Tư liệu cá nhân của Lôi Dận...
Bối cảnh: Tổng giám đốc Lôi thị, người cầm đầu tổ chức Ảnh.
Tuổi: 32 tuổi
Chiều cao: 1m86
Dáng vẻ đặc thù: Da màu đồng, khuôn mặt con lai tuấn tú, đôi đồng tử
xanh biếc thâm thúy, tỉ lệ thân hình đúng tiêu chuẩn ‘tam giác vàng’.
Tính cách đặc thù: Âm trầm, ít nói, tàn nhẫn, lòng dạ hiểm sâu, tinh thần cảnh giác cao độ.
Am hiểu: Các loại vũ khí, tinh thông ‘nhu thuật’, ‘triệt quyền đạo’, karate, công lực cực mạnh.
Tư liệu cá nhân của Mạch Khê...
Bối cảnh: Là con gái nuôi của Lôi Dận.
Tuổi: 18 tuổi
Chiều cao: 1m65
Dáng vẻ đặc thù: Tóc quăn màu nâu, lông mày đen, đôi mắt đẹp sáng trong như ngọc lưu ly, làn da trắng mịn, hai chân thon dài.
Tính cách đặc thù: Quật cường, hoạt bát, thông minh, có chút tinh nghịch.
Am hiểu: Âm nhạc, nhất là ca hát.
_____________________
Tiếng hét sợ hãi của Mạch Khê rất lớn chứng minh rõ ràng cho sự sợ hãi
của cô. Nhất là khi nhìn thấy vệt máu bên môi Lôi Dận, cô lại như trở
lại cái đêm năm mười bốn tuổi ấy. Có điều, máu trong miệng cha nuôi bây
giờ là của cô.
"Đừng..."
Cô vội nhắm hai mắt lại, hàng lông mi không ngừng run rẩy như gió thu, lộ ra sự sỡ hãi của cô.
Cha nuôi muốn ăn cô sao? Còn nữa, còn hút máu của cô nữa, có lẽ nào cô
sẽ chết như người phụ nữ đêm đó không? Không! Cô không muốn chết, cũng
không muốn nhấm nháp mùi vị máu tươi.
Đôi con ngươi xanh biếc của Lôi Dận như khóa chặt lại khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mạch Khê. Hắn cảm thấy thân thể dưới hai cánh tay hắn đang run rẩy kịch liệt, trong đầu liền hiện ra dung nhan một người phụ nữ
xinh đẹp; thân mình cao lớn trong nháy mắt có chút giật mình.
Hắn không dừng lại, hành động từng bước một. Chỉ là hắn thấy cô thét
chói tai thì sau hồi lâu mới buông thân thể mềm mại run rẩy ấy ra; khóe
môi hắn khẽ nhếch, không nói gì.
Không khí im lặng bao trùm, dường như ngay cả tiếng thở cũng nghe được.
Mạch Khê rốt cục cũng im lặng, bình tĩnh lại. Khi cô ý thức được cánh
tay rắn chắc bên hông đã buông ra thì cũng cẩn thận mở mắt, lại cẩn thận ngẩng đầu lên...
Lúc này, cô một lần nữa phát hiện cha nuôi đang nhìn mình chằm chằm, cặp mắt xanh kia không chút gợn sóng, làm cô không thể đọc nổi suy nghĩ của hắn. Đôi mắt thâm thúy dọa người, chiếc cằm kiêu ngạo hoàn mỹ vẫn như
cũ toát lên vẻ nguy hiểm, lạnh lùng trong hắn.
Mạch Khê vội vàng cúi đầu, muốn khóc lại không dám khóc, thấy hắn không hề tiến lên thì run run lấy tay che ngực.
Trong mắt Lôi Dận thoáng hiện một tia hài hước, hắn lạnh lùng nâng tay
khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, thấy cô khẽ nhích ra thì khóe môi
nhếch lên...
"Lời ta nói, nhớ kỹ chưa?" Tuy nói là câu hỏi nhưng lại như lời mệnh lệnh khắc nghiệt.
