Ngoại truyện
| 1 | Trang viện hôn lễ lãng mạn (1)
“Some things are beautiful for the very reason that they’re unobtainable.”, Gilgamesh – Fate/Stay night.
[…]
Đầu hạ, hương hoa tràn ngập trong không khí, đưa theo hương thơm thật dễ chịu.
Đây là hôn lễ tổ chức trong trang viện. Cả trang viện to như vậy là
do Lôi Dận mua để tổ chức hôn lễ, cũng là nơi để nghỉ dưỡng sau khi bảo
bối nhà họ Lôi chào đời. Từ trang viện đến nhà thờ tổ chức hôn lễ khá
gần.
Hôn lễ này có chút muộn, cũng không phải vì Lôi Dận không muốn, mà là bởi Mạch Khê gặp chút vấn đề. Từ sau lần Lôi Dận ‘thu phục’ được mỹ
nhân dưới trời tuyết, phản ứng có thai của cô càng nghiêm trọng hơn, lại bởi thiếu máu nên thời gian ở tại tòa thành điều dưỡng khá lâu. Cho đến hôm nay, rốt cuộc Lôi Dận cũng có thể toại nguyện được ‘ôm mỹ nhân về
nhà’. Mỹ nhân này hơi to bụng, vì thế nụ cười cũng tỏa ra ánh sang ấm áp của người làm mẹ đó.
Trong phòng nghỉ của cô đâu, Đại Lỵ và Appe đều một vẻ rầu rĩ không
vui. Nguyên nhân khiến hai cô nàng không vui chỉ có một, đó là không
được làm phù dâu! Chỉ vì có thể được làm phù dâu, Đại Lỵ còn âm thầm so
cao thấp rất lâu với Apple.
Cửa phòng hóa trang được đẩy ra, một cô gái mặc bộ váy phù dâu trắng
tinh bước ra. Trên tà váy có đính những nụ hoa tinh tế, mềm mại thướt
tha, trên phần ngực còn có những viên trân châu sáng bóng tao nhã. Trông cô như thiên nga giữa hồ nước, lại như bông sen đang hé nở tỏa hương
ngát thơm. Cô gái này không phải ai khác, chính là người yêu Nhiếp Thiên Luật – Đồng Nhan.
Đại Lỵ và Apple vừa thấy thế thì không khỏi than oán. Nếu bộ váy này được mặc trên người các cô thì thật tốt biết mấy.
“Đồng Nhan, chị thật xinh đẹp.”
Da mặt Đồng Nhan vốn mỏng nên cô ngượng ngùng kéo kéo váy trên người
lên, có chút hồi hộp, “Chị chỉ sợ làm hỏng hôn lễ của Mạch Khê thôi, đây là lần đầu tiên chị làm phù dâu…”
Cô cùng hai người kia không quá thân quen, nhưng biết hai người này
đều là bạn tốt của Mạch Khê là ổn rồi. Kỳ thật, nghiêm túc mà nói, cô và Mạch Khê cũng chỉ mới gặp nhau hai lần. Lần đầu chính là vào hôm Bạc Cơ rơi xuống lầu, lần thứ hai là Mạch Khê chủ động tìm cô. Vừa gặp nhau,
cô nàng đã nhiệt tình, nói rất nhiều chuyện liên quan đến Nhiếp Thiên
Luật. Sau đó hai người tán gẫu không biết chán. Đây là lần thứ ba, là
Nhiếp Thiên Luật khăng khăng đưa cô đến đây, không ngờ lại đến để làm
phù dâu cho Mạch Khê, mà phù rể lại chính là Nhiếp Thiên Luật!
“Ai da Đồng Nhan, chị có biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn đoạt
lấy vị trí cô dâu của Mạch Khê không? Tạm thời không nói đến hai người
bọn em, ngoài kia có bao nhiêu ngôi sao nhỏ đấy. Chị cứ thoải mái đi.”
Apple nhanh nhảu nói.
“Apple, ngôi sao nhỏ mà em nói không phải là Noãn Tâm đấy chứ?” Cửa
phòng lại bị đẩy ra, lần này là ba người. Người vừa lên tiếng là Phỉ Tỳ
Mạn, đứng bên phải là Úc Noãn Tâm, mà ở giữa, chính là nữ chính của ngày hôm nay – Mạch Khê!
Phỉ Tỳ Mạn và úc Noãn Tâm cùng đến đây để giúp đỡ Mạch Khê. Úc Noãn
Tâm là người đã có kinh nghiệm, còn Phỉ Tỳ Mạn thì có lòng muốn hỗ trợ
vì vậy rạng sáng đã thức dậy rồi đến thẳng đây để giúp Mạch Khê.
“Ôi dào, em cũng không dám nói các chị đâu. Em nói là nói nhóm ngôi
sao tiểu tốt ngoài kia kìa.” Apple vui vẻ tiến lên, “Bên ngoài ai chẳng
biết trong phòng nghỉ cô dâu này có toàn người nổi tiếng, đều ước có thể đến để dính chút phúc lộc. Nhất là Mạch Khê, trời ơi, quá là đẹp!”
Đại Lỵ cũng tiến lên, trong mắt toàn một vẻ kinh ngạc, “Ối trời…”
Đôi mắt Mạch Khê chứa ý cười trong veo. Làn váy trắng mềm như hoa lê
phiêu dật trong gió. Bộ váy cô dâu cô mặc đều do một tay Nhiếp Thiên
Luật thiết kế!
Bộ váy được may từ lụa cao cấp tao nhã mà thướt tha, dải lụa mỏng
trên tà váy được thắt tinh tế. Phần ngực được chẽn lại vừa tô lên được
dáng người Mạch Khê, lại chính bởi cách trang trí đơn giản, đẹp mắt này
mà mọi người không thể nhìn ra cô đang có thai. Váy có hai lớp, lớp trên được xếp ly tinh tế bằng những đường khâu nhỏ, khiến Mạch Khê trông tao nhã mà những đường nét tuyệt đẹp trên cơ thể cũng vẫn được tôn lên. Quả thực, trong bộ váy này, hình ảnh một công chúa cao quý, sang trọng hiện ra mà nét đẹp vẫn khiến người ta phải động lòng.
“Mạch Khê, hôm nay cậu đẹp kinh người nhá.” Đại Lỵ không kiềm lòng được liền tán thưởng.
“Đúng vậy, ngay cả con gái nhìn mà còn kinh ngạc, huống chi là đàn
ông.” Phỉ Tỳ Mạn cùng Úc Noãn Tâm dìu cô đến trước gương, nhẹ giọng nói.
Mạch Khê bị các cô nàng tung hô thì ngượng ngùng, quay đầu nhìn về
Đồng Nhan đang đứng một bên, nhẹ nhàng cười, “Đồng Nhan, sao trông chị
còn căng thẳng hơn cả em vậy?”
“Chị…lần đầu tiên làm phù dâu.” Đồng Nhan dè dặt nói. Nói thật, không phải là cô có thể thích ứng được với loại nghi lễ long trọng này. Trước khi vào phòng nghỉ, cô có đến xem nơi diễn ra hôn lễ, chỉ có thể dùng
từ ‘hoành tráng’ để hình dung. Hôn lễ này trong mắt người thường, vĩnh
viễn chỉ là cổ tích không bao giờ thành hiện thực.
