Giọng nói trầm ấm của Hoắc Lãng Triết như xuyên thấu tận đáy lòng.
Triệu Uyển Dư vô thức đưa tay chạm vào vị trí lúm đồng tiền trên má anh.
Kỳ thật, giờ cô mất trí rồi….cô điên rồi!
Hoắc Lãng Triết cười nhẹ, một bàn tay to đặt phía sau lưng cô, bàn tay kia bắt đầu tham lam di chuyển trên thân thể mềm mại, thăm dò từng đường cong hoàn mỹ, thành công nhen nhóm lên từng đợt lửa nóng.
Chất cồn trong máu Triệu Uyển Dư dường như bị anh đốt cháy.
Trước sự đụng chạm xa lạ đó, Triệu Uyển Dư chỉ biết thở gấp, không kìm nổi bật ra tiếng rên khe khẽ.
“Em xem, không phải em đang rất hưởng thụ sao?” Hoắc Lãng Triết nói bằng giọng khản đặc.
Sự run rẩy cùng với tiếng rên nhỏ bé của cô như đánh vào chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng Hoắc Lãng Triết, ánh mắt thâm thuý nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, đôi môi anh đào hé mở, hơi thở thơm ngát mang theo hương rượu khiến yết hầu anh bất giác lên xuống.
"Đừng..." Tâm tư Triệu Uyển Dư theo sự di chuyển của tay anh mà lên đến đỉnh điểm.
Cô sợ hãi loại cảm giác này, giống như đang chơi trò cảm giác mạnh, khi từ trên cao rơi xuống, đến tột cùng không biết cái gì đang chờ đợi mình.
Cô không biết đến tột cùng sẽ là cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi xa lạ, mang theo khát vọng cùng hưng phấn khó nói thành lời.
"Dư, tôi muốn em…là của tôi." Hoắc Lãng Triết thực sự bị cô mê hoặc.
Có trời biết, anh vẫn luôn là người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi cô chạm vào anh, cảm giác chiếm hữu trời sinh trong mỗi người đàn ông bắt đầu trỗi dậy.
Anh đã nghĩ, nếu gặp lại, anh sẽ khiến cô sống không bằng chết, sẽ phá tan cuộc sống yên bình hiện tại của cô nhưng mà giờ phút này, anh đã hiểu rồi, anh chỉ muốn cô mãi là của anh, anh muốn chiếm đoạt cô cho riêng mình! So với bốn năm trước, thì bốn năm sau, cảm giác đó lại càng thêm mãnh liệt.
Mặc dù, cô đang trong tình trạng không tỉnh táo.
Mặc dù, anh không ngừng tự nói với mình đây không phải thời điểm thích hợp, nhưng mà… Khi Triệu Uyển Dư mơ màng nhìn anh, hàng lông mi thật dài khẽ run rẩy dường như khắc sâu vào lòng anh, anh liền quyết định, không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Những lời này của Hoắc Lãng Triết khiến Triệu Uyển Dư thoáng giật mình, ánh mắt như lưu ly toát lên vẻ mê hoặc.
Cô nhìn anh, cô biết Hoắc Lãng Triết đang nói gì.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả, theo ánh nhìn chăm chú của Hoắc Lãng Triết mà trở nên nóng rực, giống như có một luồng nhiệt lớn điên cuồng thôn tính toàn thân cô, đem tất cả hoà tan…
Cô không hiểu sao bản thân mình lại trở nên như vậy, chỉ bởi vì ánh mắt chăm chú của anh, mà cô bắt đầu trở nên khát vọng, trở nên…không cách nào chi phối bản thân mình.
"Anh...đừng nhìn tôi nữa…." Giờ khắc này, lẽ ra cô nên đẩy anh ra, sau đó sẽ lao ra khỏi phòng, như vậy mới đúng, nhưng….
"Tôi thích ngắm nhìn mọi khoảnh khắc của em.
Ngắm nhìn bộ dạng cực kỳ xinh đẹp của em, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người, da thịt mềm mại mê người, khoác lên bộ váy dạ hội mê người.
Ngay cả khi em tức giận với tôi….cũng thật mê người.”
Hoắc Lãng Triết vừa nói, vừa đem cánh tay Triệu Uyển Dư chậm rãi kéo qua, đôi môi nóng bỏng đặt xuống một nụ hôn từ cổ tay trắng ngần tới bàn tay, sau đó, khẽ mở miệng, ngậm chặt ngón tay hồng hào của cô.
Thân thể Triệu Uyển Dư càng lúc càng run lên.
Cô thật sự đã bị rượu chi phối rồi, bằng không sao lại thấy anh ta quyến rũ như thế!
Khoé môi Hoắc Lãng Triết nở nụ cười xấu xa, nét cười lan tràn tận đáy mắt.
"…Khi tay em chạm vào tôi, dù là tức giận hay