Hồn phách Mạch Khê sớm đã bay đến chín tầng mây, đột nhiên nghe thấy hắn hỏi như vậy thì đôi mắt mở to hoảng sợ, lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn; bộ dáng
như tiên tử từ trên trời rơi xuống nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Trong ngực Lôi Dận khẽ nhộn nhạo, nhưng ngay lập tức trở lại vẻ lạnh lùng...
"Đừng để ta nhìn thấy con quan hệ qua lại với nó. Nếu không..." Hắn cố ý kéo dài câu nói, cũng không khó tưởng tượng ra bầu không khí áp lực
này.
Mạch Khê không dám nói gì nữa , tuy rằng cô không biết cha nuôi sẽ làm
gì với Thánh Trạch, nhưng có thể cảm nhận được luồng lạnh lẽo từ người
cha nuôi.
Áp lực phủ lên cô đã giảm đi không ít, ngay cả tiếng nói trầm thấp bên tai cũng đã dịu nẹ đi nhiều...
"Nhớ rõ, phải nghe lời! Cũng không được làm bộ dáng giả vờ ngoan ngoãn, bởi vì..."
Lôi Dận cúi xuống, hơi thở nam tính phả vào vành tai mẫn cảm của cô, "Đứa trẻ ngoan ngoãn mới được yêu thương, nghe rõ chưa?"
Mạch Khê rụt người lại, lập tức gật đầu.
"Đi ra ngoài!", Lôi Dận đứng thẳng dậy, dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô.
Mạch Khê như là được lĩnh ơn đặc xá, cuống quít sửa sang lại chiếc váy
nhàu nhĩ, hai tay ôm chặt ngực chạy ra ngoài. Tuy cô không quay đầu lại
nhìn nhưng vẫn có thể cảm nhận được cặp mắt xanh kia vẫn đang nhìn chằm
chằm mình, cái nhìn sắc bén như lưỡi kiếm vậy.
Rời khỏi căn phòng ngộp thở ấy, trên hành lang có ánh sáng vàng nhạt của mấy ngọn đèn làm Mạch Khê khôi phục lại sinh khí, tựa như người mới từ
địa ngục trở lại trần gian. Mà cha nuôi của cô – người mà cô vẫn hằng
tôn kính, lại như tên ma vương từ trong chốn địa ngục ấy chui ra.
Dường như cô không muốn quay đầu lại, nhưng chính sự sợ hãi đó làm cô
bất ngờ va vào một lồng ngực đàn ông, cơ ngực rắn chắc như bức tường làm Mạch Khê khó lòng phòng bị mà kinh hãi. Sự va chạm làm cả người cô như
muốn bắn ra đằng sau...
"A....",
Tiếng kêu sợ hãi còn chưa phát ra, cả người cô đã được cánh tay người đàn ông kéo lại, đỡ cho cô khỏi tấu một màn ‘hôn đất’.
Tim Mạch Khê như muốn nhảy vọt ra ngoài. Đêm nay cô như con chim nhỏ sợ
hãi, vậy mà cứ như vậy ngã xuống thì đúng là cô phát điên lên mất.
Cánh tay bên hông mang theo lực rất mạnh mẽ, như chiếc đai an toàn. Lúc
này, cô như bị bao vây trong hơi thở nam tính mà lại vô cùng xa lạ.
Cô vội vàng ngẩng mặt, đôi mắt kinh hãi chiếu ra bóng dáng cao lớn của Phí Dạ!
Hắn chỉ nhìn cô, không có ý trốn tránh, đôi mắt cương nghị lại phiếm lên vẻ nghi hoặc, ánh mắt lơ đãng mà đi xuống... tầm mắt rơi vào mớ hỗn độn trước ngực người con gái.
Chiếc váy màu đen chỉ cần nhìn là biết đã bị xé một cách thô bạo, chỉ
miễn cưỡng che đi thân hình thanh tú của Mạch Khê. Pha đụng chạm này
đương nhiên khiến cô kinh hãi ; theo cánh tay nhỏ bé, những mảnh vải
đáng thương rốt cục cũng không phát huy được tác dụng của nó, để lộ ra
đường cong cùng rãnh ngực sâu, cả hơi thở dồn dập cũng rơi hết vào tầm
mắt Phí Dạ!