Mạch Khê hiểu tâm tư của cô, liền tiến lên giữ chặt tay cô, “Không
phải hồi hộp đâu, anh Thiên Luật sẽ nói cho chị biết phải làm thế nào.”
“Mạch Khê, chị…”
“Đồng Nhan, thật ra anh Thiên Luật rất để ý đến chị. Chị có biết là
hôm nay vì để phối hợp với chị, anh ấy đã thay đến năm bộ lễ phục không? Còn nữa, bộ váy chị mặc trên người cũng là do tự tay anh ấy thiết kế.
Có điều, em thấy, anh ấy muốn nhất là thiết kế cho chị bộ váy cô dâu.”
Những người khác đều nở nụ cười, còn Đồng Nhan thì đỏ bừng mặt.
Trong lúc mấy người đang cười cười nói nói, ngoài cửa phòng nghỉ cô
dâu truyền đến vài tiếng gõ. Ngay sau đó, ba người đàn ông bước vào, căn phòng vốn rộng rãi nhưng giờ lại trông có vẻ chật chội.
Ba người này là nam chính của hôn lễ hôm nay – Lôi Dận, phù rể Nhiếp Thiên Luật, còn cả một Hoắc Thiên Kình thích đến góp vui.
Bộ lễ phục đen sang trọng trên người Lôi Dận cũng đúng là do Nhiếp
Thiên Luật thiết kế. Bộ âu phục được cắt may hoàn hảo tôn lên dáng người cao lớn của hắn, mỗi một đường nét đều làm toát lên vẻ tao nhã, quý
phái cùng khí chất vương giả.
Vừa vào đến cửa, hắn liền nhìn ngay đến Mạch Khê đang đứng trước gương, sau đó thì ánh mắt không đổi được vị trí nhìn!
“Khê nhi, em thật đẹp.” Giọng nói tình cảm mà đầy từ tính truyền đến, lại thêm ánh mắt nóng bỏng không chút che giấu.
Mạch Khê không dám xoay người lại. Trong gương phản chiếu hình ảnh
cao lớn của người đàn ông, đôi mắt thâm tình của hắn cùng đôi mắt cô đối diện trong gương. Trái tim cô bắt đầu đập thình thịch. Người đàn ông
trong gương hoàn mỹ không một chút tì vết, như là vị thần từ trên trời
giáng xuống, ngay cả nụ cười bên môi hắn cũng là một vẻ dịu dàng.
Lôi Dận tiến lên, duỗi cánh tay ôm lấy cô từ đằng sau, hai cánh tay
rắn chắc như đang vây lấy một thiên sứ xinh đẹp, chỉ sợ buông lỏng tay,
cô sẽ biến mất vậy. Tiếng nói trầm thấp vang lên…
“Khê nhi, rốt cuộc thì em cũng thuộc về anh.”
oOo
| 1 | Trang viện hôn lễ lãng mạn (2)
Cánh tay rắn chắc xiết chặt lấy thân thể mềm mại, hai vai sóng đôi,
lại thêm hương nước hoa dịu nhẹ khiến cô run rẩy. Cô không nói gì, chỉ
cười cười. Chính sự tán thưởng của những người xung quanh khiến cô thật
xấu hổ, nhưng lại chỉ có lời tán thưởng táo bạo của Lôi Dận mới khiến
tim cô đập mạnh không thôi.
“Haiz, thật sự là hâm mộ chết đi được. Hai người cứ cái kiểu mây mờ
trăng tỏ này, đừng có bắt người độc thân như chúng tôi thèm có được
không?” Apple hâm mộ không thôi đôi cô dâu chú rể rạng ngời trước mắt.
Mạch Khê nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Apple, “Đúng vậy, đúng
vậy, ở đây chỉ có chị là độc thân thôi, ngay cả Đại Lỵ cũng đã có bạn
trai, chị phải tăng tốc lên mới được.”
Apple nghe thấy thế thì bĩu môi, “Còn có Đồng Nhan, chị đã có bạn.”
“Đồng Nhan á? Chị ấy với chị không thể tính là bạn được, chị ấy đã có anh Thiên Luật rồi.” Mạch Khê lúc này còn không quên nghịch ngợm, đẩy
Đồng Nhan đến cạnh Nhiếp Thiên Luật…
“Anh Thiên Luật, lần đầu Đồng Nhan làm phù dâu, anh phải dạy chị ấy
đó.” Có trời mới biết, vì chuyện chọn phù dâu cô đã đắn đo không ít
ngày. Vốn định chọn người bạn tốt Đại Lỵ, nhưng trong lúc vô tình nghĩ
đến Nhiếp Thiên Luật còn đang buồn rầu vì chuyện với Đồng Nhan nên đã
nghĩ ra kế sách. Chẳng thà để cho hai người này làm phù dâu phù rể, nói
không chừng còn có thể thúc đẩy mọi chuyện tốt lên.
Nói ý nghĩ này cho Lôi Dận nghe, Lôi Dận không chút do dự mà đồng ý
với cô. Trong mắt hắn, ai làm phù dâu, phù rể không quan trọng, quan
trọng là…hắn có thể lấy Mạch Khê về làm vợ.
Vừa vào cửa, ánh mắt Nhiếp Thiên Luật đã không rời khỏi Đồng Nhan.
Sau khi Đồng Nhan bị đẩy vào trong lòng, anh càng không muốn buông tay,
ôm chặt lấy cô rồi cười với Mạch Khê, “Yên tâm đi, cứ giao Đồng Nhan cho anh.”
Mặt Đồng Nhan càng đỏ hơn.
Lúc này, phía sau Hoắc Thiên Kình chui ra hai đứa tiểu quỷ, là Quân
Nghị và Tư Khuynh. Quân Nghị mặc một bộ lễ phục trẻ con được cắt may
tinh tế, khuôn mặt nó còn toát lên vẻ khí khái anh hùng đến mười phần
giống Hoắc Thiên Kình. Còn Tư Khuynh thì được Úc Noãn Tâm ăn vận cho y
như một công chúa, bộ váy xinh đẹp lại thêm cả châm cài ngay trước ngực, toát lên đúng vẻ của một thiên kim tiểu thư.
“Quân Nghị, Tư Khuynh, sao các con lại trốn sau lưng ba? Hôm nay là
hôn lễ của dì Mạch Khê, các con nhất định phải nghe lời. Còn nhớ ba mẹ
dạy các con phải làm thế nào không?” Úc Noãn Tâm kéo hai đứa bé lại,
khuôn mặt tràn ý cười dịu dàng.
“Mẹ à, mẹ nói sai rồi, không phải là dì Mạch Khê, là mẹ nuôi chứ.”
Quân Nghị bày ra bộ dáng muốn uốn nắn Úc Noãn Tâm, sau đó lại học điệu
bộ người lớn, bắt hai tay ra sau lưng.
“Mọi người biết đấy, trí nhớ con lúc nào cũng tốt, chỉ có Tư Khuynh
là ngốc. Em ấy nhát như con kiến ý, tẹo nữa con chỉ sợ em ấy sẽ làm loạn lên. Nói thật, nếu con gái mà làm sai, con trai đi cùng không biết sẽ
mất mặt thế nào đây?”
Lôi Dận buồn cười mà nhìn Quân Nghị, sau lại nhìn Hoắc Thiên Kình, “Con cậu mồm miệng nói chuyện càng ngày càng giống cậu.”
