Thân mình Mạch Khê như một pho
tượng cứng ngắc, trong khoang mũi vẫn còn thấy hương thơm nam tính quen
thuộc. Trái tim như dần nứt ra, rỉ từng giọt máu, lại cùng với những suy nghĩ trong đầu thì hàng nước mắt cũng cố chảy ngược vào trong…
"Cha nuôi, ông đã buông tha cho tôi một lần thì hãy để tôi đi lần thứ
hai đi. Nhiều người nhìn thấy như vậy, ông không muốn làm tôi khó xử đấy chứ." Cô chỉ có thể nói như vậy, bởi vì cô rõ ràng rằng, chỉ có nói như vậy mới có thể khiến Lôi Dận không nổi điên, ít nhất, hắn sẽ không để
cô mất mặt trước truyền thông.
Quả nhiên Lôi Dận buông tay, nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt thập phần đau đớn…
Mạch Khê ngoảnh mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt hắn nữa.
Phí Dạ không kiêng dè gì mà ôm Mạch Khê vào lòng, trước mặt truyền thông thì cả hai đều tươi cười thân thiện.
Ánh đèn sáng rực đều tập trung trên hai người, trong bóng tối, chỉ còn lại bóng dáng lạnh lùng mà ưu thương của Lôi Dận…
Giới truyền thông lại được một ngày huyên náo. Chuyện hôn lễ của Mạch
Khê và Phí Dạ được tường thuật vô cùng ảo diệu, đương nhiên, kết luận gì cũng có. Tóm lại, chuyện lần này thay đổi quá nhanh, nhanh đến nỗi
khiến kẻ khác phải hoài nghi.
Khi Mạch Khê trở lại tòa thành thì sắc mặt càng tái nhợt hơn. Cô vốn
đang mang thai, lại thêm mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt, bởi vậy luôn cảm thấy mệt mỏi. Nhưng chính lúc chậm rãi đẩy cánh cổng to lớn ra, cảm giác áp lực mới thật sự nặng nề.
Vẻ mặt quản gia Hàn Á thực nghiêm túc, toàn bộ người làm trong tòa thành cũng đều thận trọng. Mạch Khê không cần hỏi cũng biết tâm trạng khi Lôi Dận trở về tòa thành.
Lên tầng, nhẹ gõ cửa thư phòng vài tiếng rồi cô đẩy cửa ra, xộc thẳng vào mặt là mùi thuốc lá.
Hắn lại hút thuốc.
Trên ghế salon, trông Lôi Dận có vẻ sa sút. Thân hình cao lớn tản ra vẻ
bất lực, lạnh lùng mà bi thương. Tàn thuốc rớt thẳng lên thảm sàn.
Mạch Khê không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng tiến đến, đưa tay đoạt lại điếu thuốc trong tay hắn rồi rụi vào gạt tàn.
"Anh không cần em làm gì cho anh cả."Lôi Dận cúi đầu nói, giọng đã có
chút khàn khàn, "Hẳn là em biết sự lựa chọn của anh, anh chỉ muốn em
thôi."
Ngón tay Mạch Khê cứng ngắc lại một chút, ngay sau đó cô đưa tay đổ hết
tàn thuốc vào thùng rác rồi nhẹ nhàng nói, "Em nghĩ anh hiểu lầm rồi, em chỉ chọn Phí Dạ mà thôi."
"Khê nhi, em yêu anh!" Tiếng nói của Lôi Dận cao lên, bởi lẽ hắn hoàn toàn tự tin.
"Em cứ tưởng như vậy." Cõi lòng Mạch Khê đã sớm hóa tro tàn, giọng nói
êm như nước chảy, "Em rất thích ở bên anh, nhưng ngay lúc biết anh muốn
cầu hôn em, em mới hiểu được tình cảm của mình. Người thực sự tồn tại
trong lòng em chính là Phí Dạ. Ba năm trước đây, khi anh ấy bảo vệ sự an toàn cho em, thậm chí cùng em đến cửa hàng thời trang giải sầu thì em
bắt đầu chú ý đến anh ấy. Chỉ có điều là ba năm sau em mới hiểu được
tình cảm thật sự của mình."
Đôi mắt Lôi Dận nổi lên vẻ đau đớn...
"Em cho rằng anh sẽ tin sao? Lý do này quá gượng gạo."
Rốt cục Mạch Khê cũng xoay người, nhìn hắn…
"Vậy anh yêu mẹ em không?"
Lôi Dận không chút do dự trả lời: "Khê nhi, tình cảm thực sự của anh đối với mẹ em hẳn em là người rõ ràng nhất, đó không phải là yêu."
"Nhưng chỉ sợ là anh cũng không biết chỉ cho đến khi gặp em." Mạch Khê
đứng lên, thản nhiên nói: "Nếu không gặp em, anh sẽ còn cố chấp cho rằng anh yêu mẹ em. Em cũng vậy, nếu như không gặp Phí Dạ thì sẽ không biết
rằng, thì ra tình cảm của em đối với anh ngoại trừ tình thân ra thì
không có gì khác."
"Em nói dối!" Toàn thân Lôi Dận như nhuốm đầy hơi thở nguy hiểm của loài sư tử. Nghe thấy thế xong hắn lắc đầu phủ nhận, "Khê nhi, anh lặp lại
lần nữa, em không cần làm gì vì anh cả. Em yêu anh, đây là sự thật không giấu được."
Con tim Mạch Khê như bị dao cứa, "Ba năm trước đây, tôi chỉ muốn một
cuộc sống bình ổn. Ba năm sau, tôi chỉ muốn một tình yêu bình dị."
"Khê nhi…" Lôi Dận đứng lên, không kìm lòng được liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, "Em phải tin rằng anh yêu em. Anh đã từng nói, anh
nhất định sẽ yêu em đến khi sông cạn đá mòn, bất cứ kẻ nào cũng không
thể tách rời chúng ta. Anh biết em lo lắng cho cảm nhận của anh, cho nên mới nói ra câu chuyện hoang đường như vậy tại lễ trao giải. Chuyện này
anh không trách em, chỉ có thể trách anh không bảo vệ tốt cho em. Khê
nhi, em phải biết rằng, anh đã đặt em trong lòng, nâng trên tay rồi. Nếu em muốn một tình yêu bình dị, anh có thể vì em mà làm như vậy."
"Không giống…" Mạch Khê phản xạ có điều kiện mà trả lời. Cô không muốn nhìn thấy hắn như vậy, một chút cũng không muốn…
"Em vẫn để ý đến anh, đúng không?" Đáy mắt Lôi Dận gợn sóng, như biển sâu mênh mông, bao phủ chặt lấy cô.
"Em…" Mạch Khê rất muốn, rất muốn ôm lấy hắn, lý trí cô dưới ánh nhìn chăm chú của hắn ngày càng yếu, cho đến khi…
"Lôi tiên sinh, tôi và Mạch Khê thật tình yêu nhau, tình cảm của cô ấy
hẳn là ngài biết rõ. Cô ấy vốn đơn thuần, phân không rõ được tình thân
với tình yêu cũng là chuyện bình thường." Không biết từ khi nào Phí Dạ
đã tiến vào, nhìn hai người cách đó không xa, giọng nói điềm tĩnh.
Lúc này Mạch Khê mới đột nhiên lý trí trở lại, đẩy Lôi Dận ra, ngay sau đó bước nhanh đến cạnh Phí Dạ.
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, nụ cười mang theo vẻ cưng chiều rõ ràng. Hắn chìa bàn tay to, cùng cô mười ngón đan nhau…
Trên trán Lôi Dận nổi đầy gân xanh như thể chỉ trực vỡ ra, đôi mắt đột nhiên cũng trở nên rét lạnh…
"Khê nhi, lại đây!"
Ngón tay Mạch Khê run rẩy, cho dù là được Phí Dạ nắm thật chặt, "Cha nuôi, xin ông thành toàn cho."
"Em gọi anh là gì?" Ngay cả ngữ khí Lôi Dận cũng lạnh toát.
"Tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn lấy người đàn ông mình yêu." Mạch Khê cố
nén nỗi đau cùng ý muốn khóc nấc lên, nắm tay Phí Dạ muốn rời đi.
"Đứng lại!" Đột nhiên Lôi Dận quát to lên.
Mạch Khê và Phí Dạ cùng dừng bước lại.
"Hai người, một là người con gái tôi yêu nhất, một là người anh em tôi
tin tưởng nhất..." Giọng nói Lôi Dận thật bi thương, bóng dáng cao lớn
dưới ánh đèn lúc này lại có vẻ thật cô đơn, "Vì sao phải làm như vậy, vì sao nhất định phải làm như vậy?"
Nước mắt Mạch Khê không thể giữ được mà chảy xuống. Ngoảnh khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ đó của Lôi Dận. Trái tim này, thực sự đã tan nát...
Phí Dạ tiến lên, một lúc lâu sau mới chậm rãi quỳ xuống...
"Thực xin lỗi, Lôi tiên sinh, tôi thật lòng yêu Mạch Khê."
"Cậu nhất định phải cưới cô ấy?"
"Phải."
Lôi Dận nắm tay nhanh lại, ngay sau đó vung lên...
"Đừng!" Mạch Khê cả kinh, lập tức che trước mặt Phí Dạ.
Nắm tay mang theo sức mạnh vô song đột nhiên dừng lại ngay trước mũi
Mạch Khê cách có một ly. Đôi mắt Lôi Dận lóe ra luồng lạnh như muốn giết người. Hắn gào to một tiếng rồi nắm đấm hạ xuống ngay vách tường bên
cạnh...
Lòng Mạch Khê cũng đau đớn theo...
"Em che chở cho cậu ta?" Lôi Dận cười một cách ưu thương, khiến người ta nhìn qua cũng phải đau lòng.
Mạch Khê cụp mắt xuống, "Thực xin lỗi…"
Phí Dạ đứng lên, kéo Mạch Khê lại phía sau, ánh mắt bình tĩnh, "Lôi tiên sinh, chỉ cần ngài có thể thành toàn cho tôi và Mạch Khê, cho dù có bị
thương tôi cũng không oán hận."
Hơi thở Lôi Dận thêm gấp gáp, toàn
thân toát lên vẻ lạnh lùng, ngoan tuyệt. Hắn đến gần Phí Dạ, gằn từng
tiếng nói: "Nếu như, tôi giết cậu thì sao?”
Mạch Khê cực kỳ hoảng sợ, tim cũng đột nhiên như muốn vọt đến tận cổ họng.
Phí Dạ ‘bất vi sở động’, vẫn bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói: "Chỉ cần Lôi tiên sinh có thể thành toàn!"
Lôi Dận nở nụ cười, cũng là nụ cười lạnh băng…
Không biết vì sao, Mạch Khê cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh kia…lạnh thấu tâm can!
___________________
Sau chiều, ánh sáng dịu nhẹ trời đông đã dần nhạt đi, thậm chí trên cây đã bắt đầu có quạ bay…
"Tiểu Mạch Khê, vì sao lại đưa ra quyết định này?” Ở gần cửa sổ của hội
quán âm nhạc, Nhiếp Thiên Luật nhìn về phía Mạch Khê, ánh dương nhàn
nhạt càng khiến làn da cô trắng nõn. Anh hớp nhẹ một ngụm cafe, cúi đầu
hỏi.
Xem xong bản tin anh mới biết được chuyện xảy ra cùng ngày tại lễ trao
giải. Lời đồn của cậu với Mạch Khê anh có nghe nói, nhưng anh vẫn tin
chắc là có thể giải quyết được, chỉ không ngờ còn chưa giải quyết xong
đã chuyển biến lớn. Mạch Khê lại công khai tuyên bố kết hôn, không những thế, chú rể lại là Phí Dạ!
Mạch Khê im lặng ngồi trên ghế salon, tầm mắt điềm tĩnh đang nhìn ngoài
cửa sổ liền thu về. Cô cụp mắt chứ không nhìn về phía Nhiếp Thiên Luật,
nhẹ giọng nói, "Chẳng lẽ anh Thiên Luật cho rằng Phí Dạ không tốt sao?"
"Không tốt." Nhiếp Thiên Luật trực tiếp trả lời hai chữ.
Mạch Khê ngẩng mặt nhìn anh, không nói gì.
Nhiếp Thiên Luật than nhẹ một tiếng, "Đúng là bởi vì anh hiểu cậu, hiểu
em nên càng hiểu được tình yêu của hai người cảm động đến mức nào. Nếu
em nói đã thay lòng đổi dạ, anh tuyệt đối không tin."
Mạch Khê cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Em không hề thay lòng, chỉ là em đang mang thai."
Nhiếp Thiên Luật sửng sốt...
"Cậu biết không?"
Mạch Khê nhìn anh, mãi sau mới nhẹ nhàng cười. Đúng vậy, diễn xuất của
cô thật thảm hại, Nhiếp Thiên Luật cũng không hề hoài nghi đứa nhỏ này
là của Phí Dạ, "Em vẫn chưa nói với anh ấy."
"Vì sao?"
"Bởi anh ấy có thể vì nó mà bảo vệ tất cả."
Nhiếp Thiên Luật nhíu mày, "Không hiểu."
Mạch Khê than nhẹ một tiếng, "Tính tình Dận em rất rõ. Nếu để truyền
thông biết chuyện em mang thai thì sẽ là một hồi gió tanh mưa máu. Trước mắt Lôi thị đã bị liên lụy, cổ phiếu rớt giá. Quan trọng hơn là, địa vị của Dận trong tổ chức cũng tràn ngập nguy cơ, nghi trượng lại tạo phản. Dận nên được yên tâm mà xử lý mấy vấn đề này, nếu anh ấy biết em đang
có thai, anh cho rằng anh ấy còn tinh lực mà xử lý công việc sao?"
"Anh có thể hiểu được, thậm chí còn tin rằng cậu sẽ đưa em cao chạy xa
bay, buông tha tất cả." Nhiếp Thiên Luật ăn ngay nói thật.
Mạch Khê nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Vì anh ấy, em nguyện ý giấu giếm tất cả."
Nhiếp Thiên Luật nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nhẹ lắc đầu, "Nhưng
mà Mạch Khê à, em làm như vậy là không công bằng, một chút công bằng
cũng không có. Thậm chí em còn chưa hỏi ý kiến cậu ấy. Nếu cậu ấy cam
tâm tình nguyện buông tay tất cả thì sao?"
"Nhưng em không muốn." Mạch Khê trả lời cực kỳ kiên quyết, "Không phải
là em lưu luyến của cải của anh ấy, mà là em cảm thấy anh ấy làm như vậy là vì em thì không đáng. Đàn ông có thể mất đi tất cả, chỉ duy nhất sự
tôn nghiêm là không thể mất. Địa vị của Lôi thị tương đương với thể diện cùng tôn nghiêm của Lôi gia trong xã hội. Nếu anh ấy vứt bỏ tất cả, cả
đời này anh ấy cũng sẽ không cam tâm. Lôi Dận là người đàn ông thế nào
hẳn là anh rất rõ ràng. Anh ấy cường thế như vậy, anh cho rằng anh ấy sẽ cam tâm tình nguyện sao?"
Nhiếp Thiên Luật than nhẹ, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười,
"Mạch Khê, anh không thể không thừa nhận em rất hiểu cậu ấy. Bây giờ,
rốt cục anh cũng hiểu được tâm tình của em, cũng có thể lý giải được.
Đúng vậy, quyền thế của Lôi thị và tổ chức Ảnh không chỉ đơn giản như
thế, đó đích thực là thể diện, tôn nghiêm của Lôi gia. Có lẽ, yêu một
người không nhất định phải gắn bó cùng một nơi, chỉ cần khiến người mình yêu hạnh phúc là tốt rồi."
Mạch Khê gật đầu, "Anh Thiên Luật có thể hiểu em là tốt rồi."
Nhiếp Thiên Luật hơi nhếch môi, "Bởi vì anh tin rằng đây là kết quả em
đã cân nhắc rất lâu. Nếu có biện pháp tốt hơn, em cũng tuyệt đối không
lựa chọn cách làm tổn thương cậu. Nhưng mà đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?
Đứa bé này dù sao cũng mang dòng máu Lôi gia. Em hẳn là rất rõ cậu ấy
rất khao khát có được đứa con của chính mình."
"Em biết..." Mạch Khê nhẹ giọng nói: "Em sẽ nuôi nấng nó thật tốt, bởi
vì chỉ có nó mới là minh chứng cho tình yêu của em và Dận. Về phần sau
này, em chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi."
"Ngày kết hôn đã định
chưa?" Nhiếp Thiên Luật hỏi.
"Buổi tối ngày mai."
"Sao vội vàng vậy?" Nhiếp Thiên Luật cho rằng ít nhất phải tuần sau.