Ánh mắt Phí Dạ như ngẩn ra, cả thân mình cao lớn cũng cứng ngắc một chút!
Mạch Khê lúc này mới kinh hãi phản ứng, lại bị ánh mắt hắn dọa khiếp. Cô bối rối khẽ túm túm lấy chiếc váy đáng thương, cố gắng che đi ‘cảnh
xuân’ trước ngực, còn cả dấu vết rõ ràng bị đàn ông cắn.
Ngay sau đó, cô không còn thấy sợ hãi nữa mà lại cảm nhận được sự ấm áp, đầu mũi càng nồng đậm hương thơm nam tính. Thuận thế nhìn lại, cô thấy
Phí Dạ cởi chiếc áo ngoài của mình choàng lên hai vai cô, bao bọc lấy
thân mình quyến rũ của cô.
"Tiểu thư Mạch Khê, không sao chứ?" Phí Dạ thấp giọng hỏi. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, hắn không thể không nghi hoặc.
Bàn tay nhỏ bé Mạch Khê nắm chặt lấy vạt áo, các đốt ngón tay dần trở
nên trắng bệch, hàm răng tinh tế cắn lên cánh môi mọng. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt rõ ràng vẻ xấu hổ.
Phí Dạ là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh cha nuôi, trong Lôi thị
cũng ở
vị trí dưới một người trên vạn người. Hôm nay bị hắn nhìn thấy cảnh này
làm cô cực kỳ xấu hổ.
"Mạch Khê, tôi thấy...", Phí Dạ hơi ngừng lại, nhìn bộ dáng kinh hãi của cô, giọng nói hắn cũng tỏ vẻ quan tâm, "Không còn sớm nữa, nếu tiểu thư Mạch Khê sợ, tôi có thể đưa cô về phòng."
"Không, không cần."
Mạch Khê rốt cục cũng hoàn hồn, giọng nói nhẹ nhàng có chút run rẩy. Cô
nhìn thoáng qua Phí Dạ, hơi mất tự nhiên nói, "Cám ơn anh, Phí Dạ tiên
sinh."
"Tiểu thư Mạch Khê đừng khách khí, đi nghỉ sớm đi!"
Phí Dạ nhìn cô một cách bình tĩnh, ngay chính hắn cũng không phát hiện ra cảm giác thân tình đang có.
Mạch Khê gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi lại có chỗ phiếm hồng, rồi vội vàng rời đi.
Hôm nay cô tin là mình gặp rủi ro, hy vọng ngủ một giấc, tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ qua.
Trên hành lang, bóng dáng cao lớn của Phí Dạ vẫn chưa động đậy. Đợi cho
đến khi bóng lưng nhỏ xinh của Mạch Khê hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới nhanh chóng rời đi.
_________________
Ánh trăng rọi vào phòng, so với ánh sáng ban nãy thì càng mờ nhạt hơn.
Người đàn ông với thân mình cao lớn ngang tàng dựa trên chiếc ghế salon. Trong chiếc ly thạch anh trong suốt là rượu đỏ, hương rượu lan tràn nhẹ trong không khí, như mùi thơm cơ thể phụ nữ, lại như hương hoa anh túc
nhè nhẹ phiêu du.
Người đàn ông nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, ngón tay khẽ viền theo miệng
ly như vuốt ve thân thể phụ nữ, con người hắn đã thâm thúy nay càng thâm thúy hơn.
"Dận, anh yêu em vì điều gì?"
"Yêu tất cả thuộc về em!"
"Nhưng mà chúng ta nhất định không thể!"
"Bạc Tuyết, cho anh ba năm nữa! Chỉ cần ba năm, anh nhất định sẽ cưới em về, em phải là của anh!"
"Dận, em sợ..."
"Không phải sợ, có anh đây!"
"Dận, em là của anh!"
"Em là của anh, tất cả đều là của anh, bất luận là thân mình hay là trái tim, anh đều phải có được!"
