Nam trợ lý bên cạnh bị hành động của cô làm cho giật mình.
Bình thường nếu là người khác, nhẹ là bị đuổi ra ngoài, nặng là bị Hoắc thị chèn ép, nói quá lên sẽ là ‘tán gia bạn sản’.
Nhưng theo như những gì anh ta quan sát được, coi bộ Triệu luật sư đây là một ngoại lệ điển hình.
“Triệu luật sư, cẩn thận lời nói một chút.” Nam trợ lý hắng nhẹ giọng nhắc nhở.
“Tư Phong, không cần để ý!” Hoắc Lãng Triết xua tay.
Trợ lý Tư gật đầu, lập tức im lặng.
Lