Một câu ‘kết tội’ khiến tất cả các
thành viên của ban quản trị đều rét lạnh, sởn gai ốc. Trong giới mọi
người đều biết, có thể vào làm việc trong Lôi thị là cực kỳ khó. Bởi Lôi thị tuyển chọn nhân tài vẫn nổi tiếng là nghiêm khắc, thậm chí cả nhân
viên quèn pha trà cũng phải có bằng cấp, kinh nghiệm nhất định.
Vào được Lôi thị thì tương đương với lấy được bảo hành cho cả đời, bởi
vì nhiều người cũng biết, chỉ vào Lôi thị một năm sau đó sang làm cho
công ty khác thì sẽ được ngồi ngay lên vị trí quản lý. Có điều rất nhiều người tình nguyện ở lại Lôi thị, cho dù là nhân viên nho nhỏ thôi.
Nguyên nhân chính là, Lôi thị có một hệ thống quản lý hoàn thiện, chế độ lương cao, hơn nữa tiền thưởng phúc lợi cũng ở mức người ta không thể
tưởng tượng nổi. Đương nhiên, tất cả những điều này đều phải căn cứ vào
năng lực của nhân viên cùng những đóng góp cho công ty.
Nhưng một khi bị Lôi thị sa thải, thì cũng có nghĩa là người này không
có đủ năng lực để làm được việc, như vậy về sau cũng rất khó được các
công ty tín nhiệm. Đây là một chuyện rất đáng sợ. Tối thiểu thì nhân tài qua đợt tuyển dụng của Lôi thị sẽ quyết định không nhỏ đến điều kiện
tuyển dụng của nhiều công ty khác.
"Trưởng bộ phận quan hệ xã hội..." Lôi Dận dựa thân mình vào ghế, ngón
tay thon dài gõ gõ lên bàn. Đây chính là biểu hiện mất kiên nhẫn của
hắn. Về thói quen nay, toàn bộ ban quản trị đều biết.
"Dạ dạ, Lôi tiên sinh có gì sai bảo?" Tâm tư của vị trưởng bộ phận quan
hệ xã hội như đang bay ở chốn nào. Làm cho Lôi thị, tiền kiếm không ít,
tuy nói chế độ phúc lợi đều khiến người ta hâm mộ nhưng bỗng dưng bị
‘điểm danh’ như thế này, mùi vị thật khó chịu.
"Lập tức xử lý tốt nguy cơ lần này cho tôi, xử lý không tốt, ông có thể
trực tiếp về nhà dưỡng lão!" Ngữ khí của Lôi Dận rõ ràng là không vui.
"Vâng, vâng, Lôi tiên sinh, tôi sẽ lập tức sắp xếp." Trưởng bộ phận quan hệ xã hội biết Lôi Dận đã hạ ‘tối hậu thư’, liền lau lau mồ hôi trên
trán, lắp bắp nói.
"Tổ đánh giá đã có tổng kết chưa?" Lôi Dận chuyển ánh mắt sang bên trái bàn hội nghị, cả dãy bên trái lập tức hồi hộp.
"Lôi tiên sinh, tổng kết bước đầu đã có rồi, tình hình...không được tốt
cho lắm." Người phụ trách tổ đánh giá cẩn thận báo cáo lại bản đánh giá
số liệu mới làm sáng nay.
"Nói đi!" Lôi Dận lại gõ lên mặt bàn.
Người phụ trách tổ đánh giá liếm liếm đôi môi khô khốc, "Cho tới bây
giờ, tin tức này đã khiến cho Lôi thị tổn thất gần một trăm triệu. Ở
phiên giao dịch bắt đầu sáng nay, cố phiếu đang tăng thì dừng lại, đến
giờ thì không ngừng rớt giá, thị trường cổ phiếu cũng biến chuyển rất
lớn. Hạng mục bên kia cùng một số hoạt động kết hợp đã bị chính phủ
Malayxia nghi ngờ cũng vì tin tức này. Còn..."
"Chuyện cổ phiếu rớt giá thì nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết!" Lôi Dận không đợi tổ đánh giá nói xong, liền lạnh lùng ra lệnh: "Trước mắt, tổ phụ trách hạng mục quốc tế dồn hết tinh lực vào hạng mục đang tiến
hành, rút ra vài nhân viên tinh nhuệ để tùy thời ứng phó. Nếu xuất hiện
vấn đề tài chính thì tạm dừng một trong số các hạng mục nhỏ lại!"
Ban quản trị vừa nghe thế thì đưa mắt nhìn nhau...
"Lôi tiên sinh..." Phí Dạ đang ngồi bên cạnh Lôi Dận rốt cục cũng không
nhịn được liền thấp giọng nói: "Làm như vậy không được tốt cho lắm! Một
khi Lôi thị có một hạng mục phải dừng lại thì nhất định sẽ có người đoán Lôi thị đang có vấn đề trục trặc. Như vậy chẳng phải là càng ảnh hưởng
đến thị trường cổ phiếu sao? Đây hiển nhiên sẽ là một vòng tuần hoàn ‘ác tính’."
Đôi mắt Lôi Dận đột nhiên khép hờ lại, ánh mắt trực tiếp dừng trên mặt
Phí Dạ. Hắn gằn từng tiếng hỏi: "Theo như tình hình hiện tại mà nói, cậu sẽ làm thế nào?"