Hoắc Thiên Kình cực kỳ kiêu hãnh mà nhếch môi, “Đương nhiên, con mình mà, không giống mình thì còn giống ai? Không cần ganh tỵ đâu, Lôi, cậu
vẫn là chậm hơn mình. Nhìn các con mình xem, một trai, một gái, còn cậu? Xem ra cậu phải tăng tốc mới được!”
“Yên tâm!” Vẻ tươi cười của Lôi Dận nhìn qua có vẻ quỷ quái, hắn thấp giọng nói, “Ít nhất Khê nhi nhà mình còn thích sinh cho mình mấy đứa
đấy.”
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình tối sầm lại…
Những lời này nghe ra không ngoa chút nào. Từ khi có Quân Nghị và Tư
Khuynh, gần như Úc Noãn Tâm chỉ dồn hết tâm sức lên hai đứa bé, bởi thế ý muốn nhiều con nhiều cháu của hắn tạm thời không thể thực hiện được.
Mỗi lần quấn quýt lấy Úc Noãn Tâm, hắn đều bị cô từ chối hoàn toàn vô
cảm. Không phải cô không muốn sinh con, chỉ là cảm thấy hai đứa con này
còn nhỏ, nếu lại sinh thêm một đứa nữa, cô sợ không có đủ sức lực mà
chăm sóc chúng.
“Lôi à, nếu cậu muốn có mấy đứa con, tốt nhất chỉ nên có ba, bốn đứa
thôi. Mà mới như vậy, phụ nữ cũng chẳng còn tâm tư đâu, bọn trẻ con này
đáng yêu lắm, có thể câu mất hồn phụ nữ đi đấy!” Hoắc Thiên Kình làm ra
vẻ chân thành khuyên bảo Lôi Dận.
Lôi Dận cúi đầu cười, “Khê nhi, nghe thấy chưa?”
Mạch Khê nghe xong thì đỏ bừng mặt, hờn dỗi đánh một cái lên người
Lôi Dận, “Anh nói nhẹ nhàng quá đấy. Anh có biết phụ nữ mang thai mệt
thế nào không? Nhất là hôm nay này, hôn lễ thôi mà anh không thể chờ
được thêm mấy tháng nữa.”
“Làm đám cưới sao có thể đợi được. Mấy tháng nay anh sống một ngày
như một năm ấy, cưới em về nhà, anh yên tâm hơn.” Lôi Dận ngang ngược
nói bên tai cô.
“Anh lo lắng gì chứ? Em đã mang thai con anh rồi, còn có thể chạy đi đâu được nào?” Mạch Khê bất đắc dĩ cười.
“Vẫn không được, em nhỏ như vậy, tuy nói là đã mang thai nhưng vẫn
như trẻ con tính tình không ổn định, tính hiếu động của em vẫn quá là
mạnh mẽ.” Lôi Dận đè thấp giọng nói, cúi đầu cười, “Nhưng mà anh biết em rất vất vả, lát nữa, anh sẽ bế em vào nhà thờ.”
“Không cần đâu, mất mặt lắm.” Mạch Khê không thèm để ý đến đề nghị
của hắn, tự đi đến trước mặt hai tiểu quỷ. Bởi vì cô đang mang thai nên
không thể ngồi thụp xuống, chỉ có thể hơi hạ thấp người…
“Tư Khuynh à, không phải sợ đâu, lát nữa con cứ đi theo anh vào nhà thờ là được rồi.”
Tư Khuynh tiến lên, cầm lấy ngón tay Mạch Khê, lanh lảnh nói: “Tư
Khuynh không sợ tí nào, là Quân Nghị bảo con sợ. Mẹ nuôi, Quân Nghị nói
chờ mẹ có em bé, sẽ không thương con nữa, có phải không ạ?”
Một câu này đủ khiến những người trong phòng nghỉ cười ha hả.
“Sao lại thế được? Tư Khuynh, mẹ nuôi vẫn sẽ thương con, giống như mẹ con rất rất thương con vậy.”
Tư Khuynh cực kỳ vui sướng, trừng mắt liếc nhìn Quân Nghị một cái——
“Này, Hoắc Quân Nghị, có nghe thấy không? Về sau anh còn nói bậy, nhất định em sẽ không khách sáo với anh!”
Quân Nghị ngồi trên ghế nhíu mày, làm bộ uể oải nói: “Phụ nữ đúng là
không quả quyết, thật sự không phục. Đó chỉ là anh lừa em thôi, cứ làm
như trời sập đến nơi ấy. Còn nữa, nói chuyện đừng như kiểu làm nũng,
cũng lớn cả rồi, người lớn không thích bộ dạng đấy của em đâu.”
“Anh…” Tư Khuynh vừa nghe thấy thế thì khuôn mặt ‘phấn điêu ngọc mài’ nhăn nhó lại, còn có vẻ như sắp khóc, “Ba…” Cô bé quay đầu chạy đến bên cạnh Hoắc Thiên Kình, nghẹn ngào nói: “Quân Nghị lại bắt nạt con…”
Hoắc Thiên Kình vội vàng bế con gái lên, dịu dàng dỗ dành, trên mặt cũng là nụ cười hạnh phúc.
Úc Noãn Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến trước mặt Quân Nghị, dí dí
trán thằng bé, “Suốt ngày như ông cụ mà trêu em, con mà còn làm em khóc, mẹ sẽ không vui đâu!”
Quân Nghị chu miệng, không dám nói gì nữa. Thằng bé tuy thích đấu võ mồm với Tư Khuynh nhưng vẫn rất biết nghe lời.
“Được rồi, được rồi, cũng không còn nhiều thời gian nữa, nếu còn ở
trong này, kiểu gì cũng bị hai tên tiểu quỷ này làm muộn giờ.” Hoắc
Thiên Kình lên tiếng nói.
Một đám người đi ra khỏi phòng nghỉ.
oOo
| 1 | Trang viện hôn lễ lãng mạn (3)
Ánh đèn chiếu sáng rực khắp ngôi thánh đường uy nghiêm, tỏa lan khắp
hôn lễ lãng mạn này. Từ phòng nghỉ đi ra, Mạch Khê trong bộ váy cưới lụa trắng thướt tha, nụ cười cũng ngập tràn hạnh phúc.
Không thể không nói, đây là một hôn lễ vô cùng trang trọng.
Chủ trì hôn lễ là một vị giám mục (chức sắc trong Công giáo). Tạm thời không nói đến bộ váy quý giá do Nhiếp Thiên Luật thiết kế,
trên mái tóc Mạch Khê còn được cài một chiếc vương miện gắn chín viên
bảo thạch, giá trị mấy vạn đô. Đoàn xe từ trang viện đến nhà thờ toàn bộ đều là xe số lượng có hạn trên thế giới, chỉ bởi hôn lễ này mà thiết kế ra. Xung quanh nhà thờ, vệ sĩ có đến cả nghìn người, phụ trách mỗi một
vấn đề có thể xảy ra.
Khách mời đến tham dự hôn lễ lại càng không phải bàn. Đó là hơn năm
trăm nhân vật nổi tiếng trên thế giới. Chỉ nhìn vào những xe đỗ ở bãi cỏ bên ngoài cũng đã thấy hoa mắt bởi toàn những hãng xe nổi tiếng. Các
ngôi sao lớn cùng những phóng viên của các hãng truyền thông lớn cũng
đến tham dự không dưới tám trăm người. Hôn lễ này sẽ được tổ chức trong
năm ngày, từ nhà thờ trở về đến trang viện, chắc chắn sẽ là một hôn lễ
cực kỳ xa hoa!
Sau khi vụ tai tiếng được làm sáng tỏ, Lôi thị như được hồi sinh.
Trong mắt giới truyền thông, thì tình yêu giữa Lôi Dận và Mạch Khê không hề có một chút giả nào, mà lại vô cùng cảm động. Cũng chính như lời Lôi Dận từng nói trước kia——hắn muốn Mạch Khê là con gái hắn, lại muốn cô
làm người phụ nữ của hắn!
Trên thực tế, hắn đã làm được!
Khi hắn đưa Mạch Khê từ trong xe ra, ca đoàn của nhà thờ bắt đầu
xướng lên khúc ca Amazing Grace như một lời chúc phúc. Từ các cửa sổ,
chim bồ câu cũng được thả ra. Trên bầu trời, mấy chiếc trực thăng rải
xuống đầy những cánh hoa tươi khiến cho không khí hôn lễ càng thêm phần
lãng mạn.
Khúc Amazing Grace thanh khiết vang lên như âm thanh của thiên nhiên, lại như thanh âm cứu rỗi. Tiếng chuông giáo đường vang lên, hoa tươi
trải đầy trên thảm đỏ. Quân Nghị và Tư Khuynh cầm hai lẵng hoa hồng đi
trước. Biểu cảm của hai đứa bé thật nghiêm túc, động tác tung hoa rất
đều, đáng yêu vô cùng. Phía sau là phù dâu và phù rể.
Trước mặt bao người, Lôi Dận cứ khăng khăng ôm lấy Mạch Khê. Trên
thảm, hắn bước từng bước trầm ổn. Tà váy cưới dài của Mạch Khê trải trên thảm, trên mặt cô cũng hiện lên vẻ ngượng ngùng, hạnh phúc——
Cô hiểu được tâm tư của hắn, cũng chính bởi vậy mà cô càng miên man.
Bài thánh ca linh thiêng chậm rãi đưa suy nghĩ của cô quay trở lại
quá khứ. Từng chuyện đã xảy ra lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Hốc mắt không kiềm được liền đỏ hoen lên, cô chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực Lôi Dận, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Mỗi nhịp tim đều nói cho cô biết rằng, bọn họ yêu nhau đến cỡ nào.
Tòa giáo đường mang kiến trúc Gothic này như đang chứng kiến bước
ngoặt mới của hai con người. Tòa tháp cao tương xứng với thanh danh nổi
tiếng của ngôi thánh đường. Trên cánh cửa chính có bức phù điêu Thánh
mẫu theo kiểu kiến trúc của Paris. Bên trên là chiếc đồng hồ cực lớn,
một một giờ đổ chuông một lần.
Hành lang phía bắc còn sót lại một cây cột từ thời cổ đại, cùng với
những ô cửa sổ song hoa hồng, minh chứng cho một thời kỳ lịch sử huy
hoàng. Dọc theo hành lang uốn khúc có những bức họa từ thế kỷ 15 của
những họa sĩ nổi tiếng, giá trị vô cùng.
Bên trong giáo đường càng khiến người ta giật mình.
Ngọn đèn chùm được thiết kế tỉ mỉ, lắp cao hơn vị trí gác đàn. Cũng
bởi hiệu quả của ngọn đèn mà bên trong giáo đường tràn ngập ánh sáng rực rỡ, chiếu lên từng hạng mục kiến trúc.
Mạch Khê kinh ngạc nhìn cảnh tượng mộng ảo bên trong giáo đường, thật giống như thiên đường vậy. Tất cả đều là màu băng lam kết hợp cùng sắc
trắng trong suốt, đẹp mà không chân thật.
Hai dãy ghế hai bên đã đầy đủ khách mời. Còn có hoa tươi, nến thơm,
bánh ngọt…Tất cả đều như muốn gửi lời chúc phúc đến cho hai người.
Từng là nghệ sĩ, tuy đã quen với ánh nhìn chăm chú từ đời nào, nhưng
trong một ngày trọng đại như thế này, Mạch Khê không thể tưởng tượng
nổi. Ngồi ở hàng ghế trên cùng là Y Gia Mông, mẹ Lôi Dận, đang mỉm cười
chúc phúc. Còn có cả Phí Dạ, hôm nay hẳn là hắn rất vội vì mọi vấn đề an toàn trong hôn lễ đều do hắn phụ trách.
Phía trên cung thánh, vị giám mục mặc áo lễ, trên gương mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười chúc phúc cho đôi tân hôn. Ca đoàn vẫn đang xướng lên
những khúc thánh ca tựa như tiếng hát sứ thần quanh quẩn trong mỗi một
góc của giáo đường.
“Lôi Dận, trước mặt Thiên Chúa chí thánh, con có nguyện kết nghĩa vợ
chồng với Mạch Khê, nguyện thi hành theo giới răn của Chúa, khi hạnh
phúc hay khi khổ đau, khi giàu có hay khi nghèo khổ, khi khỏe mạnh hay
khi ốm đau, con đều tôn trọng cô ấy, quan tâm cô ấy, cho đến khi rời
khỏi trần gian? Con có đồng ý không?” Giám mục lên tiếng, trước sự chứng kiến của mọi người, hỏi.
Nét hạnh phúc tràn trên khuôn mặt Lôi Dận, hắn không chút do dự: “Con đồng ý.”
Mạch Khê quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lôi Dận, trong lòng bỗng nhiên cũng thấy ngọt ngào.
“Mạch Khê, trước mặt Thiên Chúa chí thánh, con có nguyện kết nghĩa vợ chồng với Lôi Dận, nguyện thi hành theo giới răn của Chúa, khi hạnh
phúc hay khi khổ đau, khi giàu có hay khi nghèo khổ, khi khỏe mạnh hay
khi ốm đau, con đều tôn trọng anh ấy, quan tâm anh ấy, cho đến khi rời
khỏi trần gian? Con có đồng ý không?”
Mạch Khê chỉ cảm thấy bàn tay bị Lôi Dận nắm lấy thật chặt, trong lòng không khỏi ấm áp. Hắn còn sợ cô trốn đi sao?
Cô nhẹ nhàng cười, nhìn về phía Lôi Dận rồi gật đầu nói, “Con đồng ý”.
“Nếu vậy, hai con có thể trao nhẫn cho nhau.” Vị giám mục chân thành nói.
Trước sự chứng giám của Chúa, Lôi Dận cùng Mạch Khê trao cho nhau
chiếc nhẫn tượng trưng cho mối dây liên kết vợ chồng. Ngay khi trao
nhẫn, vẻ thâm tình tràn khỏi đáy mắt Lôi Dận, hắn nắm thật chặt lấy bàn
tay Mạch Khê.
Trong mắt vị giám mục cũng chan chứa vẻ vui mừng cùng ý chúc phúc,
cuối cùng trịnh trọng nói: “Nhân danh Chúa cha, Chúa con và Chúa Thánh
thần, ta tuyên bố các con thành vợ chồng. Sự gì Thiên Chúa kết hợp, loài người không thể phân ly. Chúa ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế,
A-men!”
Mọi người vỗ tay rào rào——
“Nên hôn cô dâu thôi!” Một giọng nói non nớt vang lên trong giáo đường, khiến mọi người đều bật cười.
Là Quân Nghị. Nó nghiêm túc nhìn Lôi Dận và Mạch Khê rồi cất giọng,
sau đó nhìn về phía vị giám mục, “Thưa cha, con nói có đúng không ạ?”
oOo
| 1 | Trang viện hôn lễ lãng mạn (4)
Bộ dáng của Quân Nghị khiến mọi người không nhịn cười nổi nhưng cũng
rất thích. Tất cả khách mời đều bị lời nói của thằng bé làm cho cười
khúc khích. Ngôi giáo đường uy linh nhưng nay lại có vẻ náo nhiệt, vui
vẻ hơn nhiều bởi thằng bé.
Vị giám mục cũng bật cười, hiền từ nhìn Quân Nghị, “Cậu bé, con bao nhiêu tuổi rồi mà có thể hiểu được chuyện này?”
Quân Nghị cau mày lại, hình như không thích bị người khác hỏi tuổi, bộ dáng cau có cực kỳ giống Hoắc Thiên Kình——
“Thưa cha, ba con nói con đã là đàn ông rồi ạ! Loại chuyện này trên
TV đều chiếu rất nhiều lần, chú rể đều phải hôn cô dâu.” Nói tới đây, nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Lôi Dận và Mạch Khê, “Ba nuôi, mẹ
nuôi, hai người mau kiss đi, tất cả mọi người đều đang chờ xem đấy ạ.”
Lời nói không chút rụt rè khiến tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Lôi Dận cũng cười, rồi vội vàng hôn lên đôi môi anh đào của Mạch Khê, thật lâu…
Trong giáo đường vang lên tiếng ca chúc phúc cho đôi tân hôn!
————————————
Ánh mặt trời sáng chói, hương hoa thoang thoảng đưa theo làn gió. Khu trang viện này thật rộng lớn, có thể chứa đến hơn một ngàn khách mời.
Nơi này là trang viện do Lôi Dận mua, gọi là trang viện Hoa Hồng. Sở
dĩ có cái tên như vậy là bởi Lôi Dận đặt cho hôn lễ này. Hắn đặc biệt
sai người vận chuyển đủ loại hoa hồng đến đây, chỗ nào cũng trồng hoa
hồng. Bởi vậy, chỉ cần bước qua cánh cổng lớn là có thể cảm nhận ngay
được hương hoa hồng đến say lòng người.
Trừ điểm đó ra, điều làm Mạch Khê kinh ngạc hơn chính là trong khuôn
viên tổ chức tiệc ở bãi cỏ, có bày đủ bộ dáng của cô! Nói như vậy không
chính xác cho lắm, phải nói là Lôi Dận đã mời nghệ nhân làm kẹo đến dựa
vào hình dáng của Mạch Khê mà thiết kế tượng kẹo. Sắc màu tươi tắn không nói, trông chúng còn rất sống động, nhìn bức tượng kẹo sáng bóng như
những khối trân châu sáng bóng, ai thấy cũng đều thích.
Rượu được dùng trong bữa tiệc toàn bộ là rượu được chuyển bằng máy
bay từ rượu trang ở Provence đến. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng
hương rượu, đương nhiên, loại vang đỏ này không thể mua được ở những nơi khác. Bởi đây là loại rượu đặc biệt của rượu trang Tuffy, chuyên cung
cấp rượu cho Lôi thị cùng các hội sở liên quan. Hương rượu say lòng
người kết hợp cùng hương hoa dìu dịu, tạo nên một cảm giác thân thiết từ lâu.
Bên trong trang viện, những nhân vật nổi tiếng thế giới cùng những
ngôi sao tầm cỡ đang trò chuyện vui vẻ, sôi nổi nâng ly chúc mừng. Đám
phóng viên thì cẩn thận theo sát từng chi tiết nhỏ. Riêng hôn lễ xa hoa
này đủ có thể tạo được một tiêu đề nóng
hổi.
Vào tiệc mừng, Mạch Khê thay một bộ váy nhẹ nhàng hơn. Chiếc nơ bướm
trước ngực khẽ bay làm toát lên vẻ đẹp mộng ảo. Cô như một thiên thần,
biến thân vì tình yêu; tà váy lụa khẽ lất phất khiến cô trông càng thêm
mềm mại, đáng yêu, lại như đang được vây trong tình yêu lãng mạn, nhưng
dường như vị thiên thần này có thể bay lên bất cứ lúc nào trong hôn lễ.
Lôi Dận nâng ly. Dưới ánh mặt trời, hắn vẫn mang dáng vẻ vương giả, mỗi cử chỉ đều hiện nét trầm ổn.
Đi tiếp rượu xong, hắn tiến lên nắm lấy bả vai Mạch Khê, không quên thấp giọng hỏi: “Khê nhi, có phải là mệt quá không?”
Đáy mắt Mạch Khê tràn vẻ hạnh phúc, cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Sao lại mệt chứ? Anh vẫn ở bên cạnh em mà.”
Lôi Dận nở nụ cười, thâm tình hôn lên vầng trán trơn mịn của cô.
Cảnh tượng này lọt vào đôi mắt Phí Dạ đứng cách đó không xa, hắn lặng lẽ, cũng chưa hề động đậy, thân thể cao lớn chỉ thoáng vẻ giật mình,
nhưng rất nhanh đã khôi phục lại được vẻ bình tĩnh. Hắn vừa muốn xoay
người bước đi…
“Phí Dạ——” Giọng nói Mạch Khê vang lên từ phía sau hắn. Ngay sau đó, hương thơm dịu mát phả đến, là hương thơm của cơ thể cô.
Phí Dạ quay đầu, thấy cô có chút mệt nhọc, vừa định đưa tay đỡ lấy cô thì đúng lúc thấy bàn tay Lôi Dận nắm lấy bả vai cô. Lúc này, vẻ tình
cảm trong mắt Phí Dạ dần tan đi, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh trước nay…
“Tiểu thư Mạch Khê có việc gì vậy?”
Mạch Khê gật đầu, gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ thân thiết——
“Phí Dạ, hai ngày trước anh có đến Provence, vậy có nhìn thấy Huân Y
đâu không? Con bé đã đồng ý tham dự hôn lễ của tôi, vậy mà đến giờ vẫn
không thấy đâu.”
“Huân Y?” Trong đầu Phí Dạ bỗng hiện lên bóng hình nhỏ xinh kia, hắn
nhẹ nhàng cười, “Lần này đến thì không thấy cô ấy đâu, nhưng người trong rượu trang nói là gần đây cô ấy bận nhiều việc, chắc là có chuyện gì đó nên chậm trễ một chút.”
“À.” Trong mắt Mạch Khê ít nhiều có điểm thất vọng, cô thở nhẹ một
tiếng, “Huân Y lúc nào cũng thích đông vui, không biết là có chuyện gì
nữa.”
“Yên tâm đi tiểu thư Mạch Khê, tôi sẽ liên hệ với rượu trang, có tin
gì của Huân Y tôi sẽ báo cho tiểu thư Mạch Khê.” Phí Dạ trầm giọng nói.
Mạch Khê gật đầu. Lúc này Đại Lỵ chạy từ xa đến, cười híp mắt, nói:
“Mạch Khê, bên kia có chuyện hay, đi, bọn mình đi ra kia.” Nói xong, cô
nhìn Lôi Dận, “Chú rể, anh có thể cho tôi mượn Mạch Khê một lúc không?”
Lôi Dận nhẹ nhàng cười, “Được chứ, thay tôi chăm sóc Khê nhi nhé.”
“Ai da, thật khiến người ta uất ức mà chết đây mà.” Đại Lỵ hâm mộ không thôi, vừa kéo Mạch Khê đi vừa lẩm bẩm.
Chỉ còn lại có Lôi Dận và Phí Dạ. Ánh dương chiếu lên bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông anh tuấn.
“Phí Dạ à…” Lôi Dận nâng tay khoác lên vai hắn, như hai người bạn thân thiết, “Kỳ thật, tôi vẫn có chuyện muốn đề nghị với cậu.”
Phí Dạ hơi có vẻ kinh ngạc, “Lôi tiên sinh, có việc gì xin cứ phân phó.”
“Không, chuyện tôi muốn nói không phải là mệnh lệnh, mà là muốn hỏi ý kiến cậu.” Lôi Dận thấy hắn hiểu lầm liền nhẹ giọng giải thích.
Phí Dạ kinh ngạc. Cách nói này của Lôi Dận khiến hắn không thể suy đoán nổi, có điều——
“Lôi tiên sinh cứ nói.”
Lôi Dận ngồi trên ghế, thấy Phí Dạ đã ngồi ở phía đối diện mới lên
tiếng, “Năm tôi mười sáu tuổi, cậu đã đi theo tôi. Quãng thời gian khó
khăn thật sự cũng rất đáng nhớ, vậy mà nháy mắt đã qua mười chín năm.”
Phí Dạ cười nhẹ, “Nếu Lôi tiên sinh không nói đến, chắc tôi cũng đã
quên con số này. Đúng vậy, đảo mắt một cái mà đã qua mười chín năm.”
Lôi Dận gật đầu, “Cậu có hối hận về mười chín năm này không? Nếu
không phải đi theo tôi, có lẽ hiện giờ cậu đã có một cuộc sống bình
thường.”
“Lôi tiên sinh, nếu lúc trước không gặp ngài, tôi cũng sẽ không có
cái ‘nếu’ nào cả, chỉ biết có một điều, chính là bị người của Huyết Xà
giết chết.” Phí Dạ nói một cách kiên định, ánh mắt cũng cương quyết,
“Nhiều năm như vậy nhưng tôi chưa bao giờ hối hận!”
Lôi Dận vui mừng nở nụ cười, “Kỳ thực, điều tôi muốn nói cũng rất đơn giản. Cậu theo tôi vào sinh ra tử mười chín năm, số lần chuẩn bị đi gặp tử thần cũng không ít. Tuy nói tổ chức “Ảnh” là tâm huyết của tôi,
nhưng nếu như không có cậu, nó cũng không phát triển mạnh được như vậy.
Tôi nghĩ, người thích hợp để ngồi trên vị trí cầm đầu cũng chỉ có Phí Dạ cậu.”
Phí Dạ vừa nghe thấy vậy thì kinh hãi, ngay sau đó vội đứng lên, cung kính cúi người——
“Lôi tiên sinh, tại hạ không dám nghĩ như vậy…”
| 2 | Bay đến Provence (1)
“Một lúc nào đó trong tương lai, ký ức tôi sẽ phai nhạt dần. Giọng
nói của cô ấy…Cử chỉ của cô ấy…có lẽ tôi sẽ quên hết. Dù vậy, tôi vẫn
luôn luôn nhớ rằng mình đã từng yêu một người con gái tên Saber.”, Emiya Shirou – Fate stay night.
[…]
“Phí Dạ.” Lôi Dận nhẹ giọng chặn lời hắn, “Tôi biết cậu không có ý
nghĩ gian dối với tôi, tất cả những lời tôi nói với cậu đều qua suy nghĩ cặn kẽ. Cho tới bây giờ tôi cũng không hề nghi ngờ ánh mắt của mình,
trừ cậu ra, không ai có thể đảm nhiệm vị trí này.”
“Lôi tiên sinh, dựa theo tuổi của ngài, thời gian về hưu vẫn còn sớm mà.” Phí Dạ không đồng ý mà nói.
Lôi Dận di chuyển ánh mắt, nhìn đến Mạch Khê cách đó không xa, Phí Dạ cũng nhìn lại theo hình ảnh Mạch Khê trong bộ váy trắng đang đi rót
rượu. Động tác của cô có chút lóng ngóng nhưng trên gương mặt thì dào
dạt ý cười hạnh phúc, lại như được vầng hào quang của người làm mẹ bao
phủ. Rốt cuộc, Phí Dạ cũng hiểu được ý định của Lôi Dận.
“Lôi tiên sinh, ngài là vì tiểu thư Mạch Khê?”
Lôi Dận gật đầu, thu ánh mắt lại rồi nhẹ giọng nói: “Để mà nói cho
đúng thì là vì người nhà của tôi. Có lẽ Khê nhi không cần, nhưng con tôi thì cần. Tôi không muốn nó vừa sinh ra đã phải mang gánh nặng. Của cải
của Lôi thị đã đủ rồi, cứ xét theo tình hình phát triển của tổ chức
“Ảnh”, về sau thế lực sẽ càng lúc càng lớn, khi đó con tôi sẽ trở thành
Lôi Dận thứ hai.”
“Lôi tiên sinh, tôi hiểu được tâm tư của ngài.” Phí Dạ hạ thấp giọng, “Nhưng, việc thay đổi người cầm đầu của Ảnh là chuyện hệ trọng, tôi
không muốn Lôi tiên sinh quá mạo hiểm.”
“Qua nhiều năm như vậy, bất luận là ‘hắc đạo’ hay ‘bạch đạo’, cứ gặp
cậu như là thấy tôi, tất cả mọi người đều biết vị trí của cậu trong Lôi
thị cũng như Ảnh quan trọng thế nào. Phí Dạ, tôi biết việc làm như vậy
của tôi là quá ích kỷ, nhưng cậu có thể suy nghĩ kỹ một chút. Chuyện này tạm thời không vội, khi nào cậu nghĩ thông rồi thì trả lời tôi sau cũng được.” Lôi Dận cũng không muốn ép buộc. Dù sao khi đảm nhiệm chức trách này trong Ảnh, quyền thế có được cũng nhiều, nhưng đồng thời cũng mất
đi nhiều sự tự do.
Lôi Dận vỗ vỗ bả vai Phí Dạ rồi đi ra.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cương nghị của Phí Dạ, có chút chói
mắt. Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đáy mắt thì hiện vẻ suy
tư.
Tiếng chuông di động vang lên đánh tan đi dòng suy tư của Phí Dạ. Hắn nhận điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng bỗng nghe thấy giọng nói quen
thuộc vang lên ở đầu bên kia. Hắn hơi biến sắc, cụp điện thoại, chưa nói câu nào liền rời đi.
————————————
Provence, Pháp.
Bây giờ đang là mùa hoa nở ở Provence. Khi Phí Dạ vừa từ máy bay
riêng đến, phóng tầm nhìn đã thấy bạt ngàn một màu tím trên cánh đồng.
Cùng với tiết hè vùng Địa Trung Hải, sắc tím này nhìn qua càng có vẻ
mộng ảo hơn.
Ngồi trên xe du lịch nhỏ vừa ngắm cảnh vừa xuyên cánh đồng hoa đến
rượu trang Tuffy, cả người Phí Dạ đã nhuốm đầy mùi hoa oải hương. Ông
lão Cather vẫn đang bận rộn chỉ đạo các bộ phận chế rượu. Rượu trang
Tuffy cứ vào dịp này là lại bận rộn như vậy.
