Buổi tập luyện được diễn ra vào ban ngày. Bởi vì ngày biểu diễn sắp đến gần nên toàn bộ thành viên RTY đều
tạm thời ở lại DIO để luyện trong phòng tập. Mạch Khê không có ý kiến gì mà cùng luyện tập với họ, cũng bởi Đàm Trử Bách chỉ đạo và dàn dựng tất cả. Vũ đạo của cô luôn rất thuần thục, nếu so sánh với thành viên của
RTY thì chẳng kém gì.
Đàm Trử Bách là một biên đạo nhảy danh tiếng, lần này thành viên RTY
chọn công ty DIO cũng có thể là vì tiếng tăm cùng tầm ảnh hưởng của anh.
Sau vài lần luyện tập, thành viên RTY hoàn toàn phải kính nể Mạch Khê vài phần.
Đừng nhìn cô nàng chỉ mới mười tám tuổi, trời sinh giọng hát lại tuyệt
vời. Hơn nữa trên cả thế giới này cũng chỉ có một chứ không thể có hai
hai anh em Đàm Trử Quân – Đàm Trử Bách. Một người biên đạo nhảy, một
người sản xuất âm nhạc. Điều này khiến họ cảm thấy thực may mắn, nhanh
chóng hợp tác, bằng không sau này gặp lại thì thể diện cũng không có.
Thông tin thành viên RTY lưu lại công ty DIO để luyện tập rất nhanh đã
bị đám phóng viên nắm được. Các công ty truyền thông sáng sớm đều vây
quanh cổng lớn của DIO, chính vì muốn biết phía sau màn tập luyện của
RTY có chuyện gì đáng xem hay không.
Không chỉ có thể, đề tài trọng tâm liên quan đến Mạch Khê lại một lần
nữa dấy lên. Nhưng lần này không quanh quanh hậu trường cùng bối cảnh
của cô nữa, ngược lại thêm mắm thêm muối miêu tả Mạch Khê cùng vài vị
thành viên kia có quan hệ thân mật như thế nào. Thậm chí còn có một lần
chụp ảnh Mạch Khê cùng ca sĩ hát chính Kim Min Jong đang dùng cơm.
Lời đồn đại mấy chuyện nhảm nhí đang có xu hướng bay lên ngày một cao.
Truyền thông bắt đầu lao vào một cuộc đại chiến tin tức bằng ảnh chụp,
sinh động như thật miêu tả mối quan hệ sau lưng không muốn ai biết của
Mạch Khê cùng Kim Min Jong kia. Nói có thiện ý thì chỉ bảo quan hệ của
họ là người yêu; không có thiện ý thì viết người mới Mạch Khê vì muốn
leo cao đã chủ động mê hoặc ca sĩ nổi tiếng Kim Min Jong, và cũng dựa
vào thủ đoạn cùng ngoại hình xinh đẹp để có cơ hội trở thành khách mời
đặc biệt của buổi biểu diễn này.
Người mới dù sao cũng là người mới. Không có bất cứ công ty truyền thông nào rỗi hơi lo lắng đến cảm nhận của một người mới.
Trong nhất thời, fan của nhóm nhạc RTY đều trở nên điên cuồng. Thông qua báo đài đưa tin, bọn họ đều bi thương vô cùng, thậm chí còn có người
tức giận bất bình rằng Mạch Khê sao có thể dễ dàng đoạt được sự chú ý
của vương tử Kim Min Jong như vậy. Sức thu hút của nam ca sĩ này thật
đúng là làm fan điên cuồng không thôi.
Sự chú ý của truyền thông cùng fan đối với người mới Mạch Khê càng tăng vọt hơn trước.
Mà đối với chuyện này, công ty DIO lại chẳng cử ai đi làm sáng tỏ sự
việc. Đương sự Kim Min Jong cùng Mạch Khê cũng không tỏ vẻ gì. Tất cả
thành viên vẫn tập luyện lại tập luyện như trước. Đây là điều bình
thường khi làm nghệ sĩ.
Bên ngoài nhà ở tư nhân...
Bây giờ trời đã vào đêm, vây quanh toàn là truyền thông cùng fan của
nhóm RTY, một tầng một tầng. “Tài xế” Phí Dạ không nói hai lời bẻ tay
lái thuần thục như chuyện thường xuyên làm, đánh xe quẹo vào cửa sau của căn nhà, đứng ở một chỗ khuất.
Trong tay Mạch Khê đang cầm một tờ báo giải trí, rồi nhanh chóng ném
sang một bên. Tít đầu tiên của trang nhất chính là hình cô cùng ca sĩ
hát chính Kim Min Jong đang dùng cơm. Cô khẽ thở dài một hơi nói, “Hình
như chúng ta hai ngày là phải đổi xe một lần?”
Đây đã là chiếc xe thứ tư. Ba chiếc trước đó đều bị truyền thông cùng
fan nhận ra, chỉ cần vừa lọt vào tầm mắt họ, thì đám người này liền “vô
khổng bất nhập”
(chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp. ), hệt như bầy kiến bâu lại khiến người ta phải sợ hãi. Mà bây giờ xe này
là xe vừa mới đổi, nhưng cũng chỉ có thể tìm một chỗ khuất mà đậu lại.
Bất kể là bãi đỗ xe hay là chỗ đỗ của khách VIP chắc chắn đều đã bị
phóng viên quây kín cả rồi.
Phí Dạ tắt máy, qua kính chiếu hậu nhìn Mạch Khê, câu nói có vẻ lãnh đạm lại mang theo một tia trêu chọc...
“Chiếc xe tiếp theo đã chuẩn bị tốt rồi, cứ theo tần suất thay xe thế này, thương hiệu ô tô kia sẽ rất vui mừng.”
Cho đến bây giờ hắn chưa từng là người có thể mở miệng nói đùa, giống
như Lôi Dận vậy. Nhưng mấy ngày qua hắn đều cười nhiều hơn, nói cũng
nhiều hơn một chút, có đôi khi lại nói ra vài câu khiến Mạch Khê không
nhịn được mà cười to.
Quả nhiên, khi Phí Dạ vừa nói xong, Mạch Khê liền bưng miệng mà cười,
thân mình nghiêng qua, hai tay dựa chống xuống ghế phụ. Cô ngoảnh mặt
nhìn Phí Dạ, “Anh đang chọc tôi sao?”
“Không dám, tôi làm sao dám chọc đến ca hậu tương lai được?” Phí Dạ cũng xoay thân hình cao lớn lại, nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô,
nhẹ nhàng nói.
Ánh trăng bàng bạc xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu trên gương mặt Mạch
Khê, càng làm rạng ngời thêm nước da mềm mịn, trắng nõn. Mấy ngày nay
Mạch Khê luôn luôn ở bên ngoài, tại nhà ở riêng này, mỗi ngày tuy rằng
luyện tập thực sự vất vả, nhưng vì được rời xa được tòa thành nên tâm lý cũng được giải tỏa, giấc ngủ của cô thực an ổn. Bởi vậy, gương mặt nhỏ
nhắn nhìn diễm lệ như ánh sáng của mặt trăng vậy.
Chẳng qua, điều làm cô đau đầu nhất là truyền thông cùng fan lại có thể
truy ra nơi cô đang ở. Một bên truyền thông muốn khẳng định cô cùng Kim
Min Jong đang ở chung; một bên fan muốn xem cho hả giận.
“Những người này thật quá cố chấp.” Mạch Khê nghĩ đến bên ngoài nhà mình còn có tầng tầng lớp lớp người, trong lòng hơi sợ hãi.
“Vì thế tiểu thư Mạch Khê nên cố gắng giữ khoảng cách với Kim Min Jong
đó cho thỏa đáng.” Phí Dạ biết cô luyện tập cả một ngày rất mệt nhọc,
nhưng vẫn phải thấp giọng khuyên.
Mặt Mạch Khê nhìn ủy khuất vô cùng, “Phí Dạ, anh sao lại nói như vậy
được? Tình cảnh lúc đó anh không phải là rõ ràng sao, tôi cùng thành
viên RTY đang ăn cơm chứ bộ. Ai biết truyền thông lại thiếu đạo đức như
vậy, chỉ chụp góc độ của tôi với Kim Min Jong, tôi căn bản là bị vu oan
thôi.”
Phí Dạ buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và tính trẻ con của cô, cố nén
xúc động muốn nâng tay vuốt mái tóc dài kia, nhẹ nhàng nói, “Truyền
thông nói như thế nào không quan trọng, quan trọng nhất là đừng để cho
Lôi tiên sinh hiểu lầm.”