Phí Dạ hơi nhướng mày, có vẻ đang tự hỏi, sau đó thấp giọng nói: "Lôi
tiên sinh, nếu như lựa chọn việc can dự truyền thông thì có khi hiệu quả còn đi ngược lại. Chi bằng cho bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta tiến hành một loạt các hoạt động, lợi dụng truyền thông, chẳng những có thể
làm yên lòng dân chơi cổ phiếu, cũng có thể để cho chính phủ bên hạng
mục kia thấy được rằng Lôi thị vẫn đang hoạt động bình thường."
Những thành viên của ban quản trị nghe thấy vậy thì gật nấy gật để. Quả nhiên, họ đều đồng ý với đề xuất xử lý của Phí Dạ.
Sắc mặt Lôi Dận dần dần chuyển lạnh băng, thậm chí cả ánh mắt cũng ánh
lên sắc xanh lục thâm sâu. Hắn quét mắt một vòng, lại
dừng ánh mắt một
lần nữa trên mặt Phí Dạ, đôi môi hơi mở ra...
"Phí Dạ, thân là trợ lý hành chính đặc biệt của công ty, cậu chỉ nghĩ được một phương thức ngu xuẩn không ai bằng vậy sao?"
Một câu nói khiến Phí Dạ nhất thời sửng sốt, những nhân viên khác cũng kinh hãi.
"Lôi tiên sinh, tôi..."
Lôi Dận không đợi Phí Dạ giải thích, thân mình cao lớn đột nhiên đứng dậy. Hắn không kiên nhẫn mà vung tay lên...
"Chọn cách can dự truyền thông cho tôi, ngay lập tức!" Nói xong, hắn mang vẻ mặt không vui mà ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp, sắc mặt mỗi một thành viên ban quản trị đều thật khó
coi. Chắc chắn, cuối tuần này họ sẽ không được sống dễ dàng đâu...
"Phí Dạ tiên sinh..." Phụ trách tổ đánh giá ngồi kế bên Phí Dạ, thấp
giọng hỏi, "Lôi tiên sinh làm sao vậy? Bình thường ngài ấy luôn thận
trọng khi dùng can sự truyền thông. Sao lần này lại mất lý trí như vậy?"
Phí Dạ thầm thở dài một hơi, "Lôi tiên sinh làm việc luôn rất đúng mực,
tôi nghĩ sở dĩ ngài ấy đưa ra quyết định này cũng là vì có lý do riêng,
chúng ta chỉ cần nghe theo là được rồi."
Phụ trách tổ đánh giá bất đắc dĩ gật đầu.
Người phụ trách tổ hạng mục quốc tế nghe vậy thì cũng đứng dậy, không
đồng ý mà nói: "Phí Dạ tiên sinh, chúng tôi cũng biết Lôi tiên sinh làm
việc luôn thận trọng, nhưng lần này tôi cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh. Nhất là đối với hạng mục kia mà nói, một khi dùng cách can dự truyền
thông, không phải là sẽ rước hậu quả ngược lại sao? Còn chuyện dừng một
số hạng mục, nếu truyền ra ngoài thì đối phương sẽ nhìn chúng ta thế nào đây? Phí Dạ tiên sinh, bình thường Lôi tiên sinh đều rất trọng ý kiến
của cậu. Ý kiến cậu vừa đưa ra chúng tôi cũng cảm thấy rất tốt. Cậu xem, cậu có thể đi khuyên nhủ Lôi tiên sinh, để ngài ấy ra quyết định thận
trọng hơn không?"
Phí Dạ nhìn về phía ông ta, "Ông ở Lôi thị cũng lâu rồi, hẳn là rất rõ
tính cách Lôi tiên sinh. Một khi ngài ấy đã ra quyết định là không thể
đổi được."
"Nhưng mà như vậy đối với tổ hạng mục chúng tôi mà nói là rất không công bằng." Tổ hạng mục dường như có chút bất bình với quyết định vừa rồi
của Lôi Dận.
"Nếu chính phủ Malayxia có ý kiến, nhân viên của hạng mục đó do các ông
phụ trách vẫn tiến hành làm bình thường. Lời đồn thì cũng chỉ là lời
đồn, chúng ta không thể bị ảnh hưởng được. Nhiều năm qua, Lôi thị đã
trải qua sóng gió còn lớn hơn lần này rất nhiều, mọi người không cần
phải lo lắng." Phí Dạ cố gắng đề phương án dự phòng với nhóm quản lý cao cấp.
Người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội khẽ thở dài, "Phí Dạ tiên sinh,
cậu nói xem những tin tức này rốt cục là lời đồn hay đúng là sự thật?
Lôi Dận tiên sinh hôm nay đưa ra quyết định này là vì muốn tốt cho công
ty hay vẫn là vì cô gái kia? Tôi chỉ sợ, Lôi tiên sinh yêu người đẹp
quá, càng muốn cho người ngoài thấy, nói không chừng chỉ vì nụ cười hồng nhan mà không tiếc hy sinh lợi ích công ty đâu. Việc can dự truyền
thông lần này rõ ràng là để giữ thanh danh cho cô gái kia thôi, đối với
công ty thì có lợi gì đâu."
Phí Dạ khẽ thở dài, "Mọi người không cần lo lắng, chuyện này rồi sẽ qua thôi, cứ theo lời Lôi tiên sinh mà làm đi."
Mọi người chỉ có thể gật đầu, lần lượt rời khỏi phòng họp.
Cả phòng họp to như vậy nhưng chỉ còn lại một mình Phí Dạ, khuôn mặt vốn bình tĩnh đã bắt đầu nổi lên vẻ lo lắng...