Trong lúc nhất thời, truyền thông
lại không thấy có động tĩnh gì. Dù đêm trước hôm biểu diễn, nhiều người
vẫn nghĩ tin tức này sẽ bị khui ra, sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến RTY.
Tuy nhiên, trí nhớ của công chúng luôn luôn có hạn. Khi truyền thông rốt cuộc chẳng moi được thông tin gì về bối cảnh sau lưng Mạch Khê thì cũng tạm thời buông tha tâm điểm chú ý. Lịch trình của buổi biểu diễn lại đi vào quỹ đạo.
Đối với tất thảy mọi chuyện phát sinh này, Mạch Khê trước giờ vẫn không
có phản ứng gì. Mà người đại diện Ron dường như cũng rất hài lòng với
hiệu quả này, cũng để truyền thông tùy ý đoán mò. Trải qua lần biểu diễn cùng Phỉ Tỳ Mạn trước đây, khi Mạch Khê bộc lộ tài năng ca hát đã làm
cho người ta có bao nhiêu là ấn tượng. Lần này truyền thông chỉ đơn giản đẩy mạnh thêm một chút, dù thế nào cũng không xấu.
Trải qua một hai ngày điều chỉnh, Mạch Khê rất nhanh bước vào trạng thái tập trung cao độ cho buổi diễn, không vì điều gì khác, chỉ có thể cho
bản thân một ít sức mạnh. Một lần nữa quay về công ty, Mạch Khê trầm mặc rất nhiều, không thường nói chuyện, cũng không hay cười, chỉ đơn giản
nhốt mình vào phòng tập mà luyện thanh và luyện vũ đạo; làm bạn cùng cô
chỉ có cô độc cùng cô độc, tịch mịch lại thêm tịch mịch…
Trời càng lúc càng tối, bên trong phòng tập vẫn chỉ còn bóng dáng của mỗi Mạch Khê…
Bên ngoài phòng tập, bóng Phí Dạ kéo dài dưới ánh sáng của ngọn đèn. Bộ
tây trang gọn gàng tôn lên thân hình cương nghị cao lớn của hắn…
Hai ngày nay cơ bản đều là như vậy, Mạch Khê yên lặng luyện tập, còn hắn thì yên lặng bảo vệ.
Xuyên qua tấm kính từ ô cửa sổ, hắn nhìn bóng dáng của cô gái đang miệt
mài tập từng động tác. Thân mình tràn đầy sức sống như thế, nhưng ánh
mắt lại thê lương cùng trống rỗng khiến người khác phải đau lòng.
Lôi Dận lần này lại phá lệ, chẳng những cho phép cô tiếp tục ca hát, tự
do tham gia buổi biểu diễn, mà còn ngầm đồng ý cho cô vì việc tập mà
không về tòa thành. Tuy nhiên yêu cầu chỉ có một: Được theo dõi 24/24
giờ.
Đối với sự thỏa hiệp lần này của Lôi Dận, ngay cả Phí Dạ cũng thực sự
không rõ lắm. Nhiều năm như vậy, Phí Dạ luôn luôn đi theo bên cạnh Lôi
Dận. Hắn biết rõ người này nói một không nói hai, cho tới bây giờ sẽ
không thay đổi ý nghĩ của chính mình, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào
có ý kiến với quyết định của mình. Thế nhưng chỉ bằng một câu nói của
Mạch Khê mà hắn lại phủ định mọi nguyên tắc từ trước đến này.
“Á..."
Phí Dạ đang chìm trong suy nghĩ, chợt bị tiếng kêu đau của Mạch Khê
trong phòng tập làm giật mình. Thấy cô ngồi thụp xuống xoa xoa mắt cá
chân, hắn không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa sải bước vào bên trong.
“Tiểu thư Mạch Khê…”
Hắn bước tới, ngồi xuống, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy dáng vẻ bé nhỏ
của cô. Hắn cẩn trọng chạm vào vết thương trên chân cô, ngón tay thô
giống như sợ làm đau cô mà chạm vào rất nhẹ.
“Đầu có bị thương không?” Ngay cả ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nghe qua có vẻ lãnh đạm nhưng lại tràn ngập vẻ thân thiết.
Cô không trả lời câu hỏi của Phí Dạ. Giọt lệ từ trong hốc mắt chậm rãi
ứa thành dòng, không hề nghe thấy tiếng khóc mà chỉ thấy nước mắt yên
lặng chảy xuống. Nước mắt rơi xuống tựa như chuỗi trân châu bị đứt ra,
từng giọt từng giọt nhỏ xuống, khẽ dừng lại trên dấu hôn ẩn hiện.
Mạch Khê cứ yên lặng mà khóc như vậy càng khiến người ta đau lòng. Ánh
mắt Phí Dạ rụt lại, trong lòng như bị kẻ khác siết chặt. Hắn mong cô có
thể khóc lớn lên, hoặc phẫn nộ mà đánh hắn cũng được, chỉ cần, đừng yên
lặng mà khóc như vậy là tốt rồi. Chuyện này đối với hắn, như là một loại lăng trì đầy đau đớn.
Nhiều năm sống trong hắc đạo dường như khiến Phí Dạ quên đi mùi vị của
nước mắt. Thậm chí, đối với nước mắt của phụ nữ hắn cũng rất khinh
thường. Nhưng mà hôm nay, ngay trong buổi tối này, tại căn phòng tập,
Mạch Khê cứ yên lặng mà chảy những giọt nước mắt nóng rẫy đã làm cho kẻ
trước giờ luôn lạnh lùng như hắn lại có cảm giác tay chân thừa thãi,
luống cuống cả lên.
“Rất đau đúng không? Tôi đưa cô đến gặp bác sĩ.”
Hắn không biết nói điều gì để an ủi cô, trong nhất thời lại thấy bản
thân thật sự vô dụng. Biết rõ nguyên nhân vì sao cô khóc nhưng hắn cũng
không thể thay cô chia sẻ dù chỉ một chút.
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, một giọt nước mắt như hạt thủy tinh trong
suốt rơi xuống mu bàn tay Phí Dạ. Nỗi đau trong đôi mắt hắn càng thêm
sâu.
“Tôi mệt mỏi quá…” Thật lâu sau, cô mới mở miệng nói chuyện, giọng nói
mất hết cả sức lực như thoảng trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
“Tôi đưa tiểu thư về nhà nghỉ ngơi.” Phí Dạ không nói hai lời, vừa định ôm lấy cô...
“Không cần…”
Bàn tay bé nhỏ của Mạch Khê giữ lấy cánh tay tráng kiện của Phí Dạ, biểu tình rõ ràng còn có sự kích động “Tôi không muốn trở về, một chút cũng
không muốn.”
“Nhưng xem đi, cô đã rất mệt rồi. Hơn nữa ngày mai cùng thành viên của
RTY gặp mặt, cô như thế này rất tiều tụy.” Phí Dạ thấp giọng khuyên,
nhưng cũng có chút ý cưỡng cầu.
Mạch Khê ngẩng đầu nhìn hắn, bên môi chậm rãi nở một nụ cười khổ sở, như hoa đào thống khổ trong mưa…
“Đúng vậy, anh là do ông ta phái tới theo dõi tôi…”
“Tiểu thư Mạch Khê, cô hiểu lầm rồi. Lôi tiên sinh là lo lắng cho an
nguy của cô, nhất là khi nhóm người Hàn Quốc kia đã đến. Có khả năng
người khác nhân cơ hội trong nhạc hội mà làm hại đến tiểu thư.” Phí Dạ
nói rất chân thành, giọng nói thấp trầm toàn ý giải thích.
Mạch Khê vô lực cười, “Tôi chính là một người nhỏ nhoi không đáng kể gì cả, ai muốn hại tôi chứ? Ngoại trừ ông ta…”
“Không phải như vậy..."
Phí Dạ muốn giải thích nhiều thêm một chút, nhưng đến đấy lại im bặt mà
dừng lại, ánh mắt có chút ảm đạm, không nói thêm điều gì nữa.
Mạch Khê thấy hắn muốn nói rồi lại thôi, biết hắn có sự tình gì đó nhưng cũng không có tâm tư hỏi tiếp. Nhìn xuống chân mình, ngón tay cô vừa
muốn chạm vào mắt cá chân thì Phí Dạ ngăn lại. Hắn không lên tiếng, ngón tay thô lớn chậm rãi xoa nhẹ mắt cá chân cho cô. Ánh sáng từ ngọn đèn
lan tràn trên ngũ quan cương nghị của hắn, ánh mắt chuyên chú là vậy…
Mạch Khê nhìn hắn. Người đàn ông này luôn đem đến cho cô cảm giác khó
hiểu. Hắn tựa như cái bóng luôn đi theo bên người Lôi Dận. Ngoại trừ Lôi Dận, hắn chính là kẻ mà người khác nghe đến đã sợ mất mật. Nghe nói năm đó khi hắn ngồi lên vị trí Nghi trượng, việc đầu tiên làm chính là
thanh toán tổ chức Dị Tâm, giúp Lôi Dận thu thêm rất nhiều bất động sản.
Bàn tay lớn này của hắn, cũng có thể đã dính đầy máu tươi.
Có điều...
Trong một đêm yên tĩnh như thế này, vẻ mặt hắn lại dịu dàng có chút ôn
hòa, bình tĩnh chứ không mang vẻ lạnh lùng ngập sát khí. Hắn hẳn là một
người đàn ông đáng để tin tưởng, trầm mặc ít lời, làm việc lại mạnh mẽ
vang dội, bằng không sẽ không bên cạnh Lôi Dận nhiều năm như vậy.
Tất cả đều nói tính cách của hắn với Lôi Dận rất giống nhau, chính xác
gọi là “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”[1], nhưng mà, cô không thấy
như vậy.
Cảm giác được Mạch Khê đang nhìn mình chăm chú, Phí Dạ nâng mắt. Đối
diện với đôi mắt đẹp của cô, sự thân thiết nhẹ nhàng tràn đầy bên
trong...
“Tay chân tôi thô như vậy, có làm đau cô không?”
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu. Kỳ thực chân cô đã không còn đau nữa, chỉ có cõi lòng…
“Chuyện gì xảy ra với Mia vậy?”
Thật lâu sau, cô rốt cuộc cũng hỏi nghi vấn trong lòng. Cô không
phải là đồ ngốc, lời đồn đại với Mia ngay thời điểm sôi trào lại im bặt như
thế, nhất định là có nguyên nhân, mà người có khả năng can thiệp vào
chuyện này nhất hẳn phải là người liên quan đến cô.
Ngón tay Phí Dạ tạm dừng một chút, trong ánh mắt có một tia dịu dàng.
Hắn tiếp tục xoa mắt cá chân cho cô, lại lãnh đạm nói, “Cô ta khiến cô
tinh thần không yên, biểu diễn sẽ không tốt. Tôi không muốn cô bị quấy
rầy.”
Mạch Khê nao nao…
“Anh làm gì cô ấy rồi?”
Thì ra là hắn ra tay can thiệp, hành động không giống Lôi Dận như vậy khiến cô có chút e ngại.
Khóe môi cương nghị của Phí Dạ hơi hơi nhếch lên, ý cười như nắng ấm
ngày xuân nhàn nhạt tràn vào lòng Mạch Khê. Đây là lần đầu tiên cô thấy
hắn cười…
“Yên tâm, chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ, sẽ không để cô có áp lực tâm lý.”
Lời nói của hắn nhẹ nhàng giống như một dòng nước ấm xuôi chảy, khác với sự cường ngạnh của Lôi Dận. Hành vi cùng lời nói của Phí Dạ đều trực
tiếp nói cho cô rằng, hết thảy mọi thứ hắn làm đều vì cô.
Thì ra, còn có một người như vậy, có thể lo lắng cho cảm xúc cùng cảm nhận của cô…
Người này, mình có thể tin tưởng không?
Thấy cô không nói, Phí Dạ cũng không nói gì nữa. Ánh sáng tĩnh lặng từ
ngọn đèn tràn trên gương mặt hắn. Thật lâu sau, Mạch Khê ngẩng đầu thêm
một lần nữa nhìn hắn, giọng nói lạnh nhạt như vậy khiến hắn không có
chút chuẩn bị nào...
“Chuyện mẹ tôi, anh biết được bao nhiêu?”
Động tác Phí Dạ hoàn toàn dừng lại, đôi mắt cô nhẹ nhàng nhìn sâu vào
mắt hắn. Sườn mặt cương nghị của hắn có một chút trắc ẩn. Mãi lâu sau
hắn mới lãnh đạm nói, “Mẹ của cô, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đẹp
đến độ khiến đàn ông có thể điên cuồng..." Nói tới dây, hắn nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn đầy đau đớn của cô, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu...
“Cô rất giống cô ấy.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Mạch Khê rốt cuộc đã được nhấc lên một chút. Chân mày xinh đẹp tràn ra sự bi thương…
“Phí Dạ, nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện liên quan đến bà, được không?”
“Thực xin lỗi…” Phí Dạ rất muốn nâng tay khẽ vuốt chân mày ưu sầu của cô nhưng cố nén lại, nói, “Tôi chỉ gặp mẹ cô có một lần, đối với cô ấy,
tôi thực sự không biết gì.”
