Đương nhiên Lôi Dận không nhìn thấy bộ dáng ấm ức của Mạch Khê, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ngồi
xuống sofa đối diện Lôi lão gia. Hắn lãnh đạm nói: "Chuyện này không
liên quan đến Khê nhi."
Lôi lão gia biến sắc...
"Không liên quan đến cô ta? Vậy thì liên quan đến ai? Nguy cơ của Lôi thị thế nào, không phải là anh biết rõ sao?"
Lôi Dận cười lạnh, "Cha tự mình đến tòa thành, không nên chỉ nói mỗi chuyện này thôi chứ!"
"Anh nghĩ rằng tôi thích ngàn dặm xa xôi chạy đến đây hay sao?" Lôi lão
gia không vui, nói: "Mấy cổ đông đã tìm đến nhà, tôi mới biết rõ ràng
được anh đang làm chuyện ngu xuẩn gì!"
Lôi Dận hơi nhướn mày, liếc Lôi lão gia một cái rồi khóe môi khẽ cong
lên cùng một vẻ thâm thúy khôn lường. Hắn giơ tay ý chỉ quản gia Hàn Á
bưng trà lên. Hương trà thoang thoảng trong không khí, tản ra mùi thơm
dịu.
"Xem ra, tuy là cha đã rời khỏi vị trí chủ tịch Lôi thị nhiều năm như
vậy nhưng tâm tư đám cổ đông kia vẫn hướng về cha." Tuy rằng hắn đang
cười nhưng ánh mắt không hề có chút ý cười nào, hắn chỉ bình tĩnh rót
một chén trà.
"Hừ, yêu cầu của đám cổ đông này rất đơn giản, chỉ hy vọng anh có thể
bảo đảm được lợi ích cho họ. Nếu không phải do lần này anh quá đáng thì
họ cũng sẽ không tìm đến nhà Lôi gia." Lôi lão gia vẫn dùng ánh mắt
nghiêm túc nhìn Lôi Dận, đầu mày nhíu lại.
"Phải không?" Lôi Dận không kiêng dè, nhấp một ngụm trà, "Tôi cũng không bắt buộc họ phải nghe theo quyết định của tôi. Nếu bọn họ cho rằng Lôi
thị không thể đảm bảo được lợi ích cho họ thì tự nhiên sẽ ôm của mà chạy thôi, Lôi Dận tôi tuyệt đối sẽ không nói một câu nào."
"Anh nói nghe nhẹ nhàng quá đấy!" Lôi lão gia có vẻ mất hứng, "Bọn họ
đều là cổ đông lâu năm của Lôi thị, cho dù anh có ý kiến gì với tôi thì
cũng không thể phản đối họ. Nhiều năm qua họ đã cùng Lôi thị trải qua
không ít sóng gió lớn nhỏ. Quyết định lần này của anh, chẳng phải là đâm cho họ một nhát dao sao?"
Lôi Dận đặt chén trà xuống...
"Thế theo ý cha, phải làm thế nào?" Lời nói thật thản nhiên nhưng không hề có thái độ thành tâm thỉnh giáo.
Lôi lão gia kìm lại sự bất mãn, bình tĩnh nói, "Tạm dừng hạng mục đấu thầu kia lại."
Mạch Khê có chút sửng sốt, nhìn về phía Lôi Dận.
Lôi Dận lại như đã sớm đoán được điều đó, lạnh lùng cười, "Xem ra cha với nhóm cổ đông đó thật sự là cùng chung chí hướng."
"Bởi vì mục đích của bọn tôi đều giống nhau, đều không muốn Lôi thị bị
hủy hoại trong tay anh!" Lôi lão gia tức giận, đột nhiên đứng bật dậy,
sắc mặt xanh mét, "Tình hình hiện tại của Lôi thị như thế nào trong lòng anh rất rõ ràng. Cổ phiếu thì không ngừng sụt giá, như vậy rồi mà anh
còn muốn tiến hành hạng mục kia hả? Vì một hạng mục đó mà anh đình chỉ
rất nhiều hạng mục căn bản khác, anh có biết là làm như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn không? Hơn nữa, tôi không giống nhóm cổ đông kia, tôi chỉ đề
nghị tạm dừng chứ không phải hủy bỏ!"
"Cha, nếu như tôi không lầm thì ông đã không còn là chủ tịch Lôi thị nữa rồi. Tôi đề nghị ông vẫn nên quay về nhà an dưỡng tuổi già đi. Về
chuyện Lôi thị phải kinh doanh thế nào, tồi đều đã có tính toán rồi."
Lôi Dận hờ hững nhìn Lôi lão gia, không có chút dao động nào trong đáy
mắt, "Hạng mục kia tôi sẽ không bỏ, điều này tôi cũng đã nói với các cổ
đông rồi. Chỉ cần hạng mục này về tay, tình hình của Lôi thị tất lẽ dĩ
ngẫu sẽ chuyển biến tốt đẹp."
"Lôi thị cũng từng là tâm huyết của tôi, tôi sẽ không ngồi nhìn anh làm
loạn đâu!" Ngữ khí của Lôi lão gia ngày càng cứng rắn, đương nhiên cũng
có sự giận dữ, "Anh cho rằng tôi không biết mục đích anh kiên trì theo
đuổi hạng mục đó sao? Nghe các cổ đông nói, thời điểm trước anh đã định
quy hoạch một khu đất trống, nếu không phải phục vụ cho kinh doanh thì
anh dùng lô đất này làm gì chứ? Không dùng cho việc kinh doanh, chẳng lẽ dùng để làm từ thiện sao?"
Lôi Dận nhìn thoáng qua Mạch Khê, lại dừng ánh mắt trên bụng cô, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng...
"Lô đất này đương nhiên rất có tác dụng với tôi."
"Chính là cho đứa bé này?" Đột nhiên Lôi lão gia cũng minh bạch, lửa giận lập tức bùng lên.
Lôi Dận thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía cha thì khôi phục vẻ lãnh đạm
trước giờ, "Đúng vậy, lô đất kia đích thực là món quà tôi tặng cho đứa
nhỏ."
"Có phải anh muốn cả đời này dây dưa không rõ với mẹ con nó không? Trước thì là Bạc Tuyết, giờ lại là Mạch Khê con gái cô ta!" Lôi lão gia tức
giận đến nỗi thở hổn hển. Người hầu đứng bên cạnh thấy thế thì vội vàng
tiến lên đỡ ông ngồi xuống.
"Cha kính mến, tôi thấy thân thể ông đã không còn thích hợp để nói quá
nhiều chuyện như vậy, vẫn nên về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của cha là vấn
đề lớn, cứ như vậy thì đứa con như tôi đây phải thế nào mới yên tâm được đây?" Lôi Dận cười nhạt.
Lôi lão gia trừng mắt tức giận, "Anh nhớ kỹ cho tôi, cho dù anh có hận
tôi thì tôi vĩnh viễn vẫn là cha anh, quan hệ này mãi mãi không xóa bỏ
được!"
Lôi Dận cười lạnh...
"Sau đó thì sao? Nếu cha đã nói ra chuyện này thì chắc chắn không cần phải giấu thêm điều gì đâu."
"Không sai, hôm nay tôi đến đây có mục đích. Mới đầu tôi chỉ muốn khuyên anh tạm dừng kế hoạch kia lại, nhưng mà thái độ của anh quá ngoan cố,
tôi cũng không thể nhìn Lôi thị bị hủy hoại như vậy được."
"Xem ra lần này cha già kính mến đến đây đã sớm có chuẩn bị rồi." Lôi
Dận nhẹ nhàng cười, vắt chân trái lên đùi phải, "Tôi rất muốn biết cha
kính mến sẽ làm thế nào."
