Ngày từng ngày trôi qua, thời gian
chính là như vậy, từng giây từng phút tính ra thì rất lâu, nhưng bỗng
nhiên quay đầu lại thì phát hiện ra nó tựa như nước chảy, yên lặng mà
trôi qua như chiếc đồng hồ cát, đâu vào đấy trải qua những tang thương
của nhân gian.
Sáu năm sau...
Bạc Tuyết bảo đầu thu vẫn tràn ngập ánh nắng, hồ nước vẫn xanh thẳm,
trong veo, tòa thành mộng ảo này khiến người ngoài khao khát, mong ước;
thậm chí đứng trước nó cũng phải chùn bước như đứng trước thác nước hùng vĩ từ trên núi cao chảy xuống. Ngày qua ngày, thời gian cũng không làm
giảm đi vẻ đẹp của tòa thành, ngược lại khiến nó càng thêm tràn ngập vẻ
thần bí.
Đương nhiên, tất cả điều này đều là trong mắt người ngoài đánh giá.
Trong Bạc Tuyết Bảo, những người làm mặc đồng phục trắng vẫn bận tới bận lui. Dưới ánh mặt trời, nhóm người chăm sóc cây cẩn thận chăm chút từng ngọn cây cọng cỏ. Đầu buổi chiều thật yên tĩnh, tiếng chim chóc ngẫu
nhiên vang lên đến vui tai, càng làm cho không khí thêm tươi mới.
Đang lúc phân phó người làm, quản gia Hàn Á bỗng thấy trước mắt tối sầm, hai mắt bị một đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé che lại, cùng với đó là giọng nói trong veo như tiếng chuông bạc...
"Con là ai nào?"
Quản gia Hàn Á vốn đang sửng sốt liền kích động vạn phần, kéo bàn tay
nghịch ngợm xuống, đứng bật dậy. Ông nhìn thấy dưới ánh mặt trời là cô
bé đang cười khanh khách với mình, trong lúc nhất thời nghẹn ngào không
thôi.
"Tiểu thư Mạch Khê?"
Tiện đà ông nhìn về đám đông vệ sĩ phía sau, vẻ mặt chuyển sang nghiêm nghị...
"Các cậu sao có thể tùy tiện thay đổi lộ trình của tiểu thư vậy hả? Vạn nhất có gì sai sót, ai có thể tha thứ được hả?"
Vốn dĩ ông được thông báo là ngày mai tiểu thư Mạch Khê trở về tòa
thành, cho nên sáng sớm mấy ngày nay đều sai bọn người làm chuẩn bị mọi
thứ, phòng của tiểu thư Mạch Khê, đồ chơi của tiểu thư, quần áo của tiểu thư, cả những đồ ăn tiểu thư Mạch Khê thích nữa.
Sáu năm, tiểu thư Mạch Khê đã rời khỏi tòa thành sáu năm. Ông mỗi ngày
đều mong một ngày này tiểu thư Mạch Khê quay lại, không nghĩ tới, hôm
nay Mạch Khê đã bất ngờ trở lại.
Bọn vệ sĩ bảo vệ Mạch Khê đứng hai bên, cách đó không xa là chiếc xe xa hoa chuyên đưa đón Mạch Khê.
Bọn vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, không dám nhiều lời.
Mạch Khê đứng một bên cười tinh nghịch, kéo lấy cánh tay quản gia Hàn Á, nũng nịu nói: "Bác Hàn Á, đừng trách họ, là Mạch Khê nhớ bác, cho nên
mới về nhà trước để cho bác một bất ngờ thôi."
Vẻ mặt uy nghiêm của quản gia Hàn Á cũng dịu đi, đối với Mạch Khê chỉ
còn nét hiền lành và cưng chiều. Thời gian in dấu vết trên khuôn mặt
ông, ông già đi một chút, tóc cũng trắng vài sợi, nhưng vẫn khỏe mạnh
như lúc ban đầu.
"Được, được, bác cũng rất nhớ tiểu thư Mạch Khê, lại đây bác xem nào."
Mạch Khê đã trưởng thành.
Sáu năm sau, hình ảnh Mạch Khê tám tuổi khi rời đi còn ngây ngô, non nớt đã không còn. Mạch Khê giờ ngày càng xinh đẹp, lộ ra khí chất thanh
nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận như trái anh đào, mái tóc
quăn dài phủ trên đầu vai. Dưới ánh mặt trời, làn váy công chúa nhẹ
nhàng bay, nụ cười trên môi cô thật đẹp, nhưng thật sự, mới mười bốn
tuổi mà đã mang dáng dấp của một tiểu mỹ nhân rồi.
