Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Thay Đổi Bất Ngờ


trước sau

Dường như ngay cả vẻ mặt kinh ngạc quản gia cũng không có, chỉ gật gật đầu rồi lập tức sai người hầu vào phòng thu dọn đồ đạc.

"Cha nuôi, cha...cha làm gì vây?" Fanny kinh hãi, lập tức lên tầng, đứng cạnh lão, thật cẩn thận ôm lấy cánh tay lão, "Cha đừng dọa con gái mà, nhiều ngày cha không về, con và mẹ đều nhớ cha lắm đó."

Cô ta cố gắng dùng sắc đẹp để quyến rũ, vốn tưởng sẽ còn có tác dụng, không ngờ lại bị James đẩy ra, phiền chán nhíu mày, "Bộ dạng của mày đã không còn tác dụng nữa rồi, mẹ mày càng không thể. Hiện tại tao đã chán thân thể của cả hai, nhanh chóng ra khỏi đây. Biệt thự này tao đã tặng cho bảo bối của tao rồi."

Đang nói, mỹ nữ tóc hồng bước ra từ phòng ngủ. Cô ả vừa tắm xong, chỉ mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, dựa vào người James, yêu mị nhìn Fanny...

"Sao cô lại không thức thời vậy, còn không nhanh chóng thu dọn hành lý đi? Chỉ bằng cô mà muốn giữ được James á, còn cả mẹ cô nữa, nhiều tuổi như vậy rồi, hầu hạ chắc cũng chỉ nằm bất động thôi nha."

"Mày...nói lại lần nữa cho tao, con này..." Fanny tức muốn hộc máu, định tiến lên giật tóc ả đào kia.

James tóm lấy tóc Fanny, đẩy cô ta sang một bên, hùng hổ nói: "Còn làm náo loạn nữa, tao sẽ không cho mẹ con mày được một cắc! Nể tình mày đã giúp tao được không ít việc, tao tạm tha cho mày lần này, nhanh chóng cút ra cho tao! Tao đây đã chơi chán mẹ con mày rồi!"

"Ông...ông là đồ cầm thú!" Fanny sắp phát điên lên. Cô ta không ngờ trải qua bao khổ sở, kết quả lại bị một lão già quẳng bỏ!

Mẹ Fanny thấy thế thì lập tức chạy lên, che chở cho con gái, thấp giọng nói: "Quên đi, quên đi, Fanny chúng ta đi thôi."

"Con kỹ nữ thối thây, tốt nhất là nghe lời mẹ mày đi. Dù sao bao nhiêu năm qua, tao cũng cho mày đủ rồi." James hừ lạnh, còn không thèm liếc nhìn Fanny một cái, "Đừng cho là tao không biết chúng mày nghĩ gì. Hai mẹ con mày muốn moi tiền của tao sao? Bao nhiêu năm, cái gì tốt tao cũng đã cho không thiếu, nhất là mày, Fanny, tao cũng rất cưng nựng mày, nhưng đừng tưởng tao không biết mày ở trên giường tưởng tượng tao thành ai. Bây giờ Lôi Dận đã bị kéo xuống ngựa rồi, mày đi tìm nó đi. Bây giờ nó chỉ là thằng nhãi con vô tích sự, tao không tin mày còn có thể nhớ nó mãi không quên!"

"James, thằng khốn nạn này, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!" Fanny thật sự nổi giận. Lần đầu tiên trong đời cô ta bị vũ nhục như vậy. Lúc hầu hạ lão già này, cô ta vẫn có ý thức mà giữ sự kiêu ngạo của bản thân, đến cuối cùng lại bị một lão già ghê tởm cho một cước đá bay.

"Baa..." Một phát tát giòn tan giáng thẳng xuống mặt Fanny. James hừ lạnh một tiếng, "Người đâu, đưa hai con đàn bà này đuổi ra cho ta, từ nay về sau không cho phép bước vào biệt thự nửa bước!"

Bọn người hầu tiến lên...

"James, thằng khốn nạn này..." Giọng hét khàn đặc của Fanny càng ngày càng xa.

"Thật sự là ồn ào chết đi được." Mỹ nữ tóc hồng giận dỗi nhíu mày lại.

"Bảo bối, không sao nữa rồi, chúng ta vào phòng thôi." James ôm chầm lấy cô ả.

"Đáng ghét, anh thật hư hỏng nha..."

...

Đêm tối tăm...

"Lôi tiên sinh, hành động của tổ chức X-Ảnh ngày càng càn rỡ, vì sao chúng ta không thể phản kích?" Một vị nghi trượng đứng phía sau Lôi Dận, nhìn người đàn ông cao lớn trước cửa sổ, sắc mặt nghiêm trọng.

"Tình huống bên kia thế nào?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Chúng ta liên tục thất thế, đã phải nhường lại mấy địa bàn rồi." Nghi trượng lập tức trả lời.

"Thái độ của các anh em trong bang thế nào?"