"Dận... "
Trên ghế sa lon, đôi mắt xanh biếc của Lôi Dận đột nhiên co rút lại, bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng cười của người phụ nữ kia, hương
thơm của cô như vẫn quanh quẩn đâu đây; còn có tiếng thở gấp động lòng
người, cùng thân mình quyến rũ quấn lấy hắn. Thậm chí, trong không khí
như vẫn còn vương hơi thở triền miên, cũng đau khổ, nhưng lại dịu dàng.
Lồng ngực như bị đập mạnh vào, ngay sau đó là cảm giác đau đớn lan ra.
Năm đó, hắn mới mười lăm tuổi!
Ngay sau đó, bàn tay Lôi Dận thu lại, ly rượu trong suốt nháy mắt hóa
vụn dưới bàn tay hắn, phát ra tiếng vỡ. Từng mảnh vỡ rơi xuống, rượu đỏ
theo ngón tay hắn từ từ chảy xuống, từng giọt, từng giọt treen mặt đất.
Ngoài cửa, vài tiếng gõ lễ phép vang lên, dưới ánh đèn chiếu ra bóng hình cao lớn.
Phí Dạ bước đến nhìn thấy tình hình trong phòng thì tự nhiên cũng hiểu
được bảy tám phần. Hắn xoay người đi lấy hộp cứu thương tới trước mặt
Lôi Dận, thầm thở dài một hơi, không hề lên tiếng mà chỉ yên lặng thay
Lôi Dận xử lý vết thương.
Bàn tay Lôi Dận không chảy nhiều máu, bởi khi hắn dốc sức trong hắc đạo
thì đôi bàn tay đã đầy vết chai sạn, cũng chính đôi bàn tay này đã nhuốm tổ chức Ảnh năm đó máu chảy thành sông, đến nay cũng không ai dám cãi
một câu.
Lôi Dận nhắm mắt lại, thân mình to lớn dựa vào ghế, để mặc bàn tay cho
Phí Dạ xử lý vết thương. Hắn không nói gì, nhưng ấn đường nhíu lại thể
hiện tâm trạng cực kỳ phức tạp của hắn.
"Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi thôi!"
Sau một lúc lâu, tiếng nói trầm thấp của Phí Dạ phá vỡ không khí tĩnh
lặng, vẻ mặt hẵn cũng bình tĩnh như Lôi Dận vậy, chỉ một câu nói cũng
hàm xúc bao ý tứ rồi.
Lôi Dận vẫn nhắm hai mắt, không nói tiếng nào.
Xử lý mấy vết thương nhỏ xong, Phí Dạ cất hộp cứu thương đi, trầm mặc
một lúc mới nói một câu: "Lôi tiên sinh, cô ấy là tiểu thư Mạch Khê, mới mười tám tuổi."
Lời nói của hắn phát ra với âm lượng vừa phải, nhưng khiến bầu không khí yên lặng đột nhiên có chút thay đổi. Chỉ thấy Lôi Dận chậm rãi mở mắt
ra, đôi mắt xanh lạnh lùng dừng lại trên người Phí Dạ, biểu cảm vốn hờ
hững cũng đột nhiên có chút biến chuyển.
Hắn nhìn chằm chằm Phí Dạ, con ngươi hơi co lại...
"Cậu đang dạy tôi phải làm gì sao?"
Giọng nói lạnh lùng khiến cho hơi ấm ngoài cửa sổ như đóng băng lại. Âm
điệu của hắn tuy trầm thấp nhưng với người thân cận với Lôi Dận sẽ biết
đây là dấu hiệu hắn tức giận.
Phí Dạ không sợ hãi, chỉ lùi về một bên, cung kính cúi người rồi vẫn nói với giọng trầm thấp như cũ...
"Thuộc hạ không dám!"
Lôi Dận không nói gì, lại nhắm mắt lần nữa, trên vầng trán cũng không thấy vẻ căng thẳng nữa, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Trong phòng, không khí ảm đạm dần biến mất, cũng dần trở lại vẻ bình thường.