Một câu nói này khiến Mạch Khê run lên…
Phí Dạ thấy thế, đáy mắt lướt qua một tia ảo não, ngừng lại một chút, vỗ nhẹ bờ vai cô, “Được rồi, chúng ta xuống xe đi.”
Mạch Khê lúc này tựa như một u hồn, gật gật đầu.
Phí Dạ xuống xe, mở cửa xe giúp cô. Mạch Khê vừa bước xuống, bầu trời
đêm đột nhiên sáng bừng lên, cô vội vàng nhắm chặt hai mắt…
Tình hình phát sinh trong lúc này khiến cô không kịp phản ứng, ngay sau đó, Phí Dạ ôm chặt cô vào trong lòng…
Ánh sáng của đèn flash thình lình
ập tới, không ngừng lóe lên khiến Mạch Khê khó lòng phòng bị. Bọn họ như dã thú vừa nhìn thấy con mồi. Trước khi còn mồi chưa xuất hiện, tất cả
đều “ẩn phục bất động”
(như là ‘rình’), chỉ cần con mồi vừa ló ra, bọn họ giống như gã hung thần đánh vào cô, muốn hoàn toàn nuốt cô xuống.
Phí Dạ thấy thế, lập tức gọi cảnh vệ của căn nhà qua tai nghe. Vài người cảnh vệ lập tức đuổi tới, ngăn cản được một phần phóng viên cùng fan
tiếp cận, nhưng không có cách nào ngăn được máy ảnh đang không ngừng
chụp kia.
Mạch Khê giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hẳn đi. Cô không nghĩ
tới chuyện mấy người này lại lợi hại như vậy, lại có thể vòng qua cửa
sau của căn nhà mà chặn đường cô.
May mắn, cô còn có Phí Dạ. Một tay hắn ôm chặt cô vào lòng, một cánh tay tráng kiện khác ngăn đám người đang không ngừng tới gần. Thân hình cao
lớn rắn chắc hoàn toàn che khuất Mạch Khê, bảo vệ cô an toàn trước đám
người điên cuồng này.
Cho đến khi vào được thang máy, Mạch Khê mới thả lỏng thân mình, trên trán đã rịn đầy mồ hôi.
“Thế nào, không sao chứ?” Phí Dạ vẫn ôm cô như trước, thân hình cao lớn
hơi hơi cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lo lắng hỏi.
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, bên môi miễn cưỡng gợi lên một nụ cười,
“Không có việc gì, chỉ là khi nãy đột ngột quá, hơi sợ chút xíu.”
“Xem ra nên đổi xe tiếp.” Phí Dạ muốn cô thả lỏng tâm tình một chút, nhẹ giọng nói, đổi lấy nụ cười yếu ớt của Mạch Khê.
Cô nhận khăn tay hắn đưa cho, lau lau mồ hôi. Cửa thang máy mở, Phí Dạ
bước ra ngoài xem xét trước. Hắn không lúc nào là không bảo vệ cô được
an toàn.
“Ấy? Đây là cái gì?”
Mạch Khê tinh mắt thấy bên cạnh cửa để một hộp quà được gói lại, xinh
đẹp vô cùng. Ánh sáng trên ngọn đèn thủy tinh ở hành lang chiếu xuống
dải băng buộc, tản ra tia sáng động lòng người. Món quà không lớn không
nhỏ, không biết bên trong có cái gì.
“Để tôi!”
Phí Dạ chắn trước mặt Mạch Khê, khom người nhặt hộp quà lên, đôi mày anh tuấn hơi cau lại một chút.
Mạch Khê thấy thế, tò mò hỏi, “Như thế nào?”
Phí Dạ tạm thời không trả lời cô, lại nhìn bốn phía chung quanh, rồi lại nhìn tiếp về chỗ đặt hộp quà, sau đó thông qua tai nghe hạ lệnh...
“Đem tất cả băng theo dõi của hôm nay lên đây!”
Vào phòng, Mạch Khê vẫn cảm thấy khó hiểu bởi hành vi của Phí Dạ. Thấy
hắn cẩn thận đặt hộp quà trên bàn, cô không nhịn được mà hỏi:
"Phí Dạ, rốt cuộc là như thế nào?"
“Hộp quà này rất kỳ lạ.” Phí Dạ ngồi trên sô pha, cẩn thận quan sát bên ngoài hộp.
“Có gì kỳ lạ, mở ra xem nó là cái gì..."
“Không nên động vào!”
Bàn tay nhỏ của Mạch Khê vừa vươn tới liền bị Phí Dạ cầm lấy. Bàn tay
hắn lớn, chắc và thô ráp, có lẽ là bởi vì bị thương thường xuyên, nhưng
có sức mạnh ổn trọng. Tay Mạch Khê lại rất nhỏ, gần như đều được bọc
trong bàn tay lớn của hắn…
“Sao vậy?” Mạch Khê hoảng hốt, hoàn toàn không có phát hiện giờ khắc này động tác của hai người có bao nhiêu mờ ám.
Phí Dạ lại ý thức được điều này, làm như không có chuyện gì mà buông
lỏng bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê ra. Cảm giác mềm mại đột nhiên biến
mất, con ngươi đen của hắn có chút ảm đạm.
“Đây là nhà tư nhân, không phải là chung cư bình thường, người khác
không thể bước vào. Vậy làm sao có người đặt hộp quà này ngoài cửa
được?” Hắn bình tĩnh phân tích.
Mạch Khê nao nao…
“Phí Dạ, tôi muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh không phải là
do Lôi Dận đưa tới theo dõi tôi hay sao? Tôi không rõ chuyện anh làm,
như việc mỗi ngày đều đặt một mảnh lá cây vào trong khe hở cửa phòng tôi vậy.”
Phí Dạ trầm mặc một chút, một lúc lâu sau mới nhìn cô...
“Cô thực sự hiểu lầm Lôi tiên sinh. Mục đích ngài ấy để tôi bên cạnh cô
rất đơn giản, chính là muốn bảo vệ sự an nguy của cô mà thôi, tuy rằng
cô sẽ không tin điều này.” Hắn rất nhẫn nại, giải đáp từng vấn đề cô đưa ra. “Sở dĩ tôi để ở khe cửa mảnh lá cây kia là để phòng ngừa có người
khác bước vào đây.”
Mạch Khê khó hiểu chớp mi, “Là sao?”
“Tôi mỗi ngày đều phải xem dấu hiệu bên cạnh cửa, tôi muốn biết lá cây
này có hay không dịch chuyển khỏi vị trí trước đó. Nếu quả thực có người ác ý xâm nhập, lá cây này sẽ rơi xuống hoặc rời ra khỏi nơi ban đầu, so với vị trí lúc trước tôi đặt vào không phù hợp. Làm như vậy, chính là
muốn xác nhận nơi cô sống có an toàn hay không, tuy rằng trong căn phòng này toàn bộ đều là hệ thống bảo vệ cao nhất.” Giọng nói Phí Dạ bình
thản, lại để lộ vẻ trầm ổn bình tĩnh, ý tứ đều rõ ràng.
Qua sự giải thích của Phí Dạ, Mạch Khê rốt cuộc cũng rõ ràng chuyện hắn
đang làm. Nghĩ đến cuộc đời trong hắc đạo như thế, lúc nào cũng phải đề
phòng mọi thứ, sự cảnh giác phải là năng lực trời sinh, nhưng là...
“Anh vừa mới nói trong phòng này có hệ thống bảo vệ là sao? Chẳng lẽ căn nhà tôi đang ở này khác với nhà bình thường khác?”
Đối với sự nhạy cảm cùng trí tuệ của cô, Phí Dạ không thể không bội
phục, mà hắn cũng không muốn giấu giếm điều gì, gật gật đầu, “Kỳ thực,
nơi cô đang ở bây giờ đã được Lôi tiên sinh thu mua, không nói cho cô
biết bởi vì không muốn ảnh hưởng tới cảm xúc của cô.”
“Cái gì?” Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn hắn. Cô muốn thoát ra
khỏi tòa thành, lại bước vào nơi ở khác của Lôi Dận? Khó trách, cho dù
cô không trở về tòa thành, Lôi Dận cũng không có phát điên, thì ra là
thế…
“Toàn bộ nhà trọ này vốn là tài sản của Lôi thị. Tiểu thư Mạch Khê, kỳ
thực Lôi tiên sinh rất quan tâm đến cô. Chẳng qua cô không thể tiếp nhận được cách quan tâm của ngài ấy.”
Phí Dạ trầm thấp nói tiếp, “Ví dụ như xe cô ngồi, đều đã qua sự mã hóa
đặc biệt, bất kỳ loại đạn nào trên đời này cũng không thể xuyên qua
được.”
“Tất cả đều do ông ta sắp xếp ư?”
Mạch Khê vô lực mà thì thào, tâm tình vốn tốt giờ đã bị thổi bay đi. Cô cảm thấy như có một cái lưới lớn, “phô thiên cái địa”,
(trải khắp trời, che kín đất) hoàn toàn cuốn chặt lấy mình…
Cô muốn một cuộc sống như bao người khác, không muốn hắn quấy nhiễu,
không muốn sống trong tầm mắt, trong phạm vi của hắn. Chẳng lẽ...đây
cũng chỉ là hy vọng xa vời hay sao?
Con ngươi của Phí Dạ hơi trầm
xuống, hắn cúi đầu nói tiếp, “Tiểu thư Mạch Khê hiểu được nỗi khổ tâm
của Lôi tiên sinh là tốt rồi.”
“Ông ta khổ tâm?”
Mạch Khê cười lạnh, như thể đang châm chọc chính vận mệnh của bản thân
mình. Nụ cười bên môi cô trở nên thê lương đau đớn, “Tôi không rõ, không rõ vì sao ông ta không thể buông tha cho tôi? Nếu hận tôi như vậy, sao
còn không thả tôi ra? Bây giờ tôi rất ổn, thực sự rất ổn, tại sao ông ta lại còn can thiệp vào mọi chuyện của tôi cơ chứ?”
“Đó là bởi vì tiểu thư Mạch Khê còn gặp nhiều nguy hiểm!”
Phí Dạ nhẫn nại giải thích tiếp, “Chuyện trúng đạn lần trước, Lôi tiên
sinh không muốn phát sinh lần thứ hai cho nên mới phải làm như vậy.”
“Ông ta nói dối!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê lạnh xuống, đáy
mắt đều là vẻ giận dữ phẫn nộ.
Phí Dạ khẽ thở dài, “Tiểu thư Mạch Khê bây giờ không tin cũng không sao, rồi có lúc cô sẽ hiểu.”
Lời hắn nói khiến Mạch Khê kinh ngạc vô cùng, nhướng mày nhìn về phía
Phí Dạ. Chuông cửa ngay lúc này lại vang lên, Phí Dạ đứng dậy mở cửa.
Là bảo vệ của nhà trọ đưa băng theo dõi của ngày hôm nay đến.
Phí Dạ thu hết vào đáy mắt mọi góc độ của hình ảnh theo dõi được trên
màn hình. Mạch Khê nhìn đến hoa cả mắt, vẫn thấy Phí Dạ ngồi ở đó, không nhúc nhích nhìm chằm chằm mấy hình ảnh, gương mặt cẩn thận và nghiêm
túc.
Cô không khỏi phục người đàn ông này, chỉ có hai mắt thôi, làm sao có
thể nhìn thấy nhiều hình như vậy chứ, mà mỗi hình tựa như đều xem rất
kĩ.
Đột nhiên mày Phí Dạ hơi nhíu lại. Mạch Khê còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đột nhiên bấm dừng hình ảnh đang chiếu.
Một phần hình ảnh được phóng to ra, Mạch Khê mới nhìn thấy được. Ngay sau đó, Phí Dạ lại thả chậm tốc độ phát.
Một lần…
Trong đoạn băng hẳn nhiên là cửa nhà trọ này của cô, cửa thang máy mở
ra, một nhân viên chuyển phát cầm hộp quà đi đến chỗ cửa, nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó vô cùng cẩn trọng đặt cái hộp xuống, lại vội vàng
rời đi. Toàn bộ quá trình đều không thấy rõ diện mạo của người này, bởi
vì người đó đội mũ kín mít, thậm chí còn không rõ đây là nam hay nữ.
Đôi mày Mạch Khê nhíu chặt lại. Cô cảm giác người này có gì đó kỳ quái.
Phí Dạ cũng không nói gì, tua đi tua lại đoạn này, cuối cùng cũng phóng lớn một chỗ...sau đó cắt một đoạn phim ra rồi lưu lại.
"Vì sao phải làm như vậy?" Mạch Khê tò mò hỏi.
Phí Dạ gửi đoạn phim đen trắng này đi, vừa thao tác một cách chính xác, vừa trả lời vấn đề của cô.
“Nếu đúng chỉ là nhân viên chuyển phát, người này cũng sẽ không để ý cẩn thận như vậy. May mắn hắn có lộ ra một bên mặt, nếu không có điều gì
bất ngờ, chúng ta sẽ tra được.”
Nói xong, hắn lấy điện thoại, ấn một dãy số, trầm thấp mở miệng...
“Tôi, Phí Dạ, tra hình ảnh vừa nhận được cho tôi. Khởi động Face Search System!”
“Vâng, Phí tiên sinh!” Người bên kia điện thoại nhận lệnh.
Hắn vừa ngắt điện thoại, Mạch Khê thực sự không nhịn được tò mò, vội vàng hỏi, “Face Search System là gì vậy?”
Trời ạ, cho tới bây giờ, cô mới phát hiện ra Phí Dạ này thực không đơn
giản chút nào. Cũng khó trách, bằng không làm sao hắn có thể ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người cơ chứ.
Phí Dạ thấy khuôn mặt đầy vẻ tò mò của cô, cười cười nói, “Cô còn nhỏ, có nói cô cũng không hiểu.”
“Làm gì có, anh nói tôi sẽ hiểu mà.” Bộ dáng bướng bỉnh của Mạch Khê đáng yêu vô cùng, khiến hắn phải cúi đầu xuống cười nhẹ.
“Face Search System chính là cơ sở dữ liệu của cảnh sát, bên trong có
một hệ thống trợ giúp tìm kiếm.” Phí Dạ kiên nhẫn giải thích, “Kỹ thuật
này, thường chỉ áp dụng ở sòng bạc. Nếu cô bị đưa vào danh sách đen, khi vừa bước vào sòng bạc, cho dù có cải trang thế nào đi chăng nữa, chỉ
cần bị nó quay hoặc chụp được một bộ phận nhỏ trên cơ thể, đều có thể
nhận ra, không cách nào che giấu được.”
Mạch Khê nghe xong sửng sốt, “Còn có kỹ thuật này sao? Đáng sợ thật…”
“Mọi sòng bạc Lôi tiên sinh kinh doanh trên cơ bản đều đã vận dụng kỹ
thuật này, mà sòng bạc ‘Death’ được ứng dụng đầu tiên.” Phí Dạ khi nói
chuyện đều không nhìn về phía Mạch Khê, ngược lại vẫn tập trung tinh
thần nhìn chằm chằm vào hộp quà, con ngươi đen hơi co lại…
Mạch Khê ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn, thấy hắn cứ nhìn hộp quà chăm
chăm, ánh mắt đầy lo lắng, hỏi, “Hộp quà này có vấn đề gì sao?”
Dựa vào sự cẩn thận của hắn, chín trên mười phần là hộp quà này có vấn
đề. Lại nghĩ đến những điều hắn vừa nói, trong lòng cô càng thêm lo
ngại.
Phí Dạ gật gật đầu, nhẹ nhàng mở hộp quà ra. Dải băng màu vàng xinh đẹp
chậm rãi được tháo xuống, nắp hộp mở ra, trong chớp mắt, một con búp bê
xinh đẹp xuất hiện trước mặt Mạch Khê.
Con búp bê này có mái tóc quăn màu nâu xinh đẹp, rất dài xõa xuống hai
đầu vai. Đôi mắt to linh hoạt như tràn ngập sự sống, hàng mi dài như cái quạt. Trên người búp bê mặc một bộ váy xinh đẹp, mà bộ váy này Mạch Khê nhìn rất quen. Chính là bộ váy mà cô đã mặc trong sự kiện trước.
“Cái này…” Cô ngạc nhiên nhìn búp bê trong hộp, chỉ vào nó, nửa ngày không nói nên lời.
Phí Dạ nhìn thoáng qua búp bê, lạnh lùng nói câu, “Bản sao của cô!”
“Đúng vậy, làm thực sự là giống nha…” Mạch Khê nhịn không được đưa tay
sờ búp bê một chút, Phí Dạ muốn ngăn cản, nhưng rốt cuộc không kịp.
Bên tai chỉ nghe tiếng “tít tít” rất nhỏ, đôi mắt của búp bê đột ngột
bừng sáng lên, như ánh sáng của ngọc thạch ánh lên giữa ban ngày. Mạch
Khê giật mình, rụt tay lại, nhìn qua Phí Dạ đang nhíu mày rất chặt.
“Cái này, là sao vậy?”
Phí Dạ không nói lời nào, nhìn bốn phía. Hắn duỗi bàn tay lớn ra, tháo
đinh ốc cố định của sofa xuống, khiến Mạch Khê nhìn mà giật thót cả lên.
Lực của hắn rất mạnh.
Mũi nhọn của chiếc đinh rạch đôi bộ váy của con búp bê ra. Mạch Khê ngạc nhiên phát hiện, âm thanh kia rõ
ràng là phát ra từ trên bụng búp bê.
“Đây là cái gì?” Mạch Khê mở to hai mắt nhìn.
“Bom cảm ứng.” Phí Dạ đè thấp giọng xuống. “Cảm ứng này dựa vào sự tiếp
xúc của nhiệt độ cơ thể, tiểu thư Mạch Khê vừa chạm vào nó, vậy nên nó
bắt đầu nhảy ngược giờ nổ nhanh hơn.”
“Hả, cái gì cơ?”
Mạch Khê như nghe được lời nói buồn cười vậy. Loại chuyện quỷ quái này
đáng lẽ chỉ xuất hiện trong phim thôi? Làm sao lại xảy ra với cô được
chứ?
“Còn, còn bao nhiêu thời gian sẽ nổ?”
“Một nửa thời gian đã đặt trước đó!”
Phí Dạ luôn duy trì cho mình trạng thái trầm ổn. Hắn nhìn kỹ, chậm rãi
mở ra lớp vỏ cảm ứng bên ngoài, bên trong đã có một hệ thống dây dẫn.
“A?” Mạch Khê bị lời nói của hắn làm cho giật nảy cả mình, kéo cánh tay Phí Dạ, vội vàng nói, “Chúng ta chạy mau đi.”
Ngay sau đó, Phí Dạ kéo thân mình bé nhỏ của cô ngồi xuống, nhìn cô,
giọng nói trầm ổn, “Hiện tại không kịp rồi, uy lực của kíp nổ này ảnh
hưởng đến hơn chục kilomet.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Hủy nó đi!”
Phí Dạ lại cúi xuống nhìn hệ thống cảm ứng, cẩn thận nghiên cứu mỗi dây
dẫn bên trên, bình tĩnh nói, “Đây là cách làm duy nhất!”
“Thật sự có thể chứ?” Cô cảm thấy hơi nghẹn lại, nhất là cái tiếng “Bíp
bíp” kia, mỗi một tiếng đều khiến tâm cô co lại một chút.
Phí Dạ nhìn cô một cái, khóe môi hơi hơi nhếch lên, “Yên tâm, có tôi ở đây.”
Một câu nói thực trầm ổn, như liều thuốc an thần. Mạch Khê không dám mở
miệng tiếp. Cô hẳn là nên tin tưởng hắn mới đúng, bởi vì hắn vẫn ổn
trọng bình tĩnh như vậy, giống như trời sập thì vẫn có hắn đỡ cả.
Nhưng chỉ còn nửa thời gian!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phí Dạ không có hành động gì.
Hắn luôn luôn quan sát, quan sát đường đi của mỗi dây dẫn. Loại bom cảm
ứng này luôn có hệ thống phức tạp, đa phần là do dây dẫn này, trong đó
có một dây khống chế tất cả. Chỉ cần dừng được thời gian nổ, hết thảy
đều thành công.
Hắn liếc nhìn về phía Mạch Khê, gương mặt cô hơi hồi hộp, hai bàn tay
nhỏ bé cũng nắm chặt. Tay Phí Dạ vỗ vỗ bàn tay cô, “Không cần sợ, tôi sẽ không để cho cô có chuyện gì.”
“Ừm, tôi tin anh…”
Giọng cô có chút run run. Dù sao chỉ mới mười tám tuổi, cô chưa gặp phải loại chuyện này bao giờ.
