"Cô đàn?" Ron nhìn chằm chằm cô, "Cô có thể chứ?"
Mạch Khê còn chưa gật đầu, Đàm Trử Quân đã mở miệng, "Vậy cô thử một
chút đi, hi vọng cô có thể khiến tôi đối với cô có vài phần nể phục,
không đánh giá cô là bình hoa di động nữa."
Lời nói của anh ta dù có chút gắt gỏng nhưng vẫn rất kiên định. Anh ta
từng được nghe Mạch Khê chơi đàn nên biết chắc là cô có thể làm được.
Mạch Khê tươi cười rạng rỡ...
"Thầy Đàm, việc này... "
"Cứ để cô ấy thử đi, thất bại thì cũng coi như lấy kinh nghiệm." Đàm Trử Quân có ý phản bác với Ron, lãnh đạm nói.
Ron đành phải đầu hàng, quay ra dặn dò đôi chút.
Lúc sắp lên sân khấu, cô quay đầu nhìn thoáng qua Đàm Trử Quân. Anh ta
rất ít khi khích lệ cô, thậm chí lúc cô hát rất tốt, vẻ mặt anh ta cũng
chẳng có chút vừa lòng nào. Lần này, cô nhất định sẽ không để anh ta
thất vọng.
Tính tình quật cường lại trỗi dậy trong cô.
Apple đứng một bên cô vũ, "Mạch Khê, chị rất tin em, nhất định em sẽ
thành công !". Cuối cùng cô lại bổ sung một câu, "Chị nghĩ, sự cố về
người chơi đàn là do Phỉ Tỳ Mạn nhúng tay, bằng không sao cô ta lại biết tin !"
Đuôi mày Mạch Khê hơi nổi lên vẻ kinh ngạc. Màn biểu diễn của RTY đã gần kết thúc, cô hít sâu chuẩn bị tinh thần, đồng thời quay ra nói với
Apple, "Chuyện của người khác mình không phải lo, chân tướng thế nào thì sớm muộn gì cũng có ngày lộ ra."
Apple chu miệng, gật đầu mạnh...
__________________
Mạch Khê lên sân khấu. So với lần đầu tiên tại buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn thì lần này cô có vẻ bình tĩnh hơn. Khi tà váy trắng muốt của cô
tung bay theo điệu nhạc du dương thì cũng là lúc toàn khán đài sôi trào
lên.
Nguyên nhân không phải vì cô xinh đẹp đến động lòng người, cũng không
phải vì màn biểu diễn của cô khiến người ta rung động quá đỗi mà chính
bởi scandal giữa cô và Kim Min Jong. Khán giả phía dưới được nhìn tận
mắt nhân vật nữ chính trong "câu chuyện tình yêu" với mĩ nam Kim Min
Jong, nên đương nhiên cực kỳ kích động.
Mạch Khê dường như "bất vi sở động". Cùng đó là chiếc đàn dương cầm
trắng cách điệu theo hình tam giác xuất hiện. Màu sắc của nó cùng với
sắc trắng của bộ váy trên người cô hoàn toàn hòa hợp. Cô nhẹ nhàng ngồi
xuống. Màn hình phía sau dần chuyển sang hình ảnh những cánh đào mỏng
manh chậm rãi rời xuống. Vì RTY là nhóm nhạc châu Á nên đương nhiên bối
cảnh sân khấu cũng được thiết kế theo phong cách thuần Á Đông.
Phía sau sân khấu, Kim Min Jong không hề rời đe. Anh kéo dài thời gian
thay trang phục chính là bởi nghe được chuyện của người chơi đàn. Anh lo lắng nhìn chằm chằm lên sân khấu, một khi có tình huống bất ngờ xảy ra, anh có thể ứng cứu bất cứ lúc nào.
Cách đó không xa, Đàm Trử Quân cũng đứng nhìn. Anh ta dừng mọi việc
trong tay lại, ánh mắt bình tĩnh lại lộ ra chút hi vọng. Trên sân khấu
không hề có một tiếng động dần dần kéo sự chú ý từ phía khán giả, âm
thanh ồn ào lan ra...
Mạch Khê ngồi lặng trước đàn dương cầm. Chiếc đàn trơn bóng phản chiếu
khuôn mặt như ngọc của cô, mái tóc quăn nhẹ đã được vấn lên, chỉ để xõa
vài sợi mềm mại. Hình ảnh này...đẹp không sao tả xiết...
Cô vốn là con lai, lại trang điểm thêm nên vẻ đẹp càng có thêm nét đặc biệt khó tả.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên. Bởi cô tự mình đàn nên các nhạc cụ khác
cũng không cần dùng đến. Như vậy hiệu quả lại cực kỳ tốt, nó khiến ca
khúc càng trở nên sâu sắc, lắng đọng hơn.
Không giống như màn trình diễn ồn ào, chỉ có tiếng đàn dương cầm trầm bổng khiến lòng người không khỏi bâng khuâng...
Mạch Khê lẳng lặng đàn khúc nhạc, từng điệu nhạc theo ngón tay mảnh
khảnh của cô mà vang lên, không ngừng quẩn quanh trong không gian của
sân khấu, lại quyện với giọng hát dịu dàng của cô...
"Anh sinh từ lúc em chưa sinh
Em sinh thì anh cũng đã hết ngày xanh
Anh hận em sinh muộn, em hận anh sinh sớm...
Tình yêu như vậy, ai biết chăng ?
Chờ đợi trong yên tĩnh bi thương
Dùng một câu nói dịu dàng để kể rõ quá khứ của anh
Dùng một câu nói thời gian để anh được sống vui
Dùng một câu nói để nhớ lại dĩ vãng...
Cứ như vậy đi !
Kiếp này mình không duyên, xin một tiếng "kiếp sau"
Anh sinh từ lúc em chưa sinh
Em sinh thì anh cũng đã hết ngày xanh
Hận không sinh cùng thời, để được ngày ngày vui bên anh... "Tiếng ca khiến tất cả mọi người rung động, âm thanh ồn ào phía dưới cũng lặng hẳn đi. Tuy rằng họ không thể hiểu được ý nghĩa của ca từ nhưng
chỉ cần là điệu nhạc cùng tiếng hát của Mạch Khê đã đủ khiến mọi người
bồi hồi, xúc động.
Tiếng đàn du dương cùng tiếng hát của Mạch Khê vẫn lan hòa trong không khí...
Một giọt lệ đột nhiên theo khóe mắt Mạch Khê chảy xuống, nhỏ lên đầu
ngón tay cô, rồi biến mất giữa phím đàn...Cô không biết bản thân mình
làm sao nữa, nhưng tự nhiên trong lòng lại nổi lên nỗi bi ai. Ca từ này, mỗi lần cô hát đều có một cảm giác thật rầu rĩ, buồn thương. Cô cũng đã từng hỏi Đàm Trử Quân tại sao lại có thể sáng tác ra
những dòng như vậy nhưng anh ta không nói gì, chỉ yêu cầu cô hát. Không ngờ đến hôm nay,
khi cô tự tay đàn khúc nhạc này thì nỗi bi thương khó diễn tả dội thẳng
vào lòng, nước mắt không nén được mà rơi xuống...Cảnh tượng này hoàn
toàn được khán giả nhìn thấy thông qua màn hình lớn. Mọi người đều bị
giọt nước mắt của cô làm cho rung động. Là ý nghĩa như thế nào mà có thể khiến ca sĩ rơi lệ ?
Lòng người dù sao cũng luôn có ít nhất đôi chút dễ xúc động. Sự soi mói
đối với Mạch Khê, sự nghi kỵ, thậm chí là bất mãn với cô khi nghe đồn cô cùng Kim Min Jong đã dần biến mất cùng với giọt nước mắt của cô. Thậm
chí có người đã giơ chiếc đèn huỳnh quang trong tay lên, đưa theo nhịp
đàn chậm rãi. Một chiếc...Hai chiếc...Dần dần, phía khán đài ngập tràn
sắc màu của ánh đèn...