"Tình hình thực tế không cho phép bọn em chuẩn bị nhiều. Truyền thông
đều đang theo dõi sát sao bọn em, như đang giám sát phạm nhân vậy. Hơn
nữa, phản ứng có thai của em ngày càng nghiêm trọng, để lâu sẽ bị lộ
mất. Tối mai bọn em sẽ làm lễ ở nhà thờ, có cha xứ làm chủ sự hôn lễ,
cũng không định mời nhiều bạn bè." Mạch Khê lãnh đạm nói, như thể đang
nói về hôn lễ của người khác vậy.
Nhiếp Thiên Luật nghe vậy thì trên vầng trán nổi lên vẻ lo lắng...
"Chỉ sợ đến lúc đó cậu ấy sẽ không để cho hai người làm đám cưới yên ổn
đâu." Nói tới đây, anh dừng một chút, bổ sung tiếp, "Phải biết rằng, cậu ấy rất yêu em."
"Ba năm trước đây anh ấy có thể buông tay thì ba năm sau anh ấy cũng có thể."
"Em lầm rồi." Nhiếp Thiên Luật không đồng ý với cô, "Ba năm trước đây
cậu ấy không biết tâm ý của mình, còn ba năm sau, cậu ấy đã biết rất rõ
ràng mình muốn gì. Mạch Khê, ngàn vạn lần em đừng xem nhẹ tình yêu của
cậu ấy với em. Một người đàn ông đã xác định rõ tình cảm thì bất cứ
chuyện gì cũng có thể làm."
Ngón tay Mạch Khê run lên, đáy lòng nổi lên dự cảm mơ hồ...
...
"Phí Dạ, tìm được Đại Lỵ chưa?" Trên ghế salon, Mạch Khê ôm lấy cái gối mềm mại, đôi mắt mang theo vẻ lo âu.
Đại Lỵ đã mất tích nhiều ngày, cô không thể không lo lắng cho sức khỏe và sự an toàn của cô ấy.
Phí Dạ tắt máy tính, đến cạnh Mạch Khê rồi đưa cho cô ly sữa đã pha sẵn, nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa tìm được, nhưng cô cứ yên tâm, tôi nhất định
sẽ tìm được cô ấy."
"Tôi chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Mạch Khê nhận lấy ly sữa, như đang suy nghĩ gì đó.
"Yên tâm, sẽ không sao đâu."
Gương mặt Mạch Khê lộ vẻ ưu sầu, "Vì sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện đến thế chứ, tôi thật sự không gánh nổi."
"Còn có tôi, có thể gánh vác thay cô." Phí Dạ nhẹ nhàng nói.
Mạch Khê nhìn hắn, trong mắt mang theo vẻ cảm kích, "Cổ phiếu của Lôi thị thế nào rồi?"
"Dần khôi phục ổn định rồi, chỉ cần hôn lễ của chúng ta kết thúc, mọi lời đồn đại sẽ bị dập tắt." Phí Dạ nhẹ giọng an ủi.
Trong ánh mắt Mạch Khê có hơn một phần phức tạp, một lúc sau cô mới lên
tiếng..."Phí Dạ, hy sinh cả đời anh, anh cho rằng có đáng không?"
"Đáng giá, vì cô thì có gì là không đáng giá?" Phí Dạ trả lời rất kiên quyết.
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, "Yên tâm đi, Lôi tiên sinh sẽ không làm gì với tôi đâu."
Mạch Khê thở dài một hơi, vô lực gật đầu.
"Đêm nay cô định ở đây sao?" Phí Dạ nhìn chung quanh. Đây là tòa nhà của Lôi thị. Mà chỗ này là một phòng khách sạn được trang hoàng xa hoa.
Mạch Khê gật đầu, "Tôi sợ sẽ mềm lòng, đến lúc đó bao nhiêu cố gắng của chúng ta sẽ uổng phí mất."
Phí Dạ cười cười, "Tốt lắm, đêm nay cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ‘gác đêm’ cho cô."
"Như vậy sao được?"
"Vì sao không được? Tôi hẳn là phải bảo vệ cho cô chứ." Phí Dạ kiên định nói.
Mạch Khê cảm động, lúc sau mới gật đầu...