"Chuyện này..."

"Cứ nói thật!"

Nghi trượng cung kính cúi người, "Lôi tiên sinh, sau chuyện nghi trượng tạo phản lần trước, anh em trong bang đều rất chán chường. Họ không thể lý giải nổi hành vi của Lôi tiên sinh, cho rằng Lôi tiên sinh...sợ đối phương."

Tấm cửa sổ thủy tinh phản chiếu nụ cười thâm sâu không lường được của Lôi Dận...

"Lôi tiên sinh?"

"Truyền mệnh lệnh của tôi, các nghi trượng tiếp tục nhường địa bàn."

"Hả? Lôi tiên sinh, chúng ta không thể lại nhường được nữa..."

Lôi Dận xoay người, đôi mắt lạnh băng...

"Cứ theo mệnh lệnh đi!"

"Nhưng mà...chúng ta phải nhường đến khi nào?"

Lôi Dận cười lạnh, "Khi chúng tiếp cận được đến vị trí căn cứ chế tạo vũ
khí của ta!"

"Hả? Đó là ‘trái tim’ của chúng ta..."

"Cứ làm theo tôi nói!"

"Vâng... Lôi tiên sinh."

...

"Tiên sinh, tổ chức Ảnh gần đây không có dấu hiệu đánh trả."

"Tình hình hiện tại thế nào?"

"Bọn chúng liên tục thất thế. Tối qua người của chúng ta nghe ngóng được, nghi trượng của đối phương hình như bắt đầu hành động."

"Phương hướng thế nào?"

"Hướng Tây nam."

"Tiếp tục truy kích, không cho đối phương có nửa cơ hội cầm cự, chúng ta phải tiếp cận được căn cứ chế tạo vũ khí của chúng!"

"Vâng, tiên sinh!"

Liên tục vài ngày yên ổn, yên ổn đến nỗi khiến người khác bất an.

Mặt trời mỗi ngày đều lên cao, có điều chính là do lòng người bất ổn.

Hôm nay, Lôi Dận cùng Mạch Khê đến bệnh viện khám thai như định kỳ. Đối với đứa bé này, gần như hắn dùng cả hai mươi tư giờ để chăm sóc. Mạch Khê thường cười hắn, nói trêu rằng hắn mắc phải chứng u buồn tiền sản.

Lúc Mạch Khê uể oải ngồi ở ghế sau thì di động của Lôi Dận đổ chuông. Hắn hôn nhẹ lên má cô rồi xuống xe nghe điện thoại. Ánh nắng chói lọi hắt lên khuôn mặt cương nghị của hắn...

"Lôi tiên sinh, đã đến thời gian chúng ta làm đại lễ." Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói trầm thấp, đậm vẻ kiên định, mạnh mẽ.

"Làm tốt lắm." Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, cúp điện thoại, lại nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Mạch Khê đang ngồi trong xe.

"Dận, không sao chứ?"

Lôi Dận lên xe, ôm cô vào lòng, dịu dàng cười, "Không có việc gì, anh đang gặp vận may, vận may đến không dứt."

Mạch Khê nhìn hắn, tuy rằng không biết hắn đang nói gì nhưng vẫn dựa vào ngực hắn cười. Chỉ cần là điều hắn nói, cô sẽ tin!

_________________

Đại hội ký tên cho các cổ đông trong hạng mục cạnh tranh được cử hành đúng thời hạn. Trên tầng cao nhất của Lôi thị, các cổ đông đều tích cực tham dự. Hôm nay, bọn họ không những mang thân phận cổ đông, mà còn là một thành viên tham gia hạng mục cạnh tranh sắp tới. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có chút tiền đóng góp.

Tại đại sảnh rộng thênh thang đã chật kín người, đương nhiên không chỉ đơn giản là cổ đông. Bộ phận quan hệ xã hội của Lôi thị đã nhận lệnh mời rất nhiều người trong giới truyền thông cùng thương giới đến. Chỉ riêng phóng viên đã chiếm phần đông. Có thể thấy, sự kiện lần này đối với phóng viên có bao nhiêu quan trọng.

Thời gian ký tên sắp đến, lại chẳng thấy bóng dáng Lôi Dận đâu. Lôi lão gia thấy không còn nhiều thời gian nên cùng thư ký lên bục phát biểu. Bên dưới, các phóng viên thi nhau giơ máy ảnh lên chụp lấy chụp để cảnh tượng này.

Ngay lúc Lôi lão gia vừa có lời chào với mọi người xong, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, một giọng nói lạnh băng vang lên...

"Thưa cha kính mến, tôi cũng được coi là cổ đông của Lôi thị, người chưa đến đủ mà đã tuyên bố bắt đầu, hình như không phù hợp với quy củ cho lắm nhỉ?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa. Lôi lão gia cũng thuận thế nhìn lại, ngay sau đó, ánh mắt đờ ra, sắc mặt tối sầm lại...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện