Ra khỏi văn phòng Jon, Mạch Khê vừa rẽ sang một lối khác thì gặp anh em họ Đàm. Họ đứng ở cuối hành lang
hút thuốc, bóng dáng nhìn qua thật cao lớn...
Cô đi về phía trước...
Đàm Trử Bách nhìn thấy Mạch Khê trước, huých Đàm Trử Quân một cái rồi cả hai người đồng thời nhìn về phía Mạch Khê.
"Mạch Khê, em không sao chứ?" Đàm Trử Bách không kìm được bèn hỏi một
câu. Đây là điều mà những người quan tâm đến cô đều muốn hỏi.
Mạch Khê nhẹ nhàng cười, "Không sao ạ, để cho hai anh lo lắng, em thật có lỗi."
"Em yêu Phí Dạ ư?" Đàm Trử Quân ném điếu thuốc vào thùng rác, nhìn Mạch
Khê rồi hỏi một câu ngắn gọn. Cô còn chưa kịp trả lời, anh ta lại bổ
sung thêm, "Còn đứa con trong bụng em, rốt cục là của ai?"
Mạch Khê cắn môi, "Anh cả, đứa nhỏ là của...Lôi Dận."
Đàm Trử Bách hơi nhướng mày, "Vậy sao em lại vội vàng lấy Phí Dạ?"
"Em..." Mạch Khê nói quanh co, không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
"Quên đi, con bé không muốn thì đừng hỏi." Đàm Trử Quân hơi nhíu mày,
"Em là em gái anh, anh muốn quan tâm đến cuộc sống của cá nhân em. Tuy
rằng bọn anh không hiểu vì sao em lại vội vã kết hôn như vậy, thậm chí
cũng không rõ chuyện đã xảy ra ở hôn lễ, nhưng anh nghĩ, nếu đứa nhỏ là
của Lôi Dận thì cậu ta không thể đối xử với em như vậy được. Điều mấu
chốt là, em phải biết rõ chính mình yêu ai."
Mạch Khê cụp mắt xuống, "Thực xin lỗi, đã để mọi người phải lo lắng."
Đàm Trử Quân thở dài một hơi, "Em phải rời khỏi công ty?"
Mạch Khê kinh ngạc ngẩng đầu.
"Không cần ngạc nhiên như vậy, mục đích em đến công ty hôm nay đã viết
trên mặt rồi." Đàm Trử Bách vỗ bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Một người phụ
nữ đã mang thai sẽ có được hạnh phúc của người làm mẹ, cho dù giới âm
nhạc có huy hoàng đến đâu thì cũng không thể nào lấn át được hào quang
của thiên chức đó."
Mạch Khê nhìn họ, "Các anh...sẽ không trách em chứ?"
"Vì sao lại phải trách em? Mang thai là chuyện tốt, không có chuyện gì
quan trọng hơn việc nuôi nấng con cái." Đàm Trử Bách cười cười.
Mạch Khê hơi cong khóe môi lên, trong lòng lại có đôi phần chua xót. Trách nhiệm nuôi dưỡng đứa nhỏ này quá lớn...
Dường như Đàm Trử Quân nhận ra được vẻ sầu bi trên vầng trán Mạch Khê,
mãi sau mới thấp giọng nói, "Nếu cảm thấy mệt mỏi thì lúc nào cũng có
thể đến tìm bọn anh. Dù sao...bọn anh cũng là anh trai em, là người thân nhất trên đời của em."
"Cám ơn anh cả..." Trong lòng Mạch Khê thực ấm áp...
Đợi Mạch Khê đi khỏi, Đàm Trử Bách như đang suy nghĩ gì đó mà cứ nhìn
theo bóng cô, nhẹ giọng nói, "Anh đã nhận con bé sao?" Anh vẫn cảm thấy
người anh trai này lạnh như băng, hơn nữa mẹ Mạch Khê lại như người thứ
ba chen vào hại cả nhà họ không được bình an. Để cho anh cả nhận Mạch
Khê, luôn là điều không thể. Nhưng hôm nay, anh dễ dàng cảm nhận được
anh cả mình nói ra những lời đó từ tận đáy lòng.
Đàm Trử Quân nhìn em trai, nhíu mày, "Cái gì mà nhận với không nhận! Con bé không phải là em gái chúng ta sao?" Nói xong, anh ta tỏ vẻ điềm
nhiên rồi rời đi.
Đàm Trử Bách nhẹ nhàng cười, lắc đầu. Anh trai hắn ấy mà, vĩnh viễn như
vậy, khẩu xà tâm phật. Có điều...trên mặt anh lại nổi lên vẻ lo lắng.
Chỉ mong là không còn chuyện gì xảy ra nữa...
...
"Ôi, tôi tưởng là ai, thì ra là ca sĩ mới đạt giải Mạch Khê cơ đấy. Hôm nay, ngọn gió nào đưa cô đến đây?"
Mạch Khê vừa chào tạm biệt với mọi người, ra khỏi thang máy đã thấy
Fanny. Gương mặt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường, giọng nói cũng mang đặc
địch ý cùng châm chọc.
Mạch Khê không để ý đến cô ta, lập tức đi thẳng về phía trước.
"Sao thế? Cô dựng lên vở kịch lớn rồi không còn mặt mũi gặp người ta
sao? Còn chưa kết hôn mà chú rể đã chết, cô đúng là đại khắc tinh mà."
Fanny đứng phía sau cô, uể oải nói.
"Này, Fanny, cô đừng quá đáng nhá, Mạch Khê đã quyết định rời khỏi công
ty, cô
còn muốn thế nào nữa?" Tuy rằng Mạch Khê không tỏ thái độ gì
nhưng trợ lý Apple đi bên cạnh thì không thể chịu nổi. Vốn là cô vẫn
đang lưu luyến không muốn rời Mạch Khê nên định đưa cô nàng xuống bãi đỗ xe, không ngờ lại gặp phải con điên này.
Fanny nghe thấy thế, tỏ vẻ kinh ngạc rồi lập tức tiến lên...
"À, Mạch Khê, hóa ra là cô phải đi. Trời ạ...DIO chúng ta mất đi một ca
sĩ tài năng sao? Có điều cũng phải thôi, cô cũng có thai rồi, cứ ở nhà
mà dưỡng thai, xuất đầu lộ diện ra bên ngoài thì không biết phóng viên
sẽ nói như thế nào nữa đâu. Dù sao thì bây giờ Lôi tiên sinh cũng bị cô
làm liên lụy rồi, chẳng lẽ còn muốn đứa nhỏ cũng bị dính vào vụ bê bối
tình ái hay sao?"
"Fanny, nói chuyện với cô đúng là phát điên luôn!" Apple tức giận không thôi.
"Apple, quên đi." Mạch Khê từ đầu đến cuối đều không muốn nói nhiều.
Fanny cười lạnh, "Đúng vậy, Apple, bây giờ cô vẫn nghe lời Mạch Khê cũng được. Cô ta đi rồi, cô nghĩ là Jon sẽ phân cô cho ai? Tám chín phần là
cô sẽ làm trợ lý cho tôi. Muốn đắc tội với tôi ư? Trừ khi cô chán sống!"
"Tôi...tôi không thèm làm trợ lý của cô." Đích thực là Apple có chút chột dạ. Sao cô lại không nghĩ đến chuyện đó cơ chứ.
"Không thèm? Cô có tư cách gì mà nói không thèm? Cô chẳng qua chỉ là một trợ lý nho nhỏ, công ty bắt cô làm thế nào thì cô phải làm thế, giận
quá mất khôn đó nha." Fanny như đang giải cơn tức lại như đang châm
chọc.
Apple tức đến tím tái mặt mày.
Mạch Khê vốn đang im lặng liền lên tiếng, cũng là nhẹ giọng nói với
Apple, "Chị yên tâm đi, em đã xin với Jon cho chị làm trợ lý của Phỉ Tỳ
Mạn rồi. Vừa lúc chị ấy đang thiếu trợ lý, em cũng đã nói với chị ấy,
chị ấy cũng rất thích chị."
Fanny biến sắc.
Ánh mắt Apple sáng lên, "Thật vậy sao? Mạch Khê, trời ạ, chị đang nằm mơ sao?"
"Có khi nào em lừa gạt chị đâu!"
"Trời ạ, trời ạ, chị hồi hộp quá, Phỉ Tỳ Mạn có khó hầu hạ không nhỉ..."
"Apple, chị đừng sốt ruột quá." Mạch Khê vỗ nhẹ lên cô, "Phỉ Tỳ Mạn nhìn bề ngoài có vẻ cao ngạo nhưng chị ấy tốt lắm, mặc dù là ca hậu nhưng
không hề kênh kiệu. Không giống như người nào đó, rõ ràng chỉ là một ca
sĩ có chút tiếng tăm mà còn thích làm trò bên ngoài, gây nên đủ chuyện."
Câu chuyện của cô bỗng dưng lại lôi Fanny vào một cách rất tự nhiên.
"Mạch Khê, cô đang nói ai đấy?" Fanny tức điên đến nỗi lớp phấn trang điểm cũng chỉ trực rớt ra.
Apple lập tức tiếp lời, thần khí thay đổi mười phần: "Không phải nói cô
đâu nhé, cô cho mình là ai chứ? Ở gần lão già đó mà còn diễu võ giương
oai. Tôi thấy lão già kia cũng chỉ sống được vài năm nữa thôi đấy. Đừng
nói là cô kém Phỉ Tỳ Mạn, so với cái móng tay Mạch Khê còn kém hơn á.
Người ta hay nói, người nào kết giao với người nấy, Phỉ Tỳ Mạn với Mạch
Khê của chúng tôi thân thiết như vậy, chứng tỏ họ cùng một đẳng cấp. Còn cô? Tính là cái gì thì được?" Cô dồn hết sức mà nói một tràng. Cảnh này cũng giống như chốn hậu cung trong thời cổ đại ở Trung Quốc vậy. Cung
phi nào được sủng ái, người theo hầu hạ cũng được thơm lây.