Nhìn thấy Phí Dạ bước vào rượu trang Tuffy, ông Cather có vẻ rất vui, tự mình pha một tách trà nhài, từ tốn nói: “Nhe nói con bé Selena kết
hôn, tôi thật sự là thấy vui thay cho nó. Đáng tiếc là rượu trang quá
bận rộn, tôi không thể đến tham dự. Thật đáng tiếc!”
Phí Dạ nhấp một ngụm trà, hương hoa dìu dịu tản khắp khoang miệng,
vương quanh chóp mũi cũng toàn một hương hoa thơm mát, “Ông Cather, tên
cô ấy là Mạch Khê, không phải là Selena.”
“À, đúng, đúng, Mạch Khê, tôi cũng nhiều tuổi rồi, với lại gọi nhiều
cái tên kia, giờ khó sửa được.” Ông lão Cather vỗ vỗ đầu, hài hước nói.
“Ông yên tâm đi, bởi vì tiểu thư Mạch Khê gần đến ngày sinh rồi nên
cũng không tổ chức hôn lễ ở Pháp. Cô ấy nói, đợi sinh con xong thì sẽ
sang thăm ông.” Phí Dạ nhẹ giọng an ủi.
“Tốt, tốt, con bé đó thật sự khiến người ta xót lòng mà.” Ông Cather liên tục gật đầu.
Phí Dạ đứng dậy, đi đến trước cửa sổ. Làn gió nhẹ phả đến, đưa theo
hương rượu thơm ngon cùng vị ngọt ngào của oải hương. Ngoài cửa sổ, cách đó không xa là vườn nho bất tận, bên trong là nơi các nhân viên đang tỉ mẩn kiểm tra chất lượng nho.
“Sản xuất thêm vang đỏ không thành vấn đề chứ?” Hắn lãnh đạm hỏi.
Ông Cather đương nhiên biết mọi chuyện liên quan đến rượu trang ở
Provence này đều do Phí Dạ phụ trách, ông gật gù, “Sản xuất trong thời
gian quy định thì hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng nếu muốn thêm vang đỏ hương hoa thì cần một chút thời gian, bởi vì loại này Lôi thị đặt nhiều quá.”
Phí Dạ cười nhẹ, “Việc này vất vả cho ông Cather rồi. Lần này Lôi thị đấu thầu được hạng mục đầu tư, chẳng khác nào mở rộng phạm vi kinh
doanh cho nên không thể thiếu vang đỏ. Mà Lôi tiên sinh chỉ thích vang
đỏ hương hoa của rượu trang Tuffy thôi.”
“Cậu Lôi tuổi còn trẻ mà đã thành công như vậy rồi. Con bé Mạch Khê
có thể lấy được cậu ta đúng thật là được Thượng Đế ưu ái. Được, được,
không thành vấn đề, cho dù phải đẩy nhanh tiến độ một ngày một đêm cũng
sẽ hoàn thành đúng hạn, tuyệt đối không làm chậm trễ việc của cậu Lôi.
Nhưng nếu Phí Dạ cậu không phiền thì chẳng thà tạm thời ở lại đây, có
vấn đề gì chúng tôi cũng báo được luôn.” Ông Cather đề nghị.
Phí Dạ nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Đôi mắt sắc bén quét một vòng xung quanh, trầm ngâm trong chốc lát, hắn mới trầm giọng lên tiếng, lại có ít nhiều chần chờ——
“Ông Cather, sao không thấy Huân Y đâu?”
Hôm hôn lễ, hắn bất ngờ nhận được điện thoại của Huân Y. Trong điện
thoại, cô không nói gì cả, chỉ hát nghêu ngao một bài hát kỳ quái, vừa
nghe qua đã biết là đang say rượu. Tại sao có thể như vậy?
Ông Cather vừa nghe thấy thế thì ha ha cười, “Huân Y ấy à, tôi cũng
không thấy con bé đâu. Con bé vẫn hay nhốt mình trong nhà không biết làm cái gì nữa, cứ thần thần bí bí. Nhưng mà buổi tối trước hôm hôn lễ của
Mạch Khê, nó có gọi điện cho tôi, nghe như là đang khóc vậy, lại nói lý
do không thể đến tham dự lễ cưới cái gì gì ấy. Lúc đấy tôi đang vội nên
cũng không nghe kỹ, sau đó thì con bé dập máy luôn.”
Phí Dạ nghe thế thì hơi chau mày, “Cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có đâu, tôi hiểu con bé này mà. Cho dù ngày mai là tận thế, nó sẽ vẫn sống như bình thường, rất lạc quan.” Ông Cather liên tục xua
tay, nói một cách chắc chắn.
Phí Dạ không nói gì, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn hắn không thể đoán ra được cảm xúc gì.
“À, đúng rồi, Phí Dạ, nếu cậu quyết định ở lại thì tốt nhất nên ở
trong thị trấn nhỏ này. Khách sạn trong nội thành tuy rằng rất tốt nhưng đi đi lại lại không tiện. Thế này đi, cậu đi tìm Huân Y, nó sẽ sắp xếp
chỗ ở cho cậu.” Ông Cather đề nghị.
Phí Dạ chần chừ, “Ở lại thị trấn?”
“Yên tâm đi, Phí Dạ, thị trấn này về đêm rất đẹp. Các cậu quen với
chốn thương trường, cũng nên cảm thụ thiên nhiên, như vậy mới có thể cảm thận được cuộc sống đích thực. Ở lại khách sạn có gì tốt đâu, ngay cả
đồ ăn cũng là do đầu bếp đưa lên, một chút đời thường cũng không có.”
Ông Cather có vẻ không tán thành lắm lối sống hiện đại, ngừng một chút
rồi lại nói: “Tôi cho cậu địa chỉ của Huân Y, cậu có thể trực tiếp đến
tìm con bé, nó sẽ sắp xếp tất cả.”
oOo
| 2 | Bay đến Provence (2)
Ông Cather vừa nói địa chỉ, vừa viết lại bằng tiếng Pháp, chỉ còn
thiếu nước vẽ bản đồ. Xuyên qua vài cánh đồng oải hương, cuối cùng, Phí
Dạ cũng tìm được địa chỉ của Huân Y.
Ngôi nhà này cũng khá giống ngôi nhà Mạch Khê từng ở. Kiến trúc gỗ
độc một màu trắng. Hẳn là mọi người đều thích ở giữa cánh đồng hoa phải
có khoảng không gian cực lớn, nhưng chỉ có căn nhà màu trắng là nhỏ
xinh. Căn nhà này có hai tầng, tấm rèm tím hợp làm một cùng với sắc tím
của cánh đồng hoa. Căn nhà lọt thỏm trong một trang trại khá lớn. Hàng
gạch trắng dọc đường đi cũng thật tinh tế. Xung quanh đó còn đặt vài
chiếc ghế trắng, trên ghế là con mèo nhỏ nằm ngủ ngon lành. Thấy có
người vào, mèo con chỉ kêu vài tiếng rồi lại uể oải đi vào giấc ngủ say
sưa.
Mới đầu chiều, cảnh tượng như vậy cũng khiến Phí Dạ cảm thấy thoải mái.
Cửa sổ mở rộng truyền ra tiếng bản nhạc Jazz du dương, nghe kỹ thì mới phát hiện ra là bài hát Les Champs Elysees của nhạc sĩ nổi tiếng người Pháp Clementine. Ở Provence, vào một buổi
chiều như thế này mà lại nghe ca khúc này thì hương vị cuộc sống càng
thêm yên ả.
