Màn đêm yên tĩnh….
Hơi thở nóng bỏng của Hoắc Lãng Triết cùng mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt hoà quyện trong không khí.
“Đừng...!Vết thương của anh...”
“Không chết được người.” Khoé môi Hoắc Lãng Triết khẽ cong lên, giây sau đó mãnh liệt áp xuống môi cô…
“Đừng...!Chúng ta không thể lại...”
“Tại sao không thể….” Hoắc Lãng Triết quyến luyến rời khỏi môi cô, đáy mắt sâu thẳm đầy thâm ý, “Em có biết, mỗi ngày tôi đều muốn được gần gũi với em, muốn được ôm em vào lòng…”
Triệu Uyển Dư thở hổn hển vì bị kích thích, ánh mắt đầy màn sương mờ mịt.
Mặc dù đã cùng anh trải qua một đêm kích tình, nhưng mà mỗi lần nhớ lại đều khiến cô đỏ mặt, tim đập loạn.
Chỉ là đưa mắt nhìn anh, cô cũng sẽ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, nhất là khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập dục vọng của Hoắc Lãng Triết.
Từ tận đáy lòng, Triệu Uyển Dư luôn nhắc nhở bản thân rằng đừng lún sâu vào trò chơi do anh đặt ra, nhưng thân thể cô lại không cách nào cự tuyệt sự hấp dẫn này…Cô thực bị bức đến sắp điên rồi….bị anh mê hoặc tới mức không còn lý trí.
Bàn tay Hoắc Lãng Triết từ trên đỉnh đầu cô trượt xuống bờ vai, chậm rãi tiến ra sau lưng, sau đó thẳng một đường xuống cặp mông tròn trịa, nhẹ nhàng vuốt ve…
“Không...!dừng lại, không được...” Toàn thân Triệu Uyển Dư như bị điện giật, đôi chân nhanh chóng khép lại, nhưng còn chưa kịp, ngón tay tà ác của anh đã xông vào.
“Aaaa….Hoắc Lãng Triết…anh không thể làm như thế….mau….mau bỏ ra đi.” Dưới sự kích thích đột ngột của Hoắc Lãng Triết, Triệu Uyển Dư không thể không phản kháng.
“Dư...!gọi tên tôi..." Đối với sự run rẩy cùng phản kháng của cô, Hoắc Lãng Triết ngoảnh mặt làm ngơ, anh cúi đầu xuống, quấn lấy đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn của anh rất có kỹ xảo, nó khiến Triệu Uyển Dư không cách nào trốn khỏi sự mê hoặc triền miên…
Dần dần, nụ hôn của Hoắc Lãng Triết không còn ôn nhu như trước mà mang theo tất cả sự bá đạo, nóng bỏng, không hề kiêng nể mà trêu chọc cắn nuốt lưỡi cô….
"Đừng...!tôi...!chúng ta….." giọng nói của Triệu Uyển Dư hoàn toàn bị nụ hôn của Hoắc Lãng Triết nuốt lấy…
Bàn tay to của anh càng ngày càng làm càn, đem vật cản cuối cùng trên người cô kéo xuống, “Ngoan nào….”
Trong đêm tĩnh mịch, tiếng nói trầm khàn của anh cất lên vô cùng hấp dẫn, phá tan lớp phòng vệ cuối cùng của cô.
“Mèo con…gọi tên tôi!”
"Hoắc...!Lãng Triết..." Nương theo ngón tay dài của anh xâm nhập vào, Triệu Uyển Dư rốt cục vứt giáp đầu hàng.
“Không, gọi tên tôi thôi…”
“….Triết”
“Ngoan lắm!" Hoắc Lãng Triết hài lòng nhếch môi cười, trong nháy mắt, lại cúi xuống hôn cô, dần dần tiến công xuống dưới….
Triệu Uyển Dư không cách nào đè nén tiếng rên rỉ, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập dồn dập cùng với hơi thở ngày càng thô rát của anh, cũng như có thể cảm nhận được thân thể mình đang nóng lên, một cảm giác kích thích chưa từng có trào dâng trong cơ thể dưới bàn tay càn quấy của anh.
Đầu lưỡi linh động của Hoắc Lãng Triết khẽ xoay tròn, không ngừng xâm phạm nơi tư mật của cô.
Triệu Uyển Dư vô thức cong người, cô căn bản không chịu nổi sự kích thích lớn như vậy.
Một giây sau, ngón tay lại lần nữa lúc tiến lúc lùi đi vào trong cơ thể cô.
Triệu Uyển Dư cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng ran, càng lúc càng khó chịu, một cảm giác trống rỗng dâng lên bao trùm toàn thân, như thể chờ đợi một sức mạnh lớn lao đến lấp đầy.
Hoắc Lãng Triết hài lòng nhìn bộ dạng mất hồn của cô, đáy mắt càng thêm tĩnh mịch, anh đứng dậy, giật khăn tắm trên người ra….
Ngón tay của anh rời khỏi thân thể cô, thoáng chốc khiến trong cơ thể Triệu Uyển Dư dâng lên một cảm giác trống rỗng cực hạn, khiến cho cô rất khó chịu, cô khẽ cau mày, lộ ra nét mị hoặc…
“Mèo con…." Ánh mắt rực lửa của anh khoá chặt thân hình tỷ lệ vô cùng hoàn mỹ mê người