Mạch Khê hoàn toàn như bị giam lỏng trong bệnh viện, không thể lên lớp, cũng không thể đi hát trở lại.
Lôi Dận chẳng những lệnh cho Phí Dạ, chỉ trong một ngày thu mua bệnh
viện chuyên khoa này, cùng lúc đó còn mời tất cả những chuyên gia hàng
đầu của thế giới với cam kết tiền lương khủng khiếp. Hành động nhanh
chóng như thế này khiến người ta không theo kịp.
Mười mấy người làm từ tòa thành cũng tới hết đây, còn có cả các đầu bếp
hàng đầu, chuyên gia dinh dưỡng… đến từ các nơi trên thế giới chỉ hầu hạ có mỗi một mình Mạch Khê.
Sau khi rõ ràng hết mọi tình huống, Mạch Khê mới biết, thì ra cả bệnh
viện to như vậy cũng chỉ có một bệnh nhân, chính là cô...Mạch Khê!
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, trên mặt cỏ xanh tươi tốt loang lổ
màu vàng tươi, hơi hơi lay động. Trên mặt cỏ, chỉ vài cơn gió nhẹ thi
thoảng thổi qua.
Bên cạnh bãi cỏ là một hồ sen khá lớn, rất khó có thể ở những nơi như
thế này được chiêm ngưỡng được cây lá hoa cỏ. Mạch Khê lẳng lặng đứng
bên bờ hồ sen, nhập thần nhìn trân trân vào loài hoa đỏ bừng thần thánh
kia. Nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra là...sen Tịnh Đế!
Trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không hề có chút sức lực nào của Mạch
Khê hiện lên một chút kinh ngạc. Loài sen Tịnh Đế này cô chỉ nhìn thấy
trong sách, không ngờ lại có thể nhìn thấy ở ngoài đời.
Sen Tịnh Đế, đến từ vùng Trung Á và Tây Á. Sen Tịnh Đế có các loại như
“Song tôn hai đầu”, “Cửu phẩm đài sen”, “Tứ phía bái Quan Âm”, cũng có
loài trên đài đến mười ba hoa sen, nhưng một đài hai bông như thế này
cũng rất hiếm thấy rồi.
Trong số hàng ngàn vạn loài sen, loài sen này là trân phẩm quý hiếm vô
cùng. Hai bông hoa trên một đài sen, dễ dàng tạo nên một hình ảnh hết
sức kỳ diệu. Từ cổ chí kim, đối với tất cả mọi người, hoa sen Tịnh Đế
biểu trưng cho sự cát tường, dấu hiệu vui mừng, thiện lương, hóa thân
của sự xinh đẹp. Trong các loài sen khác, sen Tịnh Đế được coi như là
thể biến dị di truyền. Trên thực tế, nó chỉ có hai hoa, các hoa này trên cùng một đài sen nở ra hai bên. Vì vậy, có người cũng gọi là nó là loài hoa của tình yêu vợ chồng.
Trên hồ sen rộng lớn thoảng qua một làn gió nhẹ, lay động cánh sen,
giống như tản ra từng đợt trong nước, mang đến mùi hương nhè nhẹ. Chắc
hẳn có người chăm sóc cẩn thận vô cùng, bằng không làm sao có thể tươi
tốt, sinh sôi nảy nở đẹp đến như vậy.
Chỉ là, hồ sen Tịnh Đế trân quý đến nhường ấy, chủ nhân của nó sao lại vứt bỏ?
Từng sợi tóc của Mạch Khê dường như cũng nhuốm chút hương dịu nhẹ của
hoa sen. Cô nhìn đến xuất thần, lại cảm thấy đầu vai mình có một chút ấm áp. Theo bản năng, cô quay đầu lại nhìn, liền chạm vào đôi mắt xanh lục lạnh lẽo kia…
Áo khoác của người đàn ông trên vai cô có mùi hương nhàn nhạt thuộc về
hắn, quanh quẩn xung quanh cô, va chạm vào lồng ngực của cô một chút…
“Đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốm ôm em một chút, sẽ không làm gì cả!”
Giọng nói quá mức trầm thấp của Lôi Dận giống như một tảng đá, nặng nề
đè nén lòng Mạch Khê, khiến sự bất an trong cô cũng dần dịu xuống. Tay
chân cũng ngừng giãy giụa.
Giọng nói trầm thấp không hề mang theo ý lạnh lùng như vậy vẫn là lần
đầu tiên Mạch Khê nghe được. Cô không dám quay đầu nhìn biểu cảm bây giờ của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng thích được như vậy. Hắn lẳng lặng ôm
cô, trong chớp mắt có một tiếng thở dài vừa lòng.
Mạch Khê cúi đầu theo bản năng, nhìn bàn tay lớn của hắn đang đặt trên
bụng mình. Bàn tay dày rộng như vậy lại dè dặt mà cẩn trọng, không khỏi
khiến cô nảy sinh cảm giác khác lạ, nhưng mang theo đó cũng là sự hồ
nghi nho nhỏ...
Người đàn ông này rốt cuộc là đang nghĩ gì? Xem ra hắn thực sự rất khát
khao đứa trẻ này, thậm chí liều lĩnh bảo vệ đứa trẻ trong bụng cô?
Là như thế này sao?
Hay là, hắn có một mục đích khác?
Lạnh lùng, tàn nhẫn đến khốc liệt như hắn, một người đàn ông như vậy làm sao có thể thích bị ràng buộc? Cuộc sống của hắn như trôi trên lưỡi
dao, là cao cao tại thượng đủ để có thể lấy tay che trời, là long đầu
của hai phái hắc bạch. Nếu thực sự thích một đứa con, những người phụ nữ qua lại với hắn hẳn là sẽ vì hắn không biết sinh hạ bao nhiêu đứa? Ví
dụ Bạc Cơ chẳng hạn, cô bên cạnh hắn bao năm như vậy, là tình nhân của
hắn, tỷ lệ mang thai nên lớn hơn chút nữa mới phải?
Bạc Cơ…cùng với Bạc Tuyết, cũng chính là mẹ ruột của cô, bộ dáng giống
như như đúc, rốt cục cô ấy là ai? Chỉ đơn giản là vì có bộ dáng rất
giống với Bạc Tuyết nên mới nảy sinh qua hệ này? Vì sao cố tình ở bên
cạnh Lôi Dận?
Từ đầu đến cuối, phần lớn bí ẩn luôn luôn không được gỡ bỏ, khiến cho
Mạch Khê tưởng rằng mình thực sự đã tiếp cận được sự thật, cuối cùng lại phát hiện đây chẳng qua cũng chỉ là một bí mật trong số đó. Mọi thứ lại trở về với điểm xuất phát ban đầu, không có một chút tiến triển nào.
Nhưng mà, dường như cũng rất lâu rồi cô không nhìn thấy Bạc Cơ. Từ lần
trước gặp mặt cho đến giờ, cô ấy tựa như đã biến mất vậy. Chẳng lẽ,
người đàn ông đang ở phía sau cô đây, không hề đi tìm gặp cô ấy?
Đang lúc Mạch Khê chìm vào những suy nghĩ sâu xa khác...
“Ở trong lòng tôi còn muốn nghĩ đến những người khác, hả?”
Cùng với giọng nói trầm thấp bên tai vang lên, thân thể bé nhỏ của cô
cũng bị bàn tay lớn của người đàn ông kéo lại chặt hơn, giữ lấy vòng eo
nhỏ của cô, khiến cô trực tiếp đối diện với hắn...
“Nhìn tôi, chỉ được nhìn tôi!”
Sự bá đạo của Lôi Dận có chút khiến người ta giận sôi máu, so với lúc
trước càng khủng khiếp hơn. Mệnh lệnh trực tiếp không chút che giấu nào
đang như buộc cô phải tuân theo.
Mạch Khê theo bản năng nhìn hai tròng mắt của hắn. Giờ khắc này, hắn cứ
như vậy không e dè điều gì mà ôm cô. Nếu có người ngoài nhìn thấy, nhất
định sẽ lầm tưởng, cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân. Chỉ có Mạch
Khê… Trong lòng cô đều hiểu rõ, người đàn ông này là một hung thủ tàn
nhẫn, là kẻ có cùng nhịp thở với người đã giết mẹ cô!
Thậm chí, hắn bây giờ vẫn cứ nhìn cô chăm chú như vậy…
“Nghe Hàn Á nói, em chỉ uống có một phần canh?”
Ngữ khí Lôi Dận mặc dù có chút không vui, nhưng nếu nghe cẩn thận, lại
như thể có pha một chút trách cứ đầy cưng chiều. Hắn cúi đầu, hơi thở
dừng trên đôi mày của cô, giống như làn sóng nhè nhẹ thổi qua…
Mạch Khê sửng sốt một chút, rồi lãnh đạm nói, “Tôi, tôi chẳng có khẩu vị…”
“Không sao cả, chúng ta tiếp tục đổi đầu bếp cho đến khi em có khẩu vị mới thôi.”
Bộ dáng ngây ngốc ngẩn ngơ của cô như thế khiến Lôi Dận có chút ý cười.
Bàn tay lớn khẽ vuốt mái tóc dài mèm mại, cúi đầu nói lời dung túng.
“Ông…” Mạch Khê như trợn mắt nhìn hắn. Hắn hẳn phải tức giận mới đúng chứ? Ít nhất cũng không nên phản ứng theo cái dạng này.
“Có lẽ..."
Lôi Dận đưa khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, đôi mắt màu lục băng lạnh còn
mang theo một chút suy xét, “Em thích ăn cái gì? Tôi sai người đi chuẩn
bị.”
Gương mặt tuấn mỹ kia tới gần khiến tâm tình Mạch Khê hoảng hốt. Bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy hắn ra, nhíu nhíu mày, nói, “Mỗi ngày ông đều rất
rảnh hả?”
Hai ngày nay, tại sao cứ nhìn thấy ông ta suốt vậy? Dường như là hai tư
giờ đều bên cạnh cô, mà cũng có thể như quỷ vậy, lúc nào cũng xuất hiện
bất thình lình được.
Mạch Khê tránh thoát như vậy dường như khiến Lôi Dận bất mãn. Bàn tay
lớn lại duỗi ra lần nữa, kéo cô khóa chặt vào lồng ngực mình, hơi thở
lạnh lẽo theo lời nói của hắn chỉ duy độc vẻ bá đạo chiếm hữu...
“Không được rời khỏi tôi nửa bước!”
“Ông..."
Mạch Khê tức giận đến cắn môi, mắt trừng trừng nhìn hắn, chống đối lại
đôi mắt màu lục quá mức lạnh lùng kiến, bất mãn mà nhíu chặt mày, “Tôi
không phải là con nít!”
“Được, giờ em là phụ nữ có thai.”
Lôi Dận có vẻ rất có tính nhẫn nại, “Từ nay về sau, em muốn ăn cái gì,
muốn làm gì, muốn đi đâu đều phải được tôi đồng ý, hiểu chưa?”
Mạch Khê dỗi, quay đầu sang một bên, cố ý không nghe hắn đang nói cái gì.
Lôi Dận không giận, ngược lại còn cười. Hắn cúi đầu, tiếng cười quanh
quẩn trong lồng ngực, trầm thấp va chạm vào lòng Mạch Khê. Bàn tay lớn
kia một lần nữa xoay gương mặt cô lại, ngón tay thon dài nâng cái cằm
nhỏ của cô, giọng nói cũng có ý thức mà thấp xuống...
“Ngoan ngoãn nghe lời, không được cáu kỉnh với tôi.”
“Tôi dám sao?”
Mạch Khê cười lạnh, bên môi thậm chí còn có một tia thê lương, “Hết thảy mọi thứ của tôi không phải là ông, vị cha nuôi này nắm giữ hết trong
tay hay sao? Tôi còn được cáu kỉnh à? Bệnh viện này, ngay cả bác sĩ cũng đều là người của ông rồi!”
Cánh tay Lôi Dận hơi hơi buông lỏng một chút, sắc mặt đã có chút đông
lạnh. Dường như hắn đang cố kìm nén cơn giận dâng lên trong đáy mắt.
Mạch Khê rốt cuộc cũng có một chút thoải mái. Cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh hồ sen lành lạnh, áo khoác của người đàn ông kia cũng tuột từ trên vai xuống, mà cô lại không biết…
Trong mắt cô, là hồ sen Tịnh Đế bát ngát. Trong lòng cô lúc này lại bắt đầu có chút đau thương?
Sen Tịnh Đế? Cô cùng ai là sen Tịnh Đế đây?
Có lẽ rằng, người phụ trách bệnh viện này trồng hồ sen Tịnh Đế lớn như
vậy hẳn là mang ý nghĩa nào đó, lại bị gã đàn ông không tim không phổi
này thu mua. Hắn ta, hiểu được ý nghĩa thực sự của loài sen Tịnh Đế này
sao?
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài. Ngay sau đó, áo khoác lại vây bọc quanh vai Mạch Khê. Bàn tay lớn của người đàn ông dừng trên đỉnh đầu
cô, như đang nhẹ nhàng vỗ về một con thú cưng nhỏ bé, thong thả nói,
“Tôi, chỉ muốn đảm bảo em được an toàn mà thôi.”
“Nếu có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ông, như vậy tôi sẽ an toàn!”
Giọng nói Mạch Khê như hồ băng, mỗi câu nói đều lộ ra ý tứ lạnh lùng
cùng vẻ kiên quyết.
Lôi Dận ở phía sau, nghe vậy xong, ánh mắt đột nhiên trở nên khắc
nghiệt, thậm chí còn lộ ra một tia lạnh lùng, động tác khẽ vuốt trên
đỉnh đầu Mạch Khê hơi ngừng lại một chút. Gương mặt như băng đá ngàn năm từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, bàn tay lớn chậm rãi di chuyển
xuống dưới, dừng trên đầu vai cô, nhẹ nhàng vỗ về...
“Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi, cho dù chết, cũng không thể!”
Động tác cùng giọng điệu của hắn càng mềm nhẹ, càng lộ ra vẻ nguy hiểm
đến khó thở. Hắn không cho phép phản bội, dù có chết, cũng không thể!
Mạch Khê thê lương mà cười, không có chút phản bác, ánh mắt nhàn nhạt
như mặt nước dừng trên từng đám sen Tịnh Đế mang ý nghĩa hạnh phúc kia,
khóe môi dần dần nhếch lên một độ cong đầy châm chọc.
Đúng vậy, người đàn ông như hắn làm sao có thể cho phép cô có ý nghĩ
“đại nghịch bất đạo” trong đầu như vậy được? Hắn ép buộc, chiếm hữu thân thể cô, ép buộc cô ở lại bên cạnh hắn, thậm chí ép buộc cô mang thai
con của hắn. Hắn làm mỗi việc như vậy, không phải xuất phát từ nội tâm
đầy ích kỷ hay sao? Ngay cả nơi này, ngay cả từng người đang làm trong
bệnh viện này, đều là hắn áp đặt cho cô!
Ở bên cạnh hồ sen Tịnh Đế lành lạnh này, cô mới không cảm thấy cuộc sống hoàn toàn đã mất đi màu sắc…
Thấy Mạch Khê không có chút phản kháng gì, lại thất thần mà nhìn chăm
chú hồ sen rộng lớn trước mắt. Lôi Dận hờ hững nhìn lướt qua biển hồ
mênh mông đầy hoa, thản nhiên và ngắn gọn hỏi, “Thích sao?”
Mạch Khê than nhẹ một câu, sự bi ai lạnh lẽo không hề hợp với lứa tuổi…
“Nơi này có lẽ có rất nhiều tình cảm.”
Lời của cô khiến Lôi Dận hơi hơi nhíu mi, “Nếu như em thích…” Trong mắt hắn có chút trầm tư, “Vậy thì giữ nó lại.”
Một câu nói rốt cuộc cũng khiến cho Mạch Khê phản ứng, cô thảng thốt
quay đầu. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn của hắn rạng rỡ có chút
sinh động, cả cặp mắt xanh băng lạnh kia cũng có sự nhu hòa rất nhạt, là cô nhìn lầm rồi sao?
Trong ấn tượng của cô, hắn không bao giờ có thể thay đổi quyết định của
mình, làm sao có thể để ý đến lời nói hay cảm thụ cô có?
“Ông, ông muốn hủy nó đi?”
“Trước đây tôi có quyết định này.” Lôi Dận bình tĩnh trả lời.
Mạch Khê lập tức lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ bé có ý tứ mà túm lấy cánh tay hắn, lo lắng vô cùng, “Không được nha, đó là hoa sen Tịnh Đế, rất quý
hiếm, hơn nữa ở trong này cũng không có phiền phức gì cả…”
Nếu người đã mất đi tự do, như vậy, ít nhất hãy để những loài thực vật
đáng yêu này tiếp tục cuộc sống của nó. Cô cho tới bây giờ chưa bao giờ
nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày đa sầu đa cảm như thế này. Tựa như
nàng Lâm Đại Ngọc
(một trong ba nhân vật chính trong tác phẩm thuộc tứ đại danh tác - Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần) trong văn học cổ Trung Quốc. Cô đã từng rất không hiểu vì sao cô gái
này lại muốn chôn cất một bông hoa? Hiện giờ, Mạch Khê rốt cuộc cũng
hiểu rồi, Lâm Đại Ngọc không phải muốn mai táng bông hoa đó, mà chính là vận mệnh của cô, một vận mệnh vĩnh viễn không có cách nào thay đổi
được…
Cảm xúc kích động của Mạch Khê dừng trong đáy mắt của Lôi Dận. Trong mắt hắn có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía bàn tay nhỏ bé
đang nắm chặt lấy cánh tay mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê có chút xấu hổ, phát hiện bản thân có
chút kích động, vừa muốn rút tay về, ngay sau đó, lại bị hắn giữ lại,
bàn tay lớn chậm rãi vây bọc lấy bàn tay cô…
Lòng bàn tay thô ráp của người đàn
ông nhẹ nhàng ma sát da thịt trên từng ngón tay mềm mại của Mạch Khê,
cảm giác dễ chịu từ sự thô ráp này, nhòa nhạt mà chậm rãi dâng lên trong lòng cô. Một cảm giác xa lạ khác thường từ từ nảy sinh bên trong. Cùng
lúc đó, trong giờ khắc này, đáy mắt Lôi Dận cũng có sự thay đổi, như thể cả hai đồng thời thấu hiểu lẫn nhau, chung một cảm xúc. Bàn tay nhỏ mềm mại này khiến tâm của hắn xôn xao, sự bình tĩnh vốn có như mặt hồ này
lại bị một lá cây nhỏ rơi xuống, tạo thành từng đợt sóng nước…
“Hồ nước này rất sâu, sẽ có nguy hiểm.” Hắn từ tốn trả lời, lại không có chút trách cứ nào.
“Làm sao có thể được?”
Mạch Khê có chút sốt ruột giải thích, “Nơi này tất cả đều là người của
ông, ai có thể làm điều gì với tôi chứ? Mà nếu tôi muốn tự sát, tuyệt
đối cũng không lựa chọn cách nhảy xuống hồ.”
“Không cho phép nói bậy!”
Lôi Dận nghe xong, nhíu chặt mày lại, lạnh giọng ngắt lời cô.
Mạch Khê ngẩn người, bởi vì trong đáy mắt của hắn, cô đã nhìn thấy một
chút tình cảm trắc ẩn. Là như thế này sao? Giọng hắn nghe lãnh đạm như
vậy, vì sao trong đó lại có một chút lo lắng cùng khẩn trương. Vẫn lại
là...bản thân cô đã nghe lầm?
Ngón tay thon dài của người đàn ông nhấc cái cằm nhỏ bé xinh đẹp của
Mạch Khê lên. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn có một tia khắc nghiệt cùng cảnh
cáo, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghiêm trọng hơn...
“Về sau, không cho phép em nói những lời này nữa. Không được tôi cho
phép, không được nhắc lại chữ ‘tự tử’. Em phải sống thật tốt cho tôi!”
Đáy mắt Mạch Khê trào lên một màn sương mê hoặc. Như giật mình trước
thái độ cùng lời nói của hắn, mãi lâu cô cũng không thể nói ra được câu
gì, chỉ là không hề chớp mắt nhìn gương mặt khẩn trương và giọng nói quá mức nghiêm túc kia. Cô bây giờ giống hệt con búp bê lạc lối trong khu
rừng rậm, lộ ra vẻ mặt khiến người ta phải thương tiếc…
Hắn, không phải là rất hận cô hay sao? Bởi vì thống hận, nên mới mong cô chết đi mới đúng. Hay là bởi vì cô đang mang thai con của hắn? Loại
quan hệ loạn luân này, thực sự buồn cười…
Nét mặt mờ mịt của cô khiến đáy lòng Lôi Dận có chút giật mình. Ngón tay nắm chặt lấy cằm của người con gái hơi hơi nâng lên, ngón cái thô ráp
nhẹ nhàng chạm vào đôi môi cô. Sự mềm mại của cánh môi xuyên thấu qua
ngón tay hắn, chạm đến nơi sâu nhất trong tâm khảm hắn, như gió nhẹ thổi qua mặt hồ, dấy nên mùi hương nhàn nhạt thơm dịu dàng…
“Đồng ý với tôi!” Bốn chữ, đầy mạnh mẽ, bá đạo, lại mang theo sự chiếm hữu.
Trong đôi mắt trừng to của Mạch Khê đầy vẻ mờ mịt, cô theo bản năng gật
gật đầu. Cô cũng không biết bản thân vì sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chỉ cảm thấy trong mắt hắn có nhiều hơn một phần lo lắng…
Tại sao có thể như vậy?
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, khóe môi cứng ngắc của Lôi Dận rốt
cuộc cũng nhếch nên một độ cong đẹp đẽ, đáy mắt cũng nảy sinh sự viên
mãn rất nhạt.
Mạch Khê nhìn mà trong lòng hoảng hốt, không thể không thừa nhận, người
đàn ông trước mắt này, khi khóe môi hắn hơi hơi nhếch lên mê người đến
thế. Ngay cả thân hình cũng thiếu đi một chút hơi lạnh lẽo, thiếu một
chút sự lãnh đạm, lại có cảm giác dịu dàng…
Nếu giờ khắc này là lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên, mọi chuyện sẽ như thế nào?
Cô cũng sẽ không thống hận hắn đến thế…
Cô cũng sẽ không như bây giờ, muốn trốn chạy khỏi hắn…
Có lẽ cô đã bị nụ cười nhàn nhạt kia mê hoặc…
Có lẽ cô...
Lần đầu tiên đã yêu hắn?
Nghĩ đến đây, Mạch Khê đôt ngột rùng mình, một lần nữa chống lại đôi mắt màu lục ‘thâm tàng bất lộ’
(cao thâm không để lộ ra), âm thầm tự kinh hãi một chút!
Trời ạ, cô đang suy nghĩ cái quái quỷ gì? Yêu hắn? Thế nào mà lại có thể nghĩ đến chuyện ấy được?
Cô lại cẩn thận nhìn thoáng qua Lôi Dận, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh hơn
rất nhiều, chần chờ mở miệng hỏi, “Như vậy, hồ sen Tịnh Đế này có thể
giữ lại được không?”
Chỉ cần có thể bảo vệ chúng là được rồi, cho dù chỉ mỗi loài hoa này thôi cũng tốt…
Lôi Dận nhìn nhìn hồ sen rộng lớn kia, nâng tay khẽ vuốt những sợi tóc bên má cô, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ...
“Nếu em thích, có thể giữ lại!”
“Thật sao?” Mạch Khê không ngờ hắn lại trở nên dễ nói chuyện như vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đôi mắt sâu thẳm của Lôi Dận tựa như kim cương ngâm mình trong nước, tiếng nói thấp thuần lộ ra vẻ mềm nhẹ chưa bao giờ có…
“Thật sự.” Hai chữ ngắn gọn mà lại có sự kiên định.
Tâm trạng lơ lửng bất an của Mạch Khê rốt cuộc cũng đáp được xuống đất.
Giờ khắc này, cô tựa hồ cảm thấy bản thân mình chưa hề có sự thoải mái
nào như thế.
Nhìn theo làn gió nhẹ khẽ lay động đóa sen, cảm nhận trong gió truyền
đến thanh âm rung động, như đang thì thầm nói với nhau những lời nhẹ
nhàng, hoặc như là lời người nỉ non với nhau, cảm xúc bi ai của cô như
được dịu đi một chút.
“Tịnh Đế liên hoa, là tượng trưng cho hạnh phúc, cho sự hòa hợp. Có lẽ
chủ nhân của hồ sen Tịnh Đế này, hẳn đã gửi gắm vào đó rất nhiều tình
cảm.”
Mạch Khê nhìn có chút ngây người, giọng nói nhẹ nhàng theo đôi môi đỏ
mọng tràn ra, “Ở Trung Quốc, Đại Minh có một bài thơ như thế này...
Khể thủ từ bi Đại Sĩ tiền
Mạc sinh Tây thổ mạc sinh thiên
Nguyện vi nhất trích dương chi liễu
Sái tác nhân gian tịnh đế liên Không ngờ, hôm nay tôi thực sự thấy được Tịnh Đế liên hoa…”
*Dịch thơ:
Đại sư cứu khổ, cúi xin Người
Tiên giới, Niết bàn chớ dẫn tôi.
Nguyện biến thành sương sa ngọn liễu
Xuống trần liền cuống hoá sen đôi.Cảnh vật trong mắt cô cùng giọng nói mềm nhẹ như vậy khiến tâm Lôi Dận
chợt có sự nhộn nhạo bâng quơ. Đã bao nhiêu năm, hắn lại một lần nữa cảm giác được sự khác thường đầy dễ chịu như thế này. Thật giống như, ở
nhiều năm về trước, quay về trong những năm tháng vùng sơn dã, quay về
lúc hắn ở trong bầy sói, vui đùa ầm ĩ.
Tuy rằng bề ngoài của hắn thuộc về loài người văn minh, nhưng mà, trong thế giới này, bầy sói mới là gia đình đích thực của hắn!
Con ngươi Lôi Dận trầm xuống, bàn tay lớn siết nhẹ đầu vai Mạch Khê, nhàn nhạt nói...
“Trong sách cổ Trung Quốc còn có bài thơ được chính tay người viết để lại, miêu tả hoa sen Tịnh Đế, đó là...
Giang Nam mưa khói tháng năm
Núi xa vẩy nét, nước lam ánh trời
Đôi bờ liễu rủ Tần Hoài
Luyến lưu níu kéo thuyền trôi xuôi dòng
Sóng tựa tuyết, say má hồng
Chèo đưa biếng nhác, bóng chồng lan can
Giữa dòng xanh rợp lá sen
Đáy sâu bỗng nảy búp duyên vợ chồng.”
Giọng hắn vừa mới thoát ra, thật sâu trong lòng Mạch Khê bỗng chấn động. Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lôi Dận, trong nhất thời sợ đến
ngây người…Không nghĩ tới, một người đàn ông như hắn, lại có thể nói ra
sự nhu tình mật ý của thi từ?
Nằm mơ sao?
Nhìn vẻ mặt Mạch Khê ngây ra như
phỗng, Lôi Dận thật ra không có chút cảm thấy kỳ lạ gì. Hắn lại nhìn cặp mắt nâu như nước của cô rồi nói tiếp.
“Ở đây gió lớn, vào thôi.”
Mạch Khê không hề chớp mắt nhìn Lôi Dận chằm chằm như thể đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, nửa ngày không có chút phản ứng.
Lôi Dận có chút buồn cười với vẻ mặt cô, “Sao vậy?”
“Ông, ông làm sao có biết cổ tự Trung Quốc như vậy được?” Thật lâu sau
Mạch Khê mới tìm lại được giọng nói của mình. Hắn luôn luôn đánh đánh
giết giết, thế nhưng…
Lôi Dận không cho là đúng, giật giật khóe môi, nhưng cũng rất có kiên
nhẫn, nửa thật nửa giả nói, “Tôi đọc thuộc Tứ thư Ngũ kinh của Trung
Quốc.”
Tứ thư ngũ kinh: (9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo, được xem như là những tác phẩm văn chương cổ điển trong Trung Hoa đại lục)Mạch Khê nghe vậy, chân mày nhíu lại, có sự nghi ngờ thoáng qua, thật hay không hắn lại lợi hại như vậy?
Thấy cô bày ra vẻ mặt nghi ngờ, nhất là đôi mắt nâu trong như nước không hề chớp mà nhìn hắn, cực kỳ giống như đá quý phát ra ánh sáng giữa hồ
nước, đẹp đến động lòng người, tâm tình hắn không khỏi tốt lên. Chân dài tao nhã vắt lên nhau, hắn ngồi xuống bên cạnh Mạch Khê, cánh tay lớn
rất tự nhiên bao lấy cô, ôm thân mình cô vào trong lòng…
“Nếu em đã thích sen Tịnh Đế, thì cũng phải biết rõ truyền thuyết về loài sen Tịnh Đế này mới đúng.”
“Truyền thuyết về sen Tịnh Đế ư?”
Sự quan tâm tò mò của Mạch Khê bị hắn khơi dậy, tựa hồ quên mất việc
phải đẩy hắn ra, không khỏi để bản thân giống như một cô gái đang yêu,
tựa vào lòng hắn.
“Muốn nghe không? Là một truyền thuyết rất hay về tình yêu của Trung
Quốc.” Lôi Dận cúi đầu nhìn đôi mắt đẹp của cô, giọng nói như thiên âm,
va chạm vào lồng ngực cô.
Mùi hương nhàn nhạt của riêng hắn nhẹ nhàng vây phủ, mê hoặc ý thức của
cô, khiến hô hấp có chút trở nên dồn dập. Cô vội vàng hạ tầm mắt xuống,
không dám nhìn đôi mắt màu lục quá mức sâu thẳm của hắn rồi gật gật đầu…
Vì sao, hôm nay, đôi mắt hắn lại giống như hồ nước, khiến cho con người ta chỉ cần nhìn vào là có thể bị hút lấy?
Tiếng cười nhẹ nhàng của người đàn ông vây quanh đầu Mạch Khê. Dường như khuôn mặt nhỏ nhắn này đang khiến hắn phải nở nụ cười, cánh tay thu
lại, ôm cô hoàn toàn kề sát vào mình. Hắn nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu cô gái nhỏ, hít vào một hơi thật sâu, đưa mùi hương thơm ngát của riêng cô vào khoang phổi, thỏa mãn khép hai mắt lại. Giọng nói hắn trầm thấp
như đến từ một nơi xa xôi nào đó…
“Tương truyền ở Trung Quốc xưa có một thôn tên là Đường Liên thôn. Ở
phía đông của thôn có một nhà Hồng viên ngoại ngày đêm hy vọng có con,
một năm kia vợ ông ta rốt cuộc cũng mang thai, lại ngoài ý muốn sinh ra
một người con gái. Hồng viên ngoại kia rất mất hứng, hai người cuối cùng cũng thương lượng được, nuôi cô gái nhỏ này như một người con trai, gọi là Tái lang. Tái lang
vừa được mười hai tuổi, Hồng viên ngoại dựng lên
một thư quán, mời thầy đồ đến dạy Tái lang đọc sách. Lại nói đến ở phía
tây của thôn, có một nhà Bạch viên ngoại. Vợ ông ta đã từng sinh ba
người con nhưng toàn bộ đều chết non. Một năm kia, vợ ông ta tiếp tục
sinh hạ một đứa con trai, hai người lại thương lượng nuôi đứa con này
như là con gái, có lẽ như vậy mới tránh khỏi vận mệnh chết non của nó.
Vợ chồng ông ta cho đứa trẻ đeo khuyên tai, gọi là Trinh nương. Trinh
nương vừa được mười ba tuổi, mặc quần áo trang điểm vào, so với những cô gái khác còn xinh đẹp hơn…”
Mạch Khê nghe đến nhập thần, đưa ánh mắt dừng trên hồ sen Tịnh Đế cách
đó không xa. Lôi Dận cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
Đây là lần đầu tiên cô nghe hắn kể chuyện xưa. Lạnh lùng tắm máu như
hắn, nhưng lại cũng sẽ có một gương mặt khác, hiền hòa như vậy, cùng cô
kể một câu chuyện xưa về tình yêu, triền miên đến thế…
Lôi Dận nói tới đây, dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói...
“Sau đó, Trinh nương cũng được đưa đến thư quán này, cùng những đứa trẻ
khác chơi rất hợp với nhau. Đặc biệt tình cảm với Tái lang ngày càng
tốt, mỗi ngày đến trường đều ngồi chung bàn đọc sách, xong buổi học hai
người đều ở ngoài hồ sen chơi cùng nhau thật lâu mới về nhà. Những người bạn học nhìn cả hai gần gũi như vậy nên có một ngày, thừa dịp thầy giáo không có ở đây, liền đùa giỡn, muốn Tái lang và Trinh nương bái đường
thành thân. Không ai biết Tái lang là nữ, Trinh nương là nam. Tái lang
cũng cho rằng Trinh nương thật ra là một cô gái, mà Trinh nương cũng cho rằng Tái lang thực sự là một chàng trai. Nhiều năm trôi qua rất nhanh,
Tái lang cũng đã mười lăm tuổi, Trinh nương thì đã mười sáu. Hai người
thường xuyên nhớ tới buổi học cùng nhau bái đường ấy. Tái lang nghĩ
rằng: Trinh nương này thông minh lại hòa đồng, tài học lại rất tốt,
tương lai ai cưới được nàng làm vợ thực sự hạnh phúc. Trinh nương cũng
nghĩ như vậy: Bản thân nếu thật yêu nữ tử nào, nhất định phải gả cho Tái lang. Tái lang sau khi về nhà, thay đổi nữ trang, cả ngày ngồi trong
khuê phòng, thường xuyên nhớ đến Trinh nương. Trinh nương ở nhà, cũng
rất muốn nhìn Tái lang một lần. Cha Trinh nương, lão Bạch, đã nhiễm bệnh mà chết, mẫu thân phải cho Trinh nương tháo bỏ khuyên tai, thay nam
trang, muốn hắn mặc tang phục đưa tang cho cho cha mình, đưa lão Bạch
xuống mồ. Cho đến lúc này, người toàn thôn mới hiểu được thì ra Trinh
nương vốn là nam tử.
Chuyện này truyền đến trong nhà của Hồng viên ngoại, Tái lang nghe xong
vừa mừng vừa sợ. Viên ngoại nghe xong tức giận, đau lòng trách móc mẫu
thân Trinh nương, rõ ràng nuôi dưỡng con trai, lại nam phẫn nữ trang đọc sách cả ngày, lại cùng Tái lang ở một chỗ, bại hoại mông phong. Mẫu
thân của Trinh nương nghe xong mới hiểu được thì ra Tái lang là nữ, mà
Trinh nương nghe mẫu thân nói Tái lang là nữ tử, vô cùng vui mừng, lập
tức muốn cưới nàng. Mẫu thân chàng đau lòng thay con, đành phải chạy tới cửa cầu hôn. Không ngờ rằng bà mối chưa được vào đến cửa đành phải quay trở về. Trinh nương gặp sự tình không thể thành công, ưu sầu thành
bệnh. Sau đó, Tái lang nghe được Bạch gia cầu hôn nhưng lại bị cha mẹ từ chối, cũng gấp đến độ rầu rĩ rồi đổ bệnh.
Một ngày, Trinh nương lắc lắc trống bỏi trong tay, vụng trộm vòng đến
hoa viên phía sau của Hồng gia. Nha hoàn của Tái lang vừa thấy Trinh
nương, vội vàng chạy vào đi nói cho Tái lang. Tái lang lập tức viết một
phong thư, hẹn chàng canh ba ở hồ sen ven đường gặp gỡ. Vào lúc canh ba, ở bên bờ hồ sen, Tái lang cùng Trinh nương vừa thấy mặt nhau liền ôm
nhau mà khóc. Tái lang nói với Trinh nương, “Phụ thân rất ngoan cố, đôi
ta khó thành vợ chồng. Mong chàng bảo trọng thân thể, đừng lại nhớ mong
thiếp.” Nói xong, liền hướng mình vào hồ nước. Trinh nương từng bước
tiến lên, ôm nàng, khóc nói, “Đôi ta sinh không cùng một ngày, nguyện
chết chung một ngày.” Nói xong, hai người ôm lấy nhau, cùng nhảy xuống
nước…”
Lôi Dận nhìn cô một cái, thấy đôi mắt đơn thuần kia lại có chút thoáng
âu lo, đôi môi băng lạnh hơi gợn lên lên thành một đường cong tuyệt mỹ,
“Cũng coi như cùng một chỗ.”
Mạch Khê nghe được, sửng sốt lại tiếp sửng sốt, ngây ngốc hỏi, “Cái gì gọi là ‘cũng coi như cùng một chỗ’ vậy?”
“Này, trả lời…”
“Nhóc con nóng vội…”
Tâm trạng Lôi Dận vô cùng tốt, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh đẹp
của cô, như đang dung túng một đứa nhỏ tham lam, lực dịu dàng nhưng lại
mang theo cảm giác nhu hòa chưa từng có…
Tâm Mạch Khê “Ầm” một tiếng kinh hoàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Cô cắn cắn đôi môi phấn mềm, nhỏ giọng hỏi, “Ông rốt cuộc không kể tiếp
hả?”
Lôi Dận nhẹ nhàng nhíu mi, thỏa mãn yêu cầu của cô...
“Nha hoàn đợi cho đến lúc gà gáy không thấy Tái lang trở về, biết mọi sự đã hỏng, cũng không dám để lộ ra. Ngày hôm sau, Hồng gia từ trên xuống
dưới đi khắp nơi tìm kiếm, đến bên bờ hồ sen, thấy chiếc giày thêu của
Tái lang, biết rằng nàng đã nhảy hồ tự vẫn. Hồng viên ngoại vội vàng sai người vớt lên, chỉ thấy Trinh nương và Tái lang, hai người ôm chặt cùng một chỗ, vài người dùng sức kéo cũng kéo không ra. Hồng viên ngoại liền sai chôn cất hai người bên bờ hồ sen. Đêm đó chỉ nghe thấy tiếng sấm
đùng chớp giật, một trận mưa rền gió dữ. Cho đến lúc bình minh, bỗng
nhìn thấy sen nở trong hồ quay về hướng mộ phần của Trinh nương và Tái
lang. Bông hoa nở cũng rất kỳ diệu: phần cuống hoa rất dài, đài sen nở
khá to và rộng, trên đỉnh nở ra hai đóa hoa bên đỏ bên trắng, tựa vào
nhau khăng khít. Mọi người liền gọi nó là “sen phu thê”, về sau lại đổi
thành “sen Tịnh đế”. Đó chính là truyền thuyết về sen Tịnh đế em đang
thấy đây.”
Mạch Khê nghe mà sửng sốt, đắm chìm thật lâu trong câu chuyện xưa ấy,
không thể nào thoát được. Từ nhỏ cô đã thích nghe những câu chuyện tình
cảm triền miên xót xa của ngày xưa, tuy rằng nghe được rất ít, nhưng chỉ có một hai câu chuyện khiến cô cảm nhận sâu sắc, hoặc vui vẻ, hoặc bi
ai…
“Hoa sen kia, chính là do Tái lang cùng Trinh nương biến thành?” Cô tin
tưởng đây chính là câu chuyện truyền thuyết, nhưng cùng vì là nhân vật
trong truyền thuyết, vận mệnh cũng thật đau lòng.
Lôi Dận hiểu được tâm tư nhạy cảm của cô, bình tĩnh và lạnh nhạt, thấp
giọng nói, “Đây cũng chỉ là tình yêu duy mỹ do người Trung Quốc tạo ra
cho sen Tịnh Đế. Nhóc con ngốc nghếch này, em tin sao?”
Mạch Khê ngẩng đầu, nhìn thấy đáy mắt Lôi Dận có một chút chế nhạo như có như không, bừng tỉnh đại ngộ, nhíu chặt mày lại...
“Ông gạt tôi? Chuyện cổ tích này là do ông bịa đúng không? Cái gì Trinh
nương với Tái lang chứ, tôi chỉ nghe qua Trung Quốc có Lương Sơn Bá với
Chúc Anh Đài thôi, ông cóp chuyện của bọn họ mà thôi.”
“Một vài câu chuyện là dị thể của một câu chuyện khác.”
Lôi Dận buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đương lên án hắn của cô, nâng
tay vén sợi tóc cô ra sau tai, “Mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này, một khi có
được truyền thuyết tình yêu như thế này, thường thường sẽ có giá trị gấp trăm lần. Ví dụ sen Tịnh Đế này, kỳ thực chỉ là một đài hai bông hoa,
vài nhà văn nhà thơ bắt đầu phát huy công dụng của mình, thế nào cũng
phải thêm thắt một chút hoặc có thêm một câu chuyện cổ mới bỏ qua.”
“Ai nói? Sen Tịnh Đế này vốn cũng rất hiếm. Với lại, có được tình yêu trong chuyện cổ này, có cái gì không tốt?”
Mạch Khê bất mãn trước thái độ cùng lời nói của hắn, nhịn không được mà
phản bác, “Chỉ có người đang yêu mới có thể hiểu được hàm nghĩa trong
đó. Ông biết tình yêu là gì sao?”
Một câu nói vừa thoát ra, khóe môi vốn đang mỉm cười của Lôi Dận đột
nhiên trở nên lạnh ngắt. Chỉ trong một cái chớp mắt, sự dịu dàng nhàn
nhạt đang vây bọc quanh hắn giây lát đã biến mất tăm. Bàn tay nắm lấy
Mạch Khê cũng trở nên cứng ngắc, đôi mày anh tuấn kia, đã sớm phủ lên
một sự giá lạnh…
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh lẽo…
Mạch Khê theo bản năng rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện, hàn ý
này quen thuộc như thế. Đúng là từ trên người Lôi Dận tản ra.
Cô thế nhưng đã quên!
Tuy rằng Lôi Dận, người đàn ông này có một chút dịu hòa, an tường,
nhưng, hắn vẫn là một con sư tử tuyệt đối không thể bị chọc giận. Một
khi bị chọc giận, hậu quả sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Thân mình Mạch Khê theo bản năng rụt lui về phía sau…
Cô vừa đâm vào chỗ đau của hắn sao? Hắn có tình yêu đúng hay không? Tình yêu của hắn chính là mẹ ruột cô, Bạc Tuyết?
Nghĩ đến đây, đầu Mạch Khê chợt có một trận đau âm ỉ, như một cảm xúc không rõ ràng siết chặt lấy.
Ngay khi không khí có vẻ căng lên, một tiếng khóc nho nhỏ theo một góc
nào đó bên hồ sen truyền đến, ở trong gió nhẹ phảng phất, có vẻ không
chút chân thật, như vang đến từ một nơi xa xăm…
Mạch Khê hoảng sợ, cô đã hoàn toàn thoát ra trong câu chuyện cổ về Trinh nương và Tái lang, lại nghe tiếng khóc mơ hồ mỗi lúc một lớn, sợ đến
mức mở lớn hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch…
Thật hiển nhiên, tiếng khóc này càng khiến cô kinh hãi hơn gấp nhiều lần so với người đàn ông đang tức giận bên cạnh!
Sẽ không linh nghiệm như vậy chứ, vừa mới kể xong một câu chuyện về đôi tình nhân tự tử mà chết, lại nghe ngay được tiếng khóc…
Mạch Khê chết cũng không chú ý đến Lôi Dận đang ẩn ẩn tức giận kia, thân mình nhỏ bé theo bản năng dựa vào hắn, dường như muốn kề sát. Thậm chí
bàn tay nhỏ bé cùng dần dần thấm đầy mồ hôi, liều mạng mà siết lấy bàn
tay lớn kia của hắn, chỉ còn thiếu điều nhét đầu mình vào lòng hắn.
Cô, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma…
Tuy rằng cô biết đây chỉ là tư tưởng mê tín, cũng biết trên đời này
không hề có ma, nhưng mà, giữa ban ngày ban mặt, lại vừa kể xong câu
chuyện cổ này liền xuất hiện tiếng khóc, cô không sợ hãi mới là lạ…
Bộ dạng lạnh run của cô gái nhỏ trong lòng khiến khóe môi Lôi Dận buông
lỏng, bàn tay lớn của hắn theo bản năng ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng
cô. Khi cảm thấy cô vẫn rất hoảng sợ, hắn muốn đứng lên tìm đến chỗ đang cất ra tiếng khóc...
“A, cha nuôi, đừng, đừng đi!”
Mạch Khê cho rằng hắn rời khỏi, thảng thốt kêu ra tiếng, hai cánh tay
giống hệt dây mây quấn chặt lấy cổ hắn, cả người đều lọt thỏm vào trong
lòng hắn.
Cô thừa nhận sức tưởng tượng của bản thân mình tương đối phong phú, nhất là tại đây, tiếng động lại chân thật như thế, tiếng khóc u linh vang
vang, không cần nhiều lắm cũng khiến cô nghĩ linh tinh. Từ nhỏ đến lớn,
cô còn có tật xấu như vậy…
Sự kinh hoảng của cô khiến nội tâm Lôi Dận co rút lại, tiếng nói cô khiến tâm tình hắn buông lỏng một chút…
“Em rốt cuộc cũng mở miệng gọi tôi!”
Ngón tay thon dài của Lôi Dận nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, khóe môi
cứng lạnh cũng dần thả lỏng, cơn tức giận hiện hữu ở chân mày cũng dần
dần tiêu tán.
Mạch Khê thực sự không nghe được hắn nói cái gì, chỉ ôm hắn thật chặt, như người chết đuối vớ được cọc vậy…
“Chỉ là một đứa con nít đang khóc, để tôi qua xem.”
Lôi Dận buồn cười tính trẻ con của cô, nhưng sự ỷ lại nho nhỏ này cùng
với sự tin tưởng lơ đãng khiến lồng ngực hắn chợt tràn đầy cảm xúc. Nhất là thân thể mềm mại cứ thế, không một chút né tránh kề sát trong ngực
hắn, dục vọng nguyên thủy của đàn ông nhất thời xúc động, thoát khỏi
giấc ngủ đông…
Tiểu yêu tinh này!
Mạch Khê nghe được, lắc đầu hoảng hốt, “Không được đi…tôi, tôi sợ.” Bởi
vì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang chôn ở cổ hắn, giọng nói cũng có chút
nghèn nghẹt rầu rĩ.
“Cùng đi với tôi.” Lôi Dận ôm chặt lấy cô, con nhóc này đang sợ hãi thật sự, ngay cả thân mình cũng lạnh run.
Như thế nào lại vậy, hắn vừa kể một câu chuyện cổ về tình yêu, lọt vào tai cô lại trở thành tiểu thuyết kinh dị là sao?
“Tôi, tôi không muốn đi!” Mạch Khê càng khẩn trương hơn.
Lôi Dận nhẹ nhàng nhếch môi, thấy cô giống hệt như một con bạch tuộc,
không kiêng nể gì mà quấn lấy hắn, trong lúc nhất thời cũng có cảm giác
hưởng thụ. Thế nhưng hắn cũng luyến tiếc cảm giác ôn ngọc mềm mại trong
ngực, vì thế lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số, giọng nói vẫn
trầm ổn lạnh lùng như trước...
“Đến hồ sen bên này, có người đang khóc, xem xét một chút!”
Phân phó xong, hắn lại ôm Mạch Khê thật chặt, bàn tay lớn tận lực nhẹ
nhàng an ủi sau lưng cô. Mạch Khê mất đi vẻ giương cung bạt kiếm như
bình thường, lại lộ ra cảm giác mềm mại khiến hắn đau lòng không thôi.
Chỉ trong chốc lát, bên hồ sen truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó, tiếng khóc kia im bặt...
Thần kinh Mạch Khê đều muốn đứt cả ra rồi.
Ngay khi tư tưởng cô đang rối loạn lên, phía sau lại vang lên giọng nói quen thuộc của Phí Dạ...
“Lôi tiên sinh, là một đứa bé!”
Phía sau lưng…là một đứa bé…
Bàn tay to lớn của người đàn ông vỗ nhè nhẹ vào lưng Mạch Khê, cúi đầu,
giọng nói như hương thuần của loại rượu ngon nhất, giọng nói nhẹ nhàng
vang lên bên tai cô, “Không có chuyện gì rồi.”
Cảnh tượng thân mật như vậy của hai người chiếu vào đáy mắt Phí Dạ, đôi
mắt bình tĩnh vốn có trong giây lát có chút ảm đảm, rồi khôi phục lại
như bình thường…
Mạch Khê nghe vậy mới dám ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn lại, nét hoảng sợ trong đôi mắt đẹp dần dần bị sự tò mò thay thế!
Đúng là một đứa trẻ, hơn nữa lại là một đứa bé gái, bộ dạng xinh đẹp,
nhưng trên tóc có chút hỗn độn, áo còn bị Phí Dạ túm chặt. Xem ra cô bé
có chút sợ hãi, nhất là đôi mắt to hoảng sợ nhìn chằm chằm những người
trước mắt, muốn khóc mà lại không dám khóc.
Tâm Mạch Khê có chút đau đớn…
Đôi mắt này, cô từng gặp qua ở đâu đó?
Phải rồi…
Cô từng có ánh mắt này, đã từng là như thế, cũng sợ hãi như vậy, bất lực như vậy…Khi gặp phải hiện thực tàn nhẫn của cuộc sống, cô cũng chỉ có
thể dùng loại cảnh giác cùng ánh mắt kinh hoảng này để đối mặt với hết
thảy!
Có chút tình cảm trắc ẩn…
“Phí Dạ, buông cô bé ra đi, anh làm đau nó.” Mạch Khê nhẹ giọng mở
miệng, đôi mắt đẹp không hề chớp mắt nhìn cô gái nhỏ, bàn tay đương nắm
chặt lấy tay Lôi Dận cũng bắt đầu buông ra.
Lôi Dận nhíu mày, tựa hồ rất không vừa lòng với việc cô nới bàn tay ra!
Phí Dạ nghe vậy, cũng buông ra. Cô bé ngồi thụp xuống đất, gò má đầy
nước mắt có gió thổi qua, đôi mắt to chớp chớp nhìn những người trước
mắt.
“Em gái nhỏ, sao em lại ở đây?”
Cảm giác sợ hãi bay biến, Mạch Khê đi tới chỗ của cô gái nhỏ, thấy cô sợ hãi rụt lui thân mình thì nhẹ nhàng ngồi thụp xuống, dịu dàng nói.
Cô gái nhỏ chu đôi môi nhỏ nhắn lên, ánh mắt vốn sợ hãi đột nhiên phẫn
hận, nắm một nhúm bùn đất trong tay, ném lên người Mạch Khê…
Hành động đột ngột khiến Mạch Khê ngây ngẩn cả người…
Lôi Dận thấy thế, đột nhiên lạnh mặt xuống, đến gần cô, kéo Mạch Khê
đứng lên, nhíu mày, nhẹ nhàng phủi đi bùn đất trên người cô.
Phí Dạ cũng nhíu mi, ngay sau đó giữ chặt lấy cô gái nhỏ, khiến cô hoảng sợ khóc lớn lên.
“Phí Dạ, anh làm vậy sẽ dọa đến cô bé mất.” Tâm Mạch Khê vẫn không đành
lòng được, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có hiểu được chuyện gì đâu?
Phí Dạ có chút chần chờ, nhưng vẫn buông tay một lần nữa…
Mạch Khê đẩy Lôi Dận ra, lần này không có gần cô bé quá, giọng nói lại tận lực đè xuống, càng thêm dịu dàng…
“Em gái nhỏ à, em không cần sợ hãi, chị sẽ không làm tổn thương đến em.
Nói cho chị biết nào, em là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Bố mẹ em đâu?”
Cô gái nhỏ kia giận dữ, trừng mắt nhìn Mạch Khê, đột nhiên hực lửa lên,
vọt tới trước mặt cô, sau đó hướng tới cánh tay cô mà há mồm định cắn
xuống.
Mạch Khê còn chưa kịp nhớ phải kêu ra tiếng, Lôi Dận bên người cực kỳ
nhanh chóng kéo cô qua một bên, tùy ý để cô gái nhỏ kia há mồm cắn lên
cánh tay hắn.
“Lôi tiên sinh——“Phí Dạ giật mình, vội vàng bước lên chặn cô bé kia lại.
Sức lực của cô bé này không nhỏ, trên cánh tay Lôi Dận có vết răng thật sâu, nhưng không có chảy máu.
Mạch Khê kinh sợ, vội vàng bước lên, theo bản năng nhìn về cánh tay Lôi
Dận, không thấy vết máu mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Người xấu, mấy người đều là kẻ xấu!” Cô bé rốt cuộc cũng mở miệng, câu nói đầu tiên vừa thoát ra rõ ràng tràn ngập sự tức giận!
Mạch Khê chấn động và kinh ngạc, ngơ ngác nhìn cô bé, nhất thời mới rõ
ràng ý tứ trong lời nói của cô gái nhỏ này, lại nghe giọng nói không vui của Lôi Dận bên tai vang lên...
“Còn dám giống con báo con cắn loạn người, ném vào trong hồ sen!” Giọng
điệu hắn không cao, nhưng đáng sợ nhất là toàn thân hắn lại phát ra hơi
thở lạnh lẽo như hàn băng, khiến cô bé gái kia phải luống cuống rụt mình lại.
Thấy thế, hắn quay đầu nhìn về phía Mạch Khê, vô cùng có ý mà nói, “Con nhóc kia giống hệt tính tình của em!”
Mạch Khê giận, trừng mắt, liếc nhìn hắn một cái, “Cô bé chỉ là một đứa trẻ con thôi, ông hù dọa cô bé làm cái gì?”
Phí Dạ đứng một bên thấy thế, thấp giọng thở dài một hơi, cúi đầu nói
với cô bé kia, “Mau nói với chị kia, em vì sao lại ở chỗ này? Cha mẹ em ở đâu? Nếu không nói, thực sự sẽ ném em vào trong hồ sen!”
Mạch Khê đảo cặp mắt trắng dã…
Hai người đàn ông này...thực sự là giống nhau!
Nào biết, sự uy hiếp này thật đúng là có tác dụng. Cô bé dường như sợ bị ném vào trong hồ sen, đôi mắt phẫn nộ trừng lớn, nói...
“Hồ sen này là của nhà tôi, mấy người dựa vào cái gì mà ở trong này hả?”