“Cái gì mà hai người bọn mình?”
Mạch Khê tươi cười, kéo lấy cánh tay Nhiếp Thiên Luật, nhìn về phía Đại
Lỵ, “Đại Lỵ, anh ấy là người anh trai mà mình vô cùng quý mến, cũng là
người rất quan trọng với mình!”
“Hả? Anh trai?” Đại Lỵ không hiểu, từ khi nào thì Mạch Khê có một người anh trai?
Nhiếp Thiên Luật nghe vậy thì cười sang sảng, vẻ xa cách trong đôi mắt
như biến mất, đồng thời cánh tay duỗi ra ôm cả người Mạch Khê vào lòng,
nói nhỏ một câu: “Sao? Anh không phải là bạn trai của em sao?”
“Bạn trai?”
Mạch Khê cố ý nghĩ nghĩ một lúc, sau đó liền gật đầu một cái, “Đúng đó,
vẫn là nên giới thiệu anh là bạn trai sẽ an toàn hơn. Như vậy sẽ không
ai dám đưa anh đi. Chỉ trách là anh đẹp trai quá thôi!”
Cô cũng không giải thích cặn kẽ. Đại Lỵ nghe vậy thì đầu óc quay cuồng,
lúc thì anh trai, lúc thì bạn trai; rốt cục là thế nào đây?
“Mạch Khê à, hai người bọn cậu….”
“Ai da, Đại Lỵ, cậu cũng đừng hỏi nữa. Tóm lại anh Thiên Luật là người
quan trọng nhất đối với mình. Nói như vậy cậu hiểu chưa?”
Sau khi Lôi Dận đi khỏi, tâm tình Mạch Khê tốt lên hẳn. Cô tiến lên ôm
lấy cánh tay Đại Lỵ, ngay cả giọng nói cũng như đang làm nũng.
Nhiếp Thiên Luật – người này luôn chiếm một vị trí rất đặc biệt trong
lòng cô. Nếu nói là anh trai, Mạch Khê vẫn có tâm lý muốn chiếm hữu. Nếu nói là bạn trai thì quả thực giữa hai người không hề tồn tại cảm giác
như một đôi tình nhân. Chỉ biết rằng, cảm giác này thực sự rất kì diệu,
tựa như mối liên hệ vẫn còn từ kiếp trước, đến kiếp này cứ tự nhiên mà
gắn bó với nhau.
“À, gần hiểu.” Đại Lỵ vẫn chưa hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Mạch Khê che miệng cười trộm. Nhiếp Thiên Luật dùng ánh mắt cưng chiều
mà nhìn cô, như dung túng cho hành động bướng bỉnh, nghịch ngợm của cô
vậy.
_________________
Trong quán cà phê, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Ngọn đèn thủy tinh chiếu rọi lên hai cô gái xinh đẹp.
“Mạch Khê à, hôm nay em thể hiện thật sự rất tuyệt. Tiếng hát của em khiến tất cả mọi người đều mê muội.”
Bạc Cơ chủ động bỏ một cục đường vào tách của Mạch Khê. Tách cà phê nâu khẽ gợn, tản ra hương chocolate nồng đậm.
Mạch Khê cúi đầu uống một ngụm, liếm liếm môi rồi thản nhiên cười, “Em cũng chỉ là bí quá hóa liều thôi!”
“Em hát….bài thứ hai em hát…”
Bạc Cơ giật mình hỏi, “Ca khúc thứ hai là em thêm ca từ đúng không? Chị không thể hiểu từ đâu mà em có dũng khí lớn như vậy?”
“Thực sự là em bức bách quá mới làm vậy thôi.”
Mạch Khê đặt tách cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: “Em muốn được tham gia
vào đợt đề cử ca sĩ mới triển vọng, thời gian cũng rất gấp gáp mà ca
khúc đơn của em lại chưa có. Cho nên buổi biểu diễn đó là cơ hội tốt
nhất mà em khó có được.”
“Mạch Khê, sao em…”
Bạc Cơ đương nhiên không thể dự đoán được cô sẽ nói như vậy, nhất thời
bị chấn động, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vẻ khó hiểu, lại càng như đang
đánh giá lại Mạch Khê một lần nữa.
“Sao em lại có thể toan tính thiệt hơn như vậy đúng không? Thậm chí là
không thèm quan tâm đến buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn mà tự ý đổi ca
khúc đúng không?”
Ngữ khí của Mạch Khê rất nhẹ, như là đang nói về một chuyện không hề
liên quan đến mình vậy. “Nhưng em không thể không làm như vậy, vì em
không có nhiều thời gian để chờ đợi thành công.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Bạc Cơ có vẻ khó hiểu, “Cha nuôi em là Lôi Dận, nếu anh ấy muốn thì em
chẳng cẩn tốn sức cũng có thể đạt được thành công. Lần này may mắn không có chuyện gì xảy ra, ngộ nhỡ có sơ suất, Phỉ Tỳ Mạn nhất định sẽ rất
giận.”
Mạch Khê nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì cả, đơn giản thành công là thành công!”
Bạc Cơ một lần nữa đánh giá cô, mãi lâu sau mới đột nhiên hỏi: “Mạch
Khê, em đang trốn tránh điều gì? Tại sao lại vội vàng muốn có thành công trong sự nghiệp ca hát vậy? Nhất định là em có nguyên nhân.”
Mạch Khê nhẹ nhàng quấy cà phê. Lời nói của Bạc Cơ cũng không khiến cô
phản ứng gì nhiều, chỉ bâng quơ nói: “Em đã mười tám tuổi rồi, cũng nên
tính đến tương lai sau này.”
“Quan hệ của em với cha nuôi không tốt?” Bạc Cơ lại nhanh nhảu hỏi thêm, “Ca từ của bài hát đó cũng là em hát cho anh ấy nghe đúng không?”
Mạch Khê cười nhẹ cũng không hề trả lời.
“Mạch Khê…”
Bạc Cơ kéo bàn tay cô lại, nhẹ giọng nói: “Chị biết em rất thích ca hát, cũng đoán sơ sơ là quan hệ của em với cha nuôi có chút bất ổn. Nhưng
dùng cách này để chọc tức anh ấy thì quả thực là không sáng suốt. Chị cứ nghĩ hôm đó em biểu diễn bài đó là xuất phát từ sự yêu thích thôi.”
Mạch Khê nghe vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt như ngọc lưu ly
nhìn vào gương mặt có vài phần tương tự mình của Bạc Cơ, khóe môi cũng
hơi gợn vẻ lạnh bạc, “Không phải là chị thích ca khúc này sao?”
Bạc Cơ hơi choáng váng, một phần vì nét biểu cảm không tên trong ánh mắt Mạch Khê, một phần là bởi lời nói của cô.
Hai bàn tay đang cầm chặt tay Mạch Khê hơi buông lỏng ra, từ từ thu về
trước ngực, đan vào nhau. Cô nhìn Mạch Khê rồi gượng cười, “Đúng là chị
rất thích ca khúc đó.”
“Ca từ kia chị có thích không?” Mạch Khê hỏi một câu, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng hạt mưa rơi trên lá.
Bạc Cơ âm thầm thở nhẹ ra một hơi, cười trả lời: “Đương nhiên rồi, Mạch
Khê à, em thật sự rất tài, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã phổ
được ca từ.”
Mạch Khê cười cười, không nói thêm gì chỉ uống một ngụm cà phê, hương
thơm còn vấn vương bên khóe môi: “Chị thích ca khúc này cũng bởi cha
nuôi em rất thích nó sao?”
Một câu nói ra khiến nụ cười trên mặt Bạc Cơ vỡ vụn, tựa như một khối đá lớn ném vào tấm kính thủy tinh, làm văng ra vô số mảnh nhỏ.
“Mạch Khê, em nói gì vậy?”
Hơn nửa ngày Bạc Cơ mới có phản ứng lại, nhanh chóng che lấp đi vẻ bối
rối trong mắt, lại ngượng ngùng cười cười, “Cha nuôi em cũng thích ca
khúc này sao?”
Mạch Khê vẫn cầm tách cà phê. Hương cà phê vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi,
cả khuôn mặt cô hãm sâu trong làn khói cà phê. Trong khi đó đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn Bạc Cơ.
“Em nghĩ chị đối với cha nuôi em hẳn là phải rõ như lòng bàn tay!” Một
lúc lâu sau, Mạch Khê mới nhẹ nhàng cười, che khuất đi vẻ thất vọng
trong đôi mắt, nhanh chóng kết thúc đề tài nói chuyện này.
Mạch Khê rất thông minh. Cô biết Bạc Cơ là tình nhân của cha nuôi, từ
ánh mắt cô ấy thì có thể dễ dàng nhìn ra sự lưu luyến, ngưỡng mộ. Một
người phụ nữ như vậy sao có thể không biết cha nuôi cô thích gì! Lúc cô
ấy đưa ca khúc kia cho cô, Mạch Khê thực sự rất thích giai điệu ấy, kìm
lòng không được mà viết lời, hơn nữa còn đưa lên sân khấu biểu diễn.
Nhưng mà ngay tại phòng khách quý, cô nhìn thấy bộ mặt âm u của cha nuôi cùng khí thế bức người của hắn thì cô rốt cục cảm giác có điểm không
bình thường. Tại sao một ca khúc khuyết danh nhạc sĩ mà Bạc Cơ vô tình
tìm được trên mạng lại khiến cho cha nuôi chú ý đến vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại càng phát hiện điểm bất thường trong đó. Bạc Cơ là người mẫu nổi tiếng, sao lại có thời gian rảnh mà lên mạng tìm bài
hát. Chỉ còn một trường hợp là ca khúc này đã sớm được Bạc Cơ tìm thấy,
chỉ là chờ thời cơ chín muồi mới đem ra để lợi dụng thôi.
Bạc Cơ hơi tránh đi ánh mắt dò xét của Mạch Khê, cười nhẹ, “Đối với cha
nuôi của em, chị chỉ dám ngưỡng mộ thôi, đâu dám dò xem tâm tư anh ấy.
Anh ấy là người đàn ông cao cao tại thượng, chỉ một cái chớp mắt cũng
khiến phụ nữ cam tâm tình nguyện mà trầm luân. Nhưng chị vĩnh viễn cũng
không tiến được vào thế giới của anh ấy.”
Mạch Khê thấy vậy, trong lòng như bị một cây roi xẹt qua. Cô không nói
gì nữa, cũng không hỏi cô ấy vì sao lợi dụng ca khúc này để gây chuyện.
Phụ nữ trên đời này dường như đều giống nhau, đó là trong tình yêu luôn
dùng cách tốt nhất để người đàn ông chú ý đến.
Đáng tiếc!
Cô than nhẹ một tiếng, đặt tách cà phê xuống, đôi mắt dần lấy lại vẻ trầm tĩnh.
____________________
Bóng đêm phủ xuống, làn sương mỏng cùng áng mây mờ vờn quanh ngôi biệt
thự xa hoa ở lưng chừng núi. Diện tích biệt thự rất lớn, không khó để
nhìn ra thân thế không bình thường của chủ nhân.
Ngôi biệt thự này là do Lôi Dận bỏ tiền ra xây dựng, nhưng trên giấy tờ
thì lại chỉ đứng tên một người - Bạc Cơ. Nói cách khác, đây là dinh cơ
mà Lôi Dận xây cho Bạc Cơ.
Nửa đêm, ánh trăng rọi xuống bàng bạc. Ánh đèn xe chiếu chói lòa, theo
cánh cổng lớn mở ra mà chiếc xe lao vào như con cá lao trong biển đêm.
Một thân váy ngủ màu đen, Bạc Cơ đuổi người hầu đi mà tự mình đón Lôi
Dận từ cửa. Bóng đêm nồng đậm như còn mang theo cả mùi nước hoa của hắn, khiến phụ nữ say mê, đắm chìm.
Lôi Dận dựa cả thân mình cao lớn vào chiếc sô pha đen. Đôi mắt u ám
không động. Hắn vừa mới từ nhà xác trở về, trước mắt vẫn còn là hình ảnh thi thể lạnh toát của nghi trượng S.
Cảm giác thấy người phụ nữ mềm mại dựa vào mình, hắn mở to hai con mắt
đang khép hờ. Vẻ nhu tình trong nháy mắt đã biến mất. Hắn giơ tay lên,
thưởng thức bầu ngực đầy đặn của Bạc Cơ, trong lúc đó ánh mắt hắn có
chút đăm chiêu.
Thân mình Bạc Cơ mềm mại như nước, nằm úp sấp dựa vào lòng Lôi Dận, bàn
tay nhỏ bé chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trên vật đàn ông to
lớn của hắn.
“Dận, đã lâu lắm rồi anh không đến đây.”
Cô nâng một bàn tay khác lên, ngón tay mảnh khảnh luồn vào áo sơ mi của
hắn, chậm rãi vuốt ve làn da màu đồng, mỗi động tác đều rất tình tứ.
Lôi Dận lạnh lùng nhếch khóe môi, “Nhớ anh?”
“Đương nhiên là nhớ rồi. Chỉ cần không có anh bên cạnh em đều cảm thấy
rất nhàm chán, rất cô đơn.” Giọng nói của Bạc Cơ như nước lan chảy làm
bất kỳ người đàn ông nào cũng phải mềm
lòng.
Lôi Dận nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng càng u trầm hơn, “Phải không? Anh
thấy cuộc sống của em đúng là rất nhàm chán. Nếu anh không ở bên cạnh
thì em cũng có thể tìm việc gì vui mà làm.”
Bạc Cơ dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên lồng ngực hắn, lắng nghe từng nhịp tim trầm ổn của hắn. Cô nói với ngữ khí như làm nũng, “Đời này em cũng chỉ
có mình anh, bất kể chuyện gì cũng không thể khiến em bận tâm.”
“Trước kia tôi hẳn cũng nghĩ như vậy.”
Bàn tay Lôi Dận đột nhiên nhấc cằm cô lên, nhìn cô vì đau đớn mà hơi nhíu mày lại thì khóe môi lạnh lùng hơi cong lên.
“Tôi vẫn cứ nghĩ là cô không chỉ giống Bạc Tuyết một điểm mà còn cả tính cách cũng như vậy. Nhưng đáng tiếc, cô cũng chả khác gì những con đàn
bà khác.”
“Dận…” Toàn thân Bạc Cơ run rẩy, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn, “Em…em không hiểu anh đang nói gì.”
“Cô hiểu!”
Lôi Dận ung dung nhìn chằm chằm cô, nhìn vào đôi mắt đang cố ý che đi vẻ kinh hoàng kia. Nụ cười bên môi hắn như ma quỷ dọa người, “Cô vốn rất
thông minh. Nếu đã thông minh nhiều năm như vậy, sao cuối cùng vẫn không nhịn được mà phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy?” Ngữ khí hắn trước sau bình tĩnh nhưng lại lộ ra sự uy hiếp rất lớn.
“Em…” Thân mình Bạc Cơ phát lạnh, ngay sau đó, khuôn mặt lại chuyển vẻ
điềm đạm, đáng yêu, “Dận, anh làm sao vậy? Em đâu có làm gì.”
“Phải không?”
Lôi Dận nâng mặt cô lên, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Cô hẳn là
biết tôi ghét nhất điều gì. Đừng có động đến Mạch Khê! Người phụ nữ nào
dám can thiệp vào cuộc sống của tôi thì chỉ có duy nhất một kết cục.
Chẳng nhẽ, cô lại nóng vội muốn đến đó?”
Bạc Cơ sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, liên tục lắc đầu.
Nơi mà Lôi Dận nhắc đến là “Ẩn Cư”, là nơi mà giới thượng lưu, danh môn, quý tộc thích nhất. Nghe nói nơi đó tập trung cực kỳ nhiều hình thức
giải trí, nhất là sòng bài. Nói thật chứ không khoa trương chút nào, đó
quả thực là một cung điện khổng lồ, là nơi kẻ có tiền tiêu diêu tự tại,
nhưng cũng là chốn thối nát vô cùng.
“Dận…”
Bạc Cơ nơm nớp lo sợ, khuôn mặt hoa phấn lộ ra nét đáng yêu khiến người
ta mủi lòng. Bàn tay cô như rắn trườn, ôm lấy thắt lưng hắn.
“Anh hiểu lầm rồi. Mạch Khê là con gái anh nhưng cũng là bạn tốt của em. Em cũng không làm gì cô ấy cả.”
Lôi Dận dựa trên sô pha, ngón tay chậm rãi vuốt khuôn mặt cô, nhìn có vẻ rất nhàn nhã. Hắn nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, đôi mắt không hề lộ vẻ
tức giận, lại nghe thấy cô nói vậy thì nhíu mày lại…
“Bạn tốt?” Hắn nhếch môi như đang cười lạnh, đáy mắt vẫn không hề dao động.
“Đúng vậy!”
Bạc Cơ cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Sau này em mới
biết thì ra em và Mạch Khê đều học cùng một trường đại học. Mạch Khê rất hoạt bát nên em cũng thích cô ấy, cũng muốn kết bạn với cô ấy.”
Lời nói của cô dường như khiến Lôi Dận hứng thú, khuôn mặt anh tuấn
giương lên. Hắn tới gần Bạc Cơ, dường như gần sát đến đôi môi đỏ mọng
của cô. Hương nước hoa dễ chịu tỏa ra khiến Bạc Cơ có chút thất thần.
“Là vậy sao?”
Hắn khẽ vuốt tóc cô, ngữ khí rất thản nhiên, trong mắt lại hiện lên ý
châm chọc, “Tình nhân của tôi lại là bạn tốt của con gái tôi, thật là
buồn cười.”
“Dận, em….”
Bạc Cơ đột nhiên cảm giác mối nguy hiểm đang ập đến, nhất là khi nhìn
thấy đôi mắt Lôi Dận đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Cô vừa muốn mở miệng
giải thích thì ngay lúc đó, mái tóc cô bị bàn tay người đàn ông hung
hăng kéo mạnh, buộc cô phải ngửa mặt nhìn hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú
nhưng vô cùng đáng sợ kia.
Vừa mới đây còn là vuốt tóc nhẹ nhàng, bỗng dưng lại biến thành động tác trừng phạt…
“Ca khúc kia, là chuyện gì xảy ra? Hả?”
Ngữ khí của người đàn ông vô cùng thản nhiên, không hề lưu chút tình
cảm, dường như là đang hỏi một chuyện chẳng liên quan đến mình. Có điều, Bạc Cơ biết, hắn càng như vậy thì càng đáng sợ.
Đôi môi đỏ hồng của cô bắt đầu run run, đôi đồng tử cũng lóe ra vẻ bối
rối, da đầu truyền đến cảm giác đau đớn đến chết điếng, “Dận, em không
biết anh đang nói gì.”
Lôi Dận ngồi thẳng dậy. Cả thân âu phục chỉnh tề toát lên vẻ cường thế.
Bàn tay hắn một lần nữa dùng sức, đẩy Bạc Cơ một cái trực tiếp quỳ gối
xuống đất.
Mặt sàn cẩm thạch đen lạnh như băng phản chiếu bóng người phụ nữ run
rẩy. Bộ váy ngủ đen tôn lên dáng người hoàn hảo. Ngay tại giờ khắc này,
bầu không khí như lưu chuyển cảm giác ái muội mà tàn nhẫn. Người đàn ông như bậc đế vương bước ra từ lâu đài, từ trên cao nhìn xuống người phụ
nữ đang trong tư thế hèn mọn, đôi mắt không mang theo chút tình cảm nào.
“Không biết?” Lôi Dận hừ lạnh, gằn từng tiếng thong thả, “Có cần tôi nhắc cho cô nhớ không?”
“Dận…”
“Nói!”
Người đàn ông này phát ra khí thế quá mạnh mẽ khiến Bạc Cơ hít thở không thông. Lôi Dận này là người đàn ông uy quyền; bởi vậy cho đến giờ cô đã hiểu thế nào là “Gần vua như gần cọp”, đành ngoan ngoãn mở miệng…
“Đúng là em cho Mạch Khê nghe bài hát đó. Nhưng bài hát đó chỉ là do em
vô tình nghe được trên mạng, không ngờ rằng Mạch Khê vừa nghe đã thích,
cuối cùng còn đưa lên sân khấu biểu diễn. Dận…” Cô nâng đôi mắt đẹp, hơi phiếm lệ lên nhìn về phía hắn…
“Anh tin em đi, em nói mọi chuyện đều là sự thật. Em không biết Mạch Khê sẽ soạn ca từ như vậy, em…”
Đôi mắt sắc bén của Lôi Dận hơi co rụt lại, thoáng xoẹt qua vẻ nguy
hiểm, “Đem loại lý do ngu xuẩn này ra, cô cho rằng tôi sẽ tin sao?”
Khuôn mặt Bạc Cơ trắng bệch, đôi môi hồng nhuận cũng nhợt đi, đáy lòng lan ra cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
“Nhớ kỹ thân phận của cô!”
Lôi Dận đột nhiên buông tóc cô ra rồi đứng dậy. Thân mình cao lớn toát
lên vẻ lạnh lùng, “Cô không có tư cách làm bạn tốt với con gái tôi!”
“Dận…”
Bạc Cơ thấy hắn lạnh lùng xoay người thì lập tức chạy đến ôm hắn từ phía sau. Khuôn mặt nhỏ xinh cũng dán sau lưng hắn, “Chẳng lẽ trong lòng
anh, em chỉ có chút vị trí đó thôi sao?”
Lời nói của hắn khiến cô thực đau lòng. Hắn là người đàn ông vô cùng tàn nhẫn nhưng thực sự cô vẫn không kìm được mà si mê hắn.
Lôi Dận hơi hơi nghiêng đầu, khóe môi lạnh bạc cong lên, “Cô nhầm rồi, trong lòng tôi, vị trí của cô không phải là một chút…”
Bạc Cơ nghe vậy thì sắc mặt rạng rỡ hẳn, đi đến trước mặt Lôi Dận, ngửa
khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mái tóc dài mềm như tơ rũ xuống cánh tay tráng
kiện của hắn.
Người đàn ông thấy thế thì đáy mắt nổi lên ý cười lạnh, gằn từng tiếng
đánh vỡ vẻ mặt vui mừng của cô, “…mà là một chút cũng không có!”
“Dận!”
Bạc Cơ như bị sét đánh ngang tai, đôi mắt vừa mang vẻ vui sướng đột
nhiên đóng băng như thủy tinh trong suốt. Một lúc lâu sau, cô thì thào
nói như muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho mình: “Em biết, trong lòng anh, em chỉ là kẻ thay thế cho cô ấy.”
“Cô muốn tình yêu của tôi?”
Lôi Dận nâng cằm cô lên, trong ánh mắt lạnh lùng còn mang theo ý khinh thường, như là đang nhìn một con chó đói.
Bạc Cơ quả nhiên bị ánh mắt đó dọa cho sợ hãi, liên tục lắc đầu, “Không, em không dám. Em chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi.
Em không dám có hy vọng xa vời.”
“Chính bởi ở bên cạnh tôi nên cô mới càng muốn chen vào quá khứ của Bạc Tuyết.” Lôi Dận cười lạnh.
Gương mặt Bạc Cơ như bị cắt không còn một giọt máu.
“Đàn bà theo tôi không có tư cách có được tình yêu của tôi! Nhớ kỹ lấy điều này!”
Bàn tay Lôi Dận như vô cùng thân mật mà khẽ vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói cũng lạnh bạc, không chút lưu tình…
“Nhớ kỹ lấy thân phận này, so với cái gì là quan trọng hơn!”