Kim Min Jong nở nụ cười, lại bởi giọt nước mắt của Mạch Khê mà sinh ra đau lòng...
"Thế nào? Trúng độc rồi ?" Thành viên với mái tóc đen – Park Tae Huyn
đứng một bên mở miệng nói : "Cậu không phải là người dễ động tâm."
"Không sai, lần này mình thật sự động lòng!" Kim Min Jong giơ tay đấm
nhẹ vào anh một cái rồi quay người đi về phía phòng trang điểm.
Park Tae Huyn liếc mắt nhìn Mạch Khê trên sân khấu, nhún nhún vai. Nói
thật, cô gái này đích thực là một "cái bóng đèn", đi đến đâu là thu hút
sự chú ý đến đó, nhất là đàn ông !
Trên sân khấu, tiếng ca cùng tiếng đàn của Mạch Khê dừng hẳn. Bầu không
khí chợt yên tĩnh hẳn. Khi cô đứng dậy, hơi cúi người chào thì tiếng vỗ
tay reo hò vang lên như sấm dậy. Cảnh tượng như vậy, rõ ràng là chứng
mình cho sự thành công của màn trình diễn...
Mạch Khê cố giấu đi ngấn lệ trong mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười. Cô theo bản năng nhìn về phía hậu đài...
Cô nhìn thấy Đàm Trử Quân trước sau nghiêm nghị, giờ lại nhìn cô gật gật đầu. Bỗng dưng trong lòng cô dâng lên cảm giác tự hào vô cùng !
*Lời bài hát của Mạch Khê có dựa vào ý của một bài thơ cổ. Theo nhiều nguồn tư liệu văn học, vào năm 1994, khi khai quật một ngôi mộ cổ ở
tỉnh Triết Giang Trung Quốc , người ta đã tìm thấy một bài thơ tình kỳ
lạ. Bài thơ này được khắc trên một tấm gỗ quí và được thiếu nữ nằm
trong áo quan ôm trước ngực. Ngôi mộ được xác định là đã có khoảng chừng hai thế kỷ và người thiếu nữ khoảng chừng 17 tuổi. Vì bài thơ không đề
tên tác giả nên người ta phân vân không biết nó là của cô gái đã sáng
tác hay là của ai khác.
Quân sanh ngã vị sanh
Ngã sanh quân dĩ lão
Quân hận ngã sanh trì
Ngã hận quân sanh tảo
Quân sanh ngã vị sanh
Ngã sanh quân dĩ lão
Hận bất sanh đồng thì
Nhật nhật dữ quân hảo
Ngã sanh quân vị sanh
Quân sanh ngã dĩ lão
Ngã li quân thiên nhai
Quân cách ngã hải giác
Ngã sanh quân vị sanh
Quân sanh ngã dĩ lão
Hóa điệp khứ tầm hoa
Dạ dạ tê phương thảo
Dịch thơ :
Chàng sinh thiếp chửa sinh ra
Thiếp sinh chàng đã về già còn đâu
Xuân xanh thiếp khiến chàng sầu
Thiếp buồn chàng đã bạc đầu chàng ơi.
Chàng sinh thiếp chửa sinh ra
Thiếp sinh chàng đã về già còn đâu
Hận đời chẳng bước chung cầu
Để chàng với thiếp bạc đầu bên nhau.
Thiếp sinh chàng chửa sinh ra ra
Chàng sinh thiếp đã về già chàng ơi
Xa nhau góc biển chân trời
Biệt ly không biết đến đời nào đây
Thiếp sinh chàng chửa sinh ra
Chàng sinh thiếp đã tuổi già xuýt xoa
Ước gì chàng biến thành hoa
Thiếp là bướm trắng đêm nhòa cỏ hương.
(Chu Công Phùng dịch)
Nội dung chính của bài thơ hướng đến một tình yêu chênh lệch tuổi tác.
Tên chương này bọn mình đặt là “Duyên lệch” cũng chính vì vậy. Và điều
quan trọng, mối “duyên lệch” này không chệch tí nào với tình yêu của Lôi Dận và Mạch Khê!