Môi Phí Dạ nở nụ cười khẽ. Trong cuộc đời mình, lần đầu tiên, có một người con gái tin cậy hắn, khiến lòng hắn có chút lo lắng…
Âm thanh càng ngày càng rõ, biểu hiện cho việc thời gian ngày càng ít.
Phí Dạ rốt cuộc cũng hành động, nâng tay lên, chuẩn xác giữ một đường
dây dẫn nhỏ, sau khi thời gian chỉ còn một giây là hết, hắn đột nhiên
dùng sức một chút…
“BÍP..." Bộ phận cảm ứng phát ra âm thanh cuối cùng, chữ số trên màn hình đột ngột không thấy nữa.
Tất cả lại trở về yên tĩnh…
Không có tiếng nổ hủy thiên diệt địa, cũng không có âm thanh bíp bíp ăn mòn tinh thần…
Phí Dạ âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng lại phát hiện trong lòng
bàn tay đã có một tầng mồ hôi mỏng thì không khỏi cười khổ. Ở hắc đạo
lăn lộn nhiều năm như vậy, lại vào thời điểm tháo bom mà đổ mồ hôi tay.
Nghĩ chắc cũng chỉ là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, tuy rằng tháo loại
bom này đối với hắn không phải việc khó.
Mạch Khê một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, thân mình bé nhỏ mới run run. Cô cố nén cảm giác sợ hãi, sợ một cái chớp mắt lại hóa thành hư
vô…
“Không sao rồi chứ?” Giọng nói của cô rất nhỏ, rất mỏng manh…
“Không có chuyện gì rồi.” Phí Dạ kiên định nhìn cô, mới phát hiện sắc
mặt cô trắng bệch đến dọa người. Một tình cảm thân thiết đột ngột nảy
sinh.
“Cô không sao chứ?”
Mạch Khê lắc đầu, cô chỉ cảm thấy đầu thật choáng váng, rất choáng váng, như có cảm giác âm thanh bíp bíp kia cứ văng vẳng bên tai…
“Là ai hận tôi như vậy?…”
Ánh mắt Phí Dạ trầm xuống một chút, “Chuyện này tôi sẽ điều ra, không
nên nghĩ nhiều nữa. Khuya rồi, tiểu thư Mạch Khê nghỉ ngơi sớm một
chút.”
Mạch Khê còn muốn hỏi nữa, bởi vì nghi vấn trong lòng không có cách nào
biến mất. Có điều, luyện tập nguyên một ngày trời, hơn nữa lại bị phóng
viên theo sau chặn đường, lại vừa trải qua một màn kinh tâm động phách
như vậy, thể lực của cô đã sớm không chống đỡ nổi, dường như có thể té
xỉu bất cứ lúc nào.
Nỗi sợ hãi lại tràn ra. Có người muốn mạng sống của cô! Cảm giác lần này càng đáng sợ hơn so với vụ xả súng lần trước. Nghĩ đến đó, cô ngày càng có cảm giác khó chịu, miên man...
“Cẩn thận!”
Thân mình Mạch Khê hơi lảo đảo một chút, ngay sau đó cả người liền được
vây trong lồng ngực tràn ngập hơi thở nam tính. Ngay sau đó, cánh tay
rắn chắc ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.
Cánh tay nhỏ bé của Mạch Khê theo bản năng cũng ôm lấy gáy Phí Dạ…
Ánh sáng từ ngọn đèn xinh đẹp chiếu trên từng đường nét cương nghị của
người đàn ông, từng chút từng chút đều có vẻ thân thiết. Mạch Khê sửng
sốt, cô chưa từng gần sát Phí Dạ như thế này…
“Tiểu thư Mạch Khê, không sao chứ?”
Khóe môi cương nghị như cố ý động một chút. Đôi con ngươi đen nháy chăm
chú nhìn bầu má phấn của cô, đáy mắt mang theo ý cười không dễ thấy
được.
“A…Không, không sao…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê đột ngột đỏ lên, xấu hổ nới vòng tay ra, “À, thực xin lỗi…” Cô cũng không biết nên nói gì.
“Gần đây thân thể tiểu thư Mạch Khê không được tốt. Nếu quá mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Phí Dạ buông eo cô ra, đầu ngón tay chạm vào nơi mềm mại, trong lòng lại có cảm giác không nỡ.