Trong lúc nhất thời, Phí Dạ có vẻ ngơ ngẩn, cho đến khi cơn gió nhẹ
thổi qua, làn gió man mát từ đỉnh núi tràn xuống ít nhiều phá đi sự
hưởng thụ của hắn dưới ánh mặt trời.
Chắc hẳn là trong phòng có người, vì chẳng những hắn nghe được tiếng nhạc mà nhìn lên cửa sổ còn thấy một đôi bàn chân!
Phí Dạ không nhịn cười nổi. Đã bao lâu rồi hắn không có những khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy?
Có điều——
Hắn hơi nghiêng đầu. Ánh nắng chiếu lên đôi chân kia, nói thật, nhìn
hai bàn chân này đúng như của trẻ con. Làn da non mịn, trắng hồng càng
đẹp hơn dưới ánh nắng, ngón chân thon nhỏ, chỉ có thể dùng từ “tuyệt
đẹp” để miêu tả, lại còn đang ngoáy ngoáy theo điệu nhạc. Không khó để
nhìn ra chủ nhân của nó nhàn nhã đến mức nào.
Không biết vì sao, đôi bàn chân trắng mịn dưới ánh mặt trời lại khiến Phí Dạ hơi xôn xao, làm cho tâm tình trầm ổn có chút rung động. Hắn hơi sửa lại vẻ bối rối, nâng tay lễ phép gõ cửa.
Con mèo nhỏ trên ghế trắng đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Phí Dạ thì
nó “meo meo” một tiếng, rồi lại “khò khè” ngủ say sưa, một chút sợ sệt
với người lạ cũng không có.
Tiếng nhạc trong phòng vẫn không dừng lại, chỉ truyền đến tiếng nói trong trẻo——
“Cửa không khóa, vào đi!”
Phí Dạ hơi giật mình, thử đẩy cửa. Quả nhiên là đang mở. Hắn không
thể không buồn cười. Đúng thật, ở nơi này, sẽ chẳng phải lo có người
xấu, cũng không cần lo có trộm, bởi vì nơi này quá đỗi bình yên.
Tầng một cũng là phòng khách, vô cùng sạch sẽ, lại giống như phong
cách của quán nhạc Jazz. Chỗ nào cũng thấy tràn ánh mặt trời, lại có nét giản dị của nông thôn nước Pháp.
Còn Huân Y thì đang ngồi trên ghế. Cô mặc quần áo lụa trắng, hai chân không e dè gì mà gác lên bậc cửa sổ khiến cho hai ống quần trượt xuống
đến ngang đầu gối. Cô đang ôm một quyển sách rất dày, còn đeo một cặp
kính cận gọng đen, trông cực kỳ giống một cô sinh viên chăm chỉ.
Nhìn thấy Phí Dạ sửng sốt đứng ở cửa, Huân Y cũng có chút giật mình,
trong lúc nhất thời còn quên buông hai chân xuống, cứ chằm chằm nhìn
bóng dáng cao lớn kia. Một lúc sau cô mới ấp úng hỏi, “Phí Dạ…sao anh
lại tới đây?”
Phí Dạ đứng yên ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này thì tiến không được
mà lui cũng không xong, ‘nửa ngày sau’ hắn mới thở dài, “Cô không định
ngồi mà đón khách đấy chứ?”
Lúc này Huân Y mới ý thức được, vội vàng đứng dậy, đặt sách sang một
bên, luống cuống tay chân đến tước mặt Phí Dạ rồi ngẩng đầu nhìn hắn,
“Mời vào…mời vào…”
Trong lòng cô không khỏi oán hận. Gã đàn ông này cao như vậy làm gì chứ? Ngẩng đầu nhìn hắn thật mệt chết đi được!
Phí Dạ cũng không hề khách sáo, đi đến sofa rồi ngồi xuống. Phía sau
hắn là khung cửa sổ, làn gió mát ùa đến đưa theo hương hoa. Có lẽ, cũng
chỉ có nơi này mới đem lại sự nhàn nhã như vậy.
Huân Y không biết phải làm thế nào. Gã này cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy, tuy rằng có vài lần tiếp xúc nhưng hắn chưa từng tới nhà cô. Sao hôm nay lại đột nhiên đến thăm?
Pha cho hắn một tách trà nhài, Huân Y lặng lẽ nhìn Phí Dạ. Ánh mắt
hắn thực bình tĩnh, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ trầm ổn, thậm chí cách
hắn uống trà cũng thật khí khái. Cứ như vậy mà nhìn hắn, đúng thật là
một chuyện thú vị. Có điều——
“Phí Dạ, hôm nay anh đến đây là vì…” Cô thử hỏi một câu.
Quá kỳ quái, tự nhiên hắn đi vào nhà cô, còn chả thèm nói tiếng nào mà ngồi ở đây?
Gã đàn ông này, từ lần trước bởi vì hiểu lầm mà đánh hắn, sau khi
biết rõ, cô liền tôn trọng mà không thể đến gần, không đơn giản bởi bối
cảnh của hắn, mà quan trọng hơn chính là bởi ánh mắt hắn.
Trong thế giới của Huân Y, xã hội đen cũng giống như trong phim,
nhanh nhẹn, dũng mãnh, thô bạo, lạnh lẽo. Nhưng người đàn ông này…ngoại
trừ vẻ bình tĩnh của hắn, khi hắn liếc nhìn cô một cái thì toàn thân cô
như có dòng điện chạy qua. Đôi mắt sắc bén của hắn cực kỳ thâm sâu, như
vực sâu không đáy chứa biết bao điều, một khi đã nhìn thì cảm giác thật
phức tạp. Sau này, mỗi lần nhìn hắn, toàn bộ tế bào trong cô như nhũn
ra, bất giác hồi hộp, hoàn toàn không thể khống chế nổi suy nghĩ trong
đầu.
Phí Dạ không biết những suy nghĩ trong lòng Huân Y, chỉ thấy cô cứ đứng yên mà không ngồi xuống thì cực kỳ buồn cười——
“Đây là nhà cô, sao trông giống khách vậy? Ngồi xuống đi.”
Tuy rằng tiếng nói của hắn rất trầm nhưng như có như không một vẻ xa
cách, lại như đang ra lệnh khiến cho Huân Y có ít nhiều cảnh giác.
“Cái đó…Tôi vẫn nên đứng thì hơn, nói như vậy còn tiện cho anh hơn.” Cô đẩy đẩy gọng kính, nhỏ giọng nói.
Phí Dạ bị những lời này của cô làm cho ngu ngơ, nâng tầm mắt nhìn cô.
Cảm giác hồi hộp kia lại quay về, Huân Y chỉ chỉ vào hắn, “Anh đừng
hiểu lầm, ý của tôi là vóc dáng anh quá cao, tôi ngồi xuống mà vẫn phải
ngẩng đầu nói chuyện với anh, quá là mệt mỏi.”
“À.” Phí Dạ nghe thấy lý do của cô thì gật đầu, còn nghiêm túc nói, “Thực xin lỗi.”
À há?
Lần này đến phiên Huân Y ngơ ngẩn, mãi sau mới có phản ứng lại được, cuối cùng không nhịn cười nổi——
“Anh ngốc thật đấy, dáng người thế nào đâu phải lỗi của anh, xin lỗi tôi để làm gì hả?”