Lôi lão gia thở phì phò, "Sở dĩ Lôi thị thành ra như thế, tất cả đều do
con bé này ban tặng. Tôi không cho phép hai đứa ở cùng một chỗ nữa, lập
tức đuổi con bé ra khỏi Lôi gia!"
Mạch Khê đang ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì hoảng sợ, không thể tin
được người trước mặt này là ông lão hiền lành cô từng gặp, hàng mi dài
khẽ run rẩy... Từ khi nào thì trong mắt ông lão này, cô lại hóa thành
‘hồ ly tinh’ vậy?
Lôi Dận kéo bàn tay nhỏ bé của cô lại, sự ấm áp khiến cô được an tâm.
Hắn nhẹ nhàng cười, lại như nghe được một chuyện nực cười nhất nên lắc
đầu ngao ngán...
"Cha kính mến, đây cũng không phải là nhà của Lôi gia."
"Chỉ cần một ngày anh còn mang họ Lôi thì chính là người Lôi gia! Tôi
chính là cha anh!" Lôi lão gia nhìn thấy bộ dáng một mực che chở cho
Mạch Khê của hắn thì không thể tức hơn được nữa.
Lôi Dận nhướn thân mình về phía trước, ánh mắt lạnh lùng...
"Tôi sẽ không để Khê nhi rời khỏi tôi nửa bước!"
"Mày..." Lôi lão gia như phát điên lên, "Con bé này thì có gì tốt chứ? Hồng nhan gây họa!"
"Để cho cha phải thất vọng rồi, tôi đã xác định là giữ lấy người con gái này rồi." Lôi Dận trả lời một cách lạnh lùng.
Lôi lão gia cười lạnh, "Thật sự là hảo hán, mày cũng không quý trọng
dòng máu Lôi gia. Được lắm, mày đã không muốn bỏ con nhỏ này, tao sẽ cho mày bỏ luôn vị trí chủ tịch Lôi thị. Bắt đầu từ ngày mai, tao sẽ quay
về hội đồng quản trị, một lần nữa đưa Lôi thị vào hoạt động."
Sắc mặt Mạch Khê đột nhiên tái đi...
Ánh mắt Lôi Dận chậm rãi tản ra hàn ý. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, bên môi cũng đậm ý lạnh lẽo...
"Tôi nghĩ, đây mới là mục đích thực sự của cha, không sai chứ?"
"Tao không cần biết mày nghĩ thế nào, tao chỉ quan tâm đến chuyện Lôi
thị có bị hủy trong tay mày hay không thôi!"Lôi lão gia mở to mắt, giọng nói già nua còn có vẻ gì đó khá đau lòng...
"Mày là đứa con độc nhất của Lôi gia, vậy mà hôm nay lại vì một đứa con
gái mà cố chấp. Người trên toàn thế giới này đều hiểu được tầm quan
trọng của hạng mục đó, cũng biết nó sẽ cho lợi nhuận như thế nào. Nếu
mày có thể lui một bước, tạm dừng lại một thời gian mà tiến hành các
hạng mục khác thì cũng thu được lợi nhuận tương đối. Nhưng mà mày, lại
cứ cứng đầu thâu tóm được. Tao biết, lô đất kia là mục tiêu cạnh tranh
hàng đầu của mày, nhưng mày thử nói xem, sở dĩ mày tích cực như
vậy là
vì công ty hay vì lợi ích cá nhân? Nhiều cổ đông đang chờ tiền, nhân
viên Lôi thị trên toàn cầu cũng đang chờ mày nuôi ăn, cuối cùng mày lại
cho họ một câu trả lời như vậy đấy phải không?"
Lôi Dận lãnh đạm cười, "Lời nói của cha thật khẩn thiết, hình như đã sớm nghĩ kỹ lý do rồi. Xem ra tôi hết cách rồi."
"Có, chính là bỏ con bé này đi. Con bé này gây cho Lôi gia quá nhiều tai họa, chỉ cần mày bỏ nó, tao sẽ không ngăn cản hành vi cố chấp của mày
nữa!" Lôi lão gia một mực kiên quyết.
"Tôi cũng đã nói rồi, không thể." Lôi Dận cũng mang vẻ mặt kiên quyết.
"Mày cho rằng các cổ đông sẽ ủng hộ hành vi của mày sao?" Lôi lão gia bực tức.
Lôi Dận nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không e dè mà nói: "Tôi tuyệt
đối tin rằng, bằng năng lực của cha sẽ có thể làm cho tất cả cổ đông ra
phiếu phản đối."
"Mày hiểu được là tốt rồi."
"Cha đang lấy Lôi thị để dồn tôi? Sau bao nhiêu năm mà lại muốn giảng đạo lý với tôi sao?"
"Không phải là dồn mày, là muốn mày hiểu được hiện tại phải làm gì."
Lôi Dận nhìn chằm chằm Lôi lão gia, một lúc sau lại đột nhiên nở nụ
cười, sau đó hắn nhìn về phía Mạch Khê, giọng nói trầm xuống...
"Khê nhi, em có biết vì sao lúc trước anh được lên ngồi ở vị trí chủ tịch Lôi thị không?"
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu. Giờ phút này đầu óc cô trống rỗng, không
biết phải làm gì, lại càng không có tâm sức nghe những lời Lôi Dận nói.
Cô chỉ lờ mờ thấy ánh mắt hắn, ánh mắt đó lộ ra vẻ châm chọc rõ ràng.
Lôi lão gia biến sắc, càng ngày càng tái nhợt...
Lôi Dận quay đầu nhìn ông một cái rồi khịt mũi cười lạnh...
"Lúc trước, anh cũng dùng một người đàn bà mà đổi được chức chủ tịch!"
Mạch Khê sửng sốt...
Sao lại thế chứ?
Hẳn là nhận thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Mạch Khê, Lôi Dận nhẹ nhàng nhíu mày...
"Người đàn bà này không phải ai khác, chính là bà mẹ kế thấp hèn của
anh. Sau khi giết cô ta, anh liền yêu cầu với cha chức chủ tịch Lôi thị, điều kiện chính là...cho ông ta cầm lại xác cô ta mà đem chôn! Người
cha đáng kính này cũng rất giữ lời hứa. Sau khi anh huyết tẩy Ảnh, hai
năm sau đã tiếp quản Lôi thị mãi cho đến bây giờ."
Mạch Khê khiếp sợ nhìn Lôi lão gia.
Thì ra, giữa cha con họ còn có một chuyện như vậy.
Sắc mặt Lôi lão gia vô cùng khó coi, gần như là xanh mét...
Lôi Dận đứng dậy, đi đến trước mặt Lôi lão gia, gằn từng tiếng nói: "Lúc trước cha kính mến thật sự là nghĩa nặng tình thâm, có thể vì xác chết
một con đàn bà mà để lại vị trí chủ tịch Lôi thị, không ngờ hôm nay ông
lại học được cách gậy ông đập lưng ông này. Có điều..."
Hắn hơi khom người, nhìn chằm chằm Lôi lão gia, hàn ý nơi đáy mắt gần như có thể nhấn chìm người ta...
"Ông thật sự là quá lãi rồi. Hôm nay, ông chẳng những lấy một người con
gái uy hiếp tôi, mà còn đem tương lai của con tôi ra uy hiếp. Người ta
vẫn nói, so sánh con với cha già, bao giờ cũng như kiểu trò giỏi hơn
thầy. Nhưng trong mắt tôi, gừng – mãi mãi là già mới cay!"
Lôi lão gia đanh mặt lại, cũng chậm rãi đứng dậy, đối mặt với một Lôi
Dận lạnh lùng, "Tao mặc kệ là mày có hiểu lầm với tao thế nào, tất cả
chỉ có thể chờ tao để mày thu dọn tàn cuộc xong đã! Nếu mày không cố
chấp như vậy thì cổ đông cũng sẽ không thể không vừa lòng, mà tao thì
cũng không phải già thế này rồi mà vẫn ngồi ở vị trí đó quan tâm chuyện
thương trường. Không phải là mày muốn được ở bên cạnh con bé này sao?
Giỏi, thật sự là rất giỏi! Vậy thì từ nay về sau mày cứ thoải mái mà
sống cuộc sống của ba người đi! Có điều, tao nhắc nhở mày, tốt nhất là
sáng mai mày đem giấy tờ nhường chức chủ tịch đến văn phòng, nếu không,
Lôi thị sẽ vì mày mà tổn thất càng nhiều!"
Nói xong, ông lão đùng đùng nổi giận rời khỏi tòa thành.
Tất cả dường như lại trở về vẻ yên tĩnh...
Người làm trong tòa thành đều sợ tới mức không dám ho một tiếng. Tuy
rằng họ không hiểu chuyện trong thương giới nhưng rất rõ ràng một
chuyện...Chủ nhân tòa thành này – Lôi tiên sinh...bị tước quyền!
"Lôi tiên sinh..." Hàn Á thật cẩn thận tiến lên, nhìn khuôn mặt lạnh
lùng kia thì ông nhẹ giọng nói: "Tục ngữ nói, cha con không thể chuốc
thù hận được..."
"Hàn Á, chuẩn bị canh tẩm bổ cho Khê nhi đi, hôm nay cô ấy chưa ăn được
nhiều." Đột nhiên Lôi Dận chặn ngang lời Hàn Á, dặn dò một câu.
Hàn Á sửng sốt, sau lại vội vàng gật đầu.
Mạch Khê lẳng lặng ngồi yên, nhìn bóng dáng Lôi Dận, thấy hắn không nói
tiếng nào mà đi lên tầng thì thở dài một hơi, không lâu sau cũng đi lên
theo.
_________________
Mạch Khê vốn tưởng rằng Lôi Dận sẽ vào thư phòng, đang tự hỏi tiếp theo
sẽ phải làm gì; không ngờ, cô vừa theo lên tầng thì đã thấy Lôi Dận đi
thẳng vào phòng ngủ.
Mạch Khê có chút lo lắng cho hắn. Dù sao khi bị cha ngang nhiên đoạt
quyền đi như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy khổ sở. Than nhẹ một
tiếng, cô cũng đi theo, lại nghe thấy từ phòng tắm truyền ra tiếng nước
chảy thì cô đẩy cửa bước vào.
Lôi Dận đang xả nước ấm. Chỉ trong chốc lát, hơi nước đã khiến bóng dáng hắn trở nên mơ hồ. Thấy Mạch Khê đứng ở cửa cùng vẻ mặt lo lắng, hắn
cười cười, kéo cô lại, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay tắm bằng cánh hoa tươi
đi, mùi tinh dầu nồng quá, anh sợ em không chịu nổi. Lại đây xem nước ấm vừa chưa?"
Mạch Khê bị hắn kéo đến bậc lát thạch anh. Bồn tắm to như bể bơi, trong
bóng tối chỉ còn vài ánh đèn mờ, sóng nước hắt lên những vệt sáng dập
dềnh...
Vẻ lo lắng trong mắt cô càng đậm. Chẳng lẽ là do chịu đả kích quá lớn
hay sao, nhìn hắn có vẻ là lạ? Dựa theo tính cách trước kia của hắn,
nhất định sẽ nghĩ ra cách phản kích.
Hôm nay, hắn im lặng đến mức khiến cô cảm thấy xa lạ.
Một lúc lâu sau, cô mới lấy hết dũng khí, cẩn thận hỏi, "Dận, anh...không sao chứ?"
Lôi Dận ngẩng đầu, vệt sáng dập dềnh chiếu lên gương mặt cương nghị của
hắn, đẹp đến mê người. Hắn mỉm cười, đáy mắt tràn vẻ dịu dàng như dòng
nước ấm áp kia...
"Anh làm sao?..."