“Anh nói dối!” Mạch Khê không tin mà lắc đầu, “Anh đi theo ông ta nhiều
năm như vậy, sao có thể không biết chuyện của ông ta? Là ông ta giết mẹ
tôi!”
“Không đúng!” Ngữ khí Phí Dạ kiên định phủ nhận, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Là chính miệng ông ta thừa nhận!” Giọng Mạch Khê cao lên, khuôn mặt đầy bi thương cùng thống hận.
Sắc mặt Phí Dạ dường như ẩn nhẫn điều gì đó, hồ như đang đè nén cảm xúc. Qua một hồi lâu mới khôi phục lại bình thường, hắn nhìn cô, nhẹ giọng
nói.
“Tóm lại, Lôi tiên sinh không phải như trong tưởng tượng của cô. Tuy
rằng tôi không biết vì sao ngài ấy lại nói như vậy, nhưng đã ở bên người ngài ấy nhiều năm, tôi biết rõ con người này.”
“Ông ta là người ư?” Mạch Khê cười lạnh, “Ông ta xem như là người sao?
Ông ta sinh ra trong bầy sói, lớn lên trong đó, không có tính người; tàn nhẫn, khát máu cũng thành thói quen rồi.”
Phí Dạ giật mình, đôi mày hơi hơi nhíu lại…
“Tiểu thư Mạch Khê, không thể nói Lôi tiên sinh như vậy. Ngài ấy… chính
xác là trước đây đã chịu rất nhiều khổ đau. Cho tới bây giờ, có thể nói, tất cả những gì ngài ấy có được đều dựa vào năng lực của mình, bao gồm
địa vị như ngày hôm nay.”
“Thì sao? Tôi chỉ biết rằng, ông ta là người đàn ông tôi hận nhất!” Mạch Khê siết nhanh nắm tay, ánh mắt bùng lên lửa giận, ngay cả nước mắt
cũng bị ngọn lửa che lấp.
Phí Dạ kéo nắm tay nhỏ về phía mình, than nhẹ một tiếng, mở ra mười ngón tay của cô, dùng thân phận vệ sĩ hoàn toàn không phù hợp để san sẻ nội
tâm đang phẫn hận đó. Hắn nhẹ nhàng nói...
“Về chuyện của mẹ cô, tuy rằng tôi biết rất ít, nhưng có một điều có thể khẳng định được.”
“Điều gì?” Mạch Khê nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Phí Dạ buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, hơi ấm còn dừng lại ở đầu ngón tay hắn, lướt qua nơi sâu nhất tận đáy lòng…
“Bạc Tuyết, đối với Lôi tiên sinh mà nói là một người phụ nữ rất quan
trọng. Vậy nên ngài ấy sẽ không bao giờ hại cô ấy.” Hắn nhìn cô, từng
tiếng giải thích.
Đêm nay, chuyện hắn nói ra đã là nhiều lắm rồi, sở dĩ cũng bởi hắn chỉ biết được từng ấy thôi.
Mạch Khê chợt ngẩn ra, hồi lâu không nói gì...
________________
Nhóm RTY vừa đến liền ngay lập tức trở nên như một liều thuốc kích
thích. Những người trẻ tuổi này đều thu hút mọi sự chú ý của truyền
thông, hơn nữa còn có phần đông fan ủng hộ. Thanh thế to lớn này khiến
cho không khí trước lúc mở màn của buổi biểu diễn liền đạt tới điểm sôi
trào chưa từng có từ trước đến nay.
Khi xe của RTY đến công ty DIO, cổng lớn đã đầy tràn hoa tươi ủng hộ và gấu bông, các món quà đã sớm chất đầy.
Cách một tấm cửa xe, cảnh náo nhiệt bên ngoài hoàn toàn đối lập với vẻ yên tĩnh bên trong…
“Mạch Khê, chị nghĩ không bao lâu nữa em cũng sẽ được như vậy.” Trợ lý
nghệ sĩ Apple ngồi cạnh Mạch Khê, sự hâm mộ mang theo chút sùng kính.
Mạch Khê khẽ nhếch môi, nhưng lại không nói điều gì. Ngồi ở vị trí tài
xế, Phí Dạ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi
nhợt nhạt của cô, nhẹ giọng nói, "Mạch Khê tiểu thư, chúng ta đi lên
thôi.”
Mạch Khê gật đầu...
[1]: Trong bản convert: ‘Gần chu giả xích, gần mặc giả hắc’, nghĩa là gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Câu này tương tự với câu “Gần mực thì
đen, gần đèn thì sáng” của Việt Nam.