Ánh đèn vàng nhạt nhu hoà trong phòng ngủ chiếu lên nửa thân trần cường tráng cùng gương mặt cương nghị của Hoắc Lãng Triết.
Nhưng điều khiến Triệu Uyển Dư trừng lớn đôi mắt không phải vì vóc người hấp dẫn đến mê hồn của anh mà là từ cánh tay đến gần xương bả vai đang quấn đầy băng cứu thương kia.
Hơn nữa còn là vết thương mới!
Không chỉ có vậy, vì lúc nãy cô vô tình đụng vào vết thương nên hiện giờ băng gạc đã rịn ra vệt máu.
Cô thực sự bị sốc, trong lòng bất giác hiện lên một nỗi đau đớn mơ hồ.
“Anh…làm sao lại bị thương thế này?” Mất mấy giây, cô mới bình tĩnh đôi chút mà cất tiếng hỏi, hàng lông mày đen nhánh khẽ nhăn lại.
Hoắc Lãng Triết cũng rất phối hợp, anh kéo áo sơ mi xuống, cười cười, “Thương trường như chiến trường, những chuyện như thế này cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Cô khẽ cau mày, cái gì mà hết sức bình thường?
Nhìn vết thương của anh không ngừng chảy máu, cô không nói thêm lời nào, vội đi về phía bàn trang điểm của mình lấy ra dụng cụ y tế.
Triệu Uyển Dư thở dài, thoạt rồi cầm kéo, nhẹ nhàng cắt bỏ băng gạc quấn trên vai anh.
Băng gạc được tháo dần ra, tâm tư của cô theo đó mà cũng co rút lại.
Triệu Uyển Dư có thể thấy rõ trên vai anh là vết dao chém, vết dao khá sâu, tuy đã được xử lý nhưng vẫn còn chảy máu.
Triệu Uyển Dư âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, nhẹ giọng nói.
“Không ngờ chiến trường của anh lại ác liệt tới như vậy.”
Hoắc Lãng Triết nghiêng người dựa trên tấm nệm, khoé môi nở nụ cười, anh không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt của cô, cũng không buồn để ý đến miệng vết thương vẫn đang chảy máu đầm đìa.
Triệu Uyển Dư thấy anh không nói lời nào, cô ngẩng đầu lên, không ngờ lại chạm vào ánh mắt nóng rực đến doạ người của anh.
Tim bất giác đập loạn…
“Vết thương rất sâu, tốt hơn hết anh nên tới bệnh viện.” Cô vội vàng cúi xuống, bỏ chỗ băng gạc đang cầm trong tay ra, chân thành khuyên nhủ.
“Dư, em đang lo lắng cho tôi?” Hoắc Lãng Triết nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, khiến ánh mắt đang muốn trốn tránh của cô chỉ có thể nhìn thằng vào ánh mắt của anh.
Đáy mắt Triệu Uyển Dư bất chợt ánh lên tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh bị dấu kín, cô bình tĩnh nói: “Dù gì thì bây giờ tôi cũng là thư kí cá nhân của anh, hơn nữa anh còn là nhà đầu tư lớn của công ty chúng tôi.
Tôi lo lắng cho đối tác của mình thì có gì là sai?”
Hoắc Lãng Triết cúi đầu khẽ bật ra tiếng cười trầm thấp,
“Thừa nhận sự thật rằng trong lòng em đã có tôi khó đến vậy sao?”
“Hoắc Lãng Triết anh đừng hiểu lầm, tôi đối với anh chỉ là sự quan tâm của nhân viên đối với cấp trên thôi.” Triệu Uyển Dư cố gắng ổn định tâm tình của chính mình, “Hơn nữa, tôi không phải bác sỹ, vì vậy tôi đề nghị Hoắc tổng lập tức đến bệnh viện để xử lý vết thương.”
“Chỉ là vết thương nhỏ, em xử lý chút là được.”
Triệu Uyển Dư nhìn anh hồi lâu, biết sẽ không thể lay chuyển được cái tên kiêu căng cứng đầu này thì bất lực lên tiếng, “Vậy anh chịu khó một chút, tôi cũng không phải là chuyên gia xử lý vết thương.”
“Tôi tin, vết thương nhỏ này sẽ không làm khó được em.” Hoắc Lãng Triết nâng tay lên vuốt ve đầu cô, khoé môi khẽ cong, nở nụ cười vô cùng sủng ái.
“Đừng cười kiểu đó, Hoắc Lãng Triết tôi không phải người quyền năng!”
Miệng tuy nói vậy nhưng tay cô đã lấy ra thuốc chống viêm, thuốc sát trùng, băng gạc cùng các loại bông y tế cần thiết.
Hoắc Lãng Triết bị lời nói của cô chọc cười, anh khẽ mím môi, cố nén lại.
Thuốc sát trùng thấm vào miệng vết thương tạo cảm giác lạnh buốt cùng đau nhức nhưng anh chỉ hơi cau mày, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt.
Bởi vì cần xử lý miệng vết thương, nên lúc này cô ngồi rất gần anh, gần đến mức anh có thể cảm nhận được sự cẩn trọng trong từng động tác của cô, gần tới mức anh có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào thuộc về riêng cô, gần đến mức… anh chỉ muốn vươn tay ôm cô vào lòng.
Nghĩ thế nào, anh liền làm như vậy.
Rõ ràng sự mềm mại của cô khiến anh khó có thể tự kìm chế…
“Hoắc Lãng Triết, anh đừng động tay động chân.”
“Hự….” Triệu Uyển Dư vừa giật mình phản ứng, đã nghe tiếng Hoắc Lãng Triết kêu đau đớn.
“Anh không sao chứ? Đừng lộn xộn nữa, không thấy tôi đang băng bó vết thương cho anh sao?”
“Tôi biết, nhưng mà em đẹp như vậy, thực lòng tôi chỉ muốn ôm em.” Hoắc Lãng Triết nở nụ cười gian tà, khiến cô có chút hoài nghi vừa rồi anh kêu đau phải chăng là giả vờ.
Với câu nói của anh, Triệu Uyển Dư chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, đem băng gạc sạch sẽ dè dặt băng bó lại vết thương của anh.
Bởi vì khoảng cách khá gần, hơn nữa lúc băng bó miệng vết thương cho anh cũng sẽ vô tình quan sát những vị trí khác, Triệu Uyển Dư mới giật mình phát hiện ra trên người anh còn rất nhiều vết sẹo do vết thương để lại.
Hôm nay, tận mắt nhìn rõ khiến cô không khỏi kinh ngạc..
Những vết thương này có lẽ đã có từ lâu, bởi vì sẹo đã mờ dần theo năm tháng, nhưng vẫn đủ để nhận ra rằng vết thương ngày đó khá nghiêm trọng.
Cho nên, quả đúng như lời anh nói, vết thương hôm nay chỉ là vết thương nhỏ, so với các vết thương mà anh đã từng bị, thật chẳng thấm vào đâu.
Ánh mắt Triệu Uyển Dư ngưng lại trên gương mặt anh…
Anh rốt cuộc là người thế nào?
Làm sao trên người anh lại bị nhiều vết thương đến vậy?
Nếu chỉ đơn giản là người thừa kế Hoắc gia, tổng tài