__________________
Đêm đông, giáo đường được khúc thánh ca hòa tan đi cảm giác lo lắng, cùng tiếng phong cầm dặt dìu vang lên qua từng ngõ ngách.
Ngôi nhà thờ này mang phong cách kiến trúc Gothic. Bàn thờ, hành lang
uốn khúc, cửa sổ điêu khắc nghệ thuật có không ít. Lối vào còn có tháp
chuông. Những song cửa sổ hoa hồng cỡ lớn, sắc điệu sặc sỡ không chỉ như là vật trang trí, mà trên những khung cửa sổ còn là những tấm kính màu
mang hình ảnh của những tích trong Kinh Thánh. Tổng thể kiến trúc cao,
dốc cùng với đỉnh tháp nhọn uy nghi, khiến người ta có cảm giác siêu
thoát.
Bên trong giáo đường, những mái vòm cao mấy chục thước phản chiếu ánh
sáng ảo diệu, mang hơi thở tôn giáo, như thể trên đó chính là thiên
đường. Phía bên phải xếp một dãy nến, mấy trăm cây nến trắng tạo nên bầu không khí thiên liêng mà nhẹ nhàng. Phía trên cùng có bục giảng, giữa
cung thánh là bức tượng Đức Mẹ bế Chúa Jesus nằm ngang, vẻ mặt Đức Mẹ
thập phần bi thương.
(Jins: Có lẽ tác giả muốn miêu tả bức tượng Đức Mẹ bế Chúa Jesus khi Chúa vừa được hạ từ Thập giá xuống.) Tới dự hôn lễ có rất nhiều bạn bè, cả những ngôi sao trong làng giải trí và đông đảo phóng viên. Thật sự là Mạch Khê không chủ động mời họ, mà
trong mắt họ, hôn lễ này đúng là không thể tưởng tượng được, nói là đến
chúc phúc thì chẳng thà nói là đến xem cảnh náo nhiệt còn đúng hơn.
Trong phòng nghỉ của cô dâu, hình ảnh Mạch Khê trong tấm gương xinh đẹp
vô cùng. Bộ váy cô dâu càng làm cho làn da trắng nõn của cô thêm phần
trong suốt. Nhìn cô như một nàng tiên trong làn mây, hàng lông mày đen
thanh tú gờn gợn chút buồn như có như không.
Hôn lễ này, cô mãi như người ngoài cuộc. Chuyên viên trang điểm rất
chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến nỗi có thể che đi được vẻ nhợt nhạt
trên khuôn mặt cô. Lại thêm chút phấn hồng trên má, vẻ xinh đẹp của cô
càng như ‘lê hoa đái vũ’, đẹp không sao tả xiết.
"Mạch Khê, em lạ thật đấy, tự nhiên lại lấy người khác. Chị còn nghĩ em
phải lấy Lôi tiên sinh cơ." Apple đứng hỗ trợ thu dọn đồ đạc, vừa bận
rộn vừa trách móc.
Lồng ngực Mạch Khê đã sớm điếng lặng, cô thản nhiên nói, "Phí Dạ cũng rất tốt."
"Nói thế chứ thật ra, chị cảm thấy em và Lôi tiên sinh rất xứng đôi nha, hai người đứng cạnh nhau khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ đấy."
Apple thẳng thắn nói.
Hàng mi Mạch Khê khẽ run, "Em và anh ấy, nhất định là hữu duyên vô phận."
"Haiz..." Apple ủ rũ thở dài, "Em nói xem, bọn phóng viên đó cũng quá là nhàn rỗi đi, chuyện yêu đương của người khác thì liên quan gì đến họ
chứ? Đừng nói là quan hệ cha với con gái nuôi của hai người, chứ quan hệ cha con ruột thì làm sao nào? Loạn luân? Đây cứ thích loạn luân đấy,
bọn họ quản được sao? Đây là tự do nhân quyền!"
Mạch Khê không nói gì, chỉ thản nhiên cười. Có đôi khi thường là như
vậy, có những việc nói thì rất dễ nhưng làm lại thật khó. Chuyện ‘miệng
lưỡi thế gian’ này một khi đã vướng vào thì khó dứt ra được, thậm chí có đôi khi còn phải dùng sinh mệnh để đổi lấy bình yên.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng được đẩy ra. Apple quay đầu lại nhìn, ngay sau đó thì vui sướng hô lên...
"Trời ạ, chị, chị chính là Úc Noãn Tâm sao?"
Mạch Khê cả kinh, quay đầu lại, vừa lúc nhìn vào đôi mắt xinh đẹp. Úc
Noãn Tâm nhìn Apple, nhẹ nhàng cười, "Chị là Úc Noãn Tâm. Em là trợ lý
của Mạch Khê sao? Có thể để hai bọn chị tán gẫu một chút không?"
Apple gật đầu như gà mổ thóc, rất vui mừng nhưng còn muốn xin chữ ký rồi mới ra ngoài.
Mạch Khê đứng dậy, bên môi phiếm ý cười thản nhiên, "Chị Noãn Tâm, em rất vui vì chị có thể tham dự hôn lễ của em hôm nay."
Úc Noãn Tâm vội vàng tiến lên, kéo cô ngồi xuống salon, khẽ thở dài một
tiếng, "Mạch Khê, kỳ thật hôm nay chị đến đây là có mục đích."
Mạch Khê hơi cụp mắt xuống, "Nếu chị muốn khuyên em đổi ý thì không cần
đâu. Em đã quyết định phải cưới Phí Dạ rồi, đây là chuyện thực không ai
thay đổi được."
"Chị không muốn nghe cái em gọi là chuyện thực, chị chỉ tin những gì
mình nhìn thấy là thật." Úc Noãn Tâm kéo tay cô lại, "Trong mắt em, chị
có thể nhìn ra được người đàn ông em yêu là Lôi Dận. Một khi đã như vậy
thì vì sao phải làm thế? Em phải biết rằng, em làm như vậy cũng chính là hủy hoại anh ấy."
"Chị Noãn Tâm..." Mạch Khê nâng tầm mắt, đối diện với cô, "Một người đàn ông sống trên đời không phải chỉ vì một người phụ nữ. Đàn ông phải gánh vác áp lực nhiều hơn phụ nữ, là bởi vì họ không thể trốn tránh trách
nhiệm."
"Nói như vậy, em cũng không yêu Phí Dạ." Úc Noãn Tâm nói vặn lại.
Mạch Khê nao nao...
"Không, Phí Dạ rất tốt với em, em muốn được gả cho anh ấy."
Úc Noãn Tâm bất đắc dĩ lắc đầu...
"Có lẽ em cũng không biết, hai ngày trước Lôi Dận làm thương phóng viên, đến giữa trưa Lôi thị đã có trả lời. Lôi Dận đã kiên quyết tuyên bố với bên ngoài, ngay lúc đó còn có thể phát sinh thêm tình huống nghiêm
trọng hơn. Anh ấy có thể nổ súng, chẳng những nổ súng mà còn có thể trực tiếp lấy mạng tên kia."
"Hả? Sao anh ấy lại nói vậy?" Đôi mắt Mạch Khê hiện vẻ khẩn trương, cô không muốn có thêm chuyện gì nữa.
"Vì sao anh ấy nói như vậy thì hẳn em là người rõ ràng nhất." Úc Noãn
Tâm nhìn cô, "Đấy là có người làm em bị tổn thương, anh ấy đã thành ra
như vậy, vậy còn khi em kết hôn thì sao? Mạch Khê, em hẳn phải biết Lôi
Dận là người đàn ông cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, anh ấy sẽ đem loại
cảm giác an toàn đó chuyển hết cho em. Anh ấy yêu em còn hơn yêu chính
mình. Một người đàn ông như vậy, cho dù người khác có nói thế nào đi
nữa, em cũng không thể buông tay."
"Chị Noãn Tâm, em..."
"Mạch Khê có điểm khó nói, bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, cô ấy thật sự không thể làm gì nữa rồi."
Đang trong thế khó xử, cửa phòng nghỉ lần thứ hai được đẩy ra. Người
bước vào không ai khác, chính là Phí Dạ cùng bộ âu phục thẳng thớm. Hôm
nay trông hắn rất khí khái, dáng người cao lớn mang theo mị lực của
người đàn ông trưởng thành.
Đối với sự xuất hiện của Úc Noãn Tâm, hắn cũng không ngạc nhiên, ngược
lại hắn nhìn về phía Mạch Khê, nhỏ giọng nói, "Mạch Khê, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta nên ra ngoài thôi."