiểu được ý của anh.
Những người khác cười cười, đều không nói gì.
“Này, các anh cười cái gì? Biểu hiện thật kỳ quái.” Mạch Khê bị vẻ đó
của mấy người đàn ông làm cho có chút sợ hãi, vẻ mặt liền có ý cảnh
giác. Ca khúc của cô không những lọt được vào bảng xếp hạng mà còn đứng
vị trí thứ năm. Tin tức này đối với cô mà nói, thật sự rất đáng ngạc
nhiên!