Đáy mắt quản gia Hàn Á hiện lên vẻ
kinh ngạc lẫn vui mừng, thậm chí khóe mắt tự nhiên phiếm lệ, "Tiểu thư
Mạch Khê đã trưởng thành rồi, thật tốt quá, thật tốt!"
"Bác Hàn Á, đừng khóc, về sau Mạch Khê sẽ không bao giờ rời xa bác nữa,
sẽ ở bên cạnh bác." Mạch Khê thấy hai mắt ông đẫm lệ thì nâng bàn tay
nhỏ bé lên, lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt ông.
Quản gia Hàn Á gật đầu.
Sáu
năm nay, không lúc nào là ông không lo lắng cho Mạch Khê. Cả đời ông không có con, bởi vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này, thấy cặp
mắt sợ hãi, ông đột nhiên trào dâng tình thương của một người cha, chăm
sóc cô như đứa con gái bé nhỏ. Chính là, ông không hiểu tại sao cậu chủ
lại ra quyết định kia, để cho Mạch Khê mới tám tuổi đã phải chuyển đến
ngôi trường lạ lẫm, mà cô bé thì vẫn muốn ở lại tòa thành.
Ông vẫn còn nhớ rõ bộ dáng lưu luyến của Mạch Khê khi rời khỏi tòa
thành, cũng nhớ rõ bộ dáng cô bé muốn khóc nhưng không dám khóc; trong
lòng con bé nhất định nghĩ rằng đây là lần thứ hai bị vứt bỏ. Đây là
điều đứa nhỏ sợ, mà ngay cả ông cũng rất lo lắng, ông rất sợ đứa bé hai
lần bị tổn thương, sẽ hằn trong tâm lý một bóng ma lớn, bởi phàm là trẻ
con thì đều rất nhạy cảm.
Có điều...
Hôm nay nhìn tiểu thư Mạch Khê trước mặt với nét cười trong suốt, tâm tư Hàn Á rốt cục cũng thả lỏng. Không khó để ông nhận ra sự thay đổi của
tiểu thư Mạch Khê, từ một đứa nhỏ suy dinh dưỡng dần biến thành cô gái
yêu kiều; từ một cô bé cả ngày dè dặt, không thích nói chuyện, biến
thành cô gái vui vẻ tươi cười, thậm chí còn học được cách an ủi người
khác.
Ông biết, cậu chủ nhất định bố trí rất nhiều người bên cạnh cô, trải qua nhiều năm dốc sức chăm sóc như vậy, rốt cục Mạch Khê đã trưởng thành.
Giờ khắc này, quản gia Hàn Á lại có một loại cảm giác tự hào như kiểu "Ôi, nhà có con gái trưởng thành!"
"Mấy người, còn không mau đưa hành lý của tiểu thư về phòng!"
Ông lớn tiếng phân phó người làm. Những người làm đang sôi nổi bàn tán
liền nhanh nhẹn làm việc, chứng kiến sự thay đổi lớn của Mạch Khê, họ
đều nhìn cô với con mắt khác xưa, trong lúc nhất thời không nhận ra.
"Tiểu thư Mạch Khê trở về là tốt rồi, mấy năm nay sống ở ngoài nhất định là rất vất vả. Ngày mai là sinh nhật thứ mười bốn của con, bác nhất
định sẽ chuẩn bị tốt cho con." Quản gia Hàn Á đau lòng nhìn cô, vừa nói
xong, đôi mắt lại phiếm đỏ.
Mạch Khê ngọt ngào nở nụ cười, làm nũng mà kéo tay quản gia, vội vàng an ủi...
"Bác như vậy làm con rất đau lòng, con có vất vả gì đâu? Chỉ là con đến
một nơi khác học thôi, các thầy cô cũng khen con rất thông minh nhé, cho nên con mới có thể trước sinh nhật trở về cho bác bất ngờ mà."
Kỳ thật cô không biết sinh nhật của mình là ngày nào, trong tư liệu nhận nuôi cũng không ghi chép sinh nhật của cô, cho nên ngày sinh của cô là
ngày Hàn Á đưa cô vào tòa thành. Cho đến bây giờ, cứ đến sinh nhật cô là bác Hàn Á sẽ tặng quà, cho dù cô rời tòa thành đi học nhưng bác Hàn Á
vẫn gửi quà sinh nhật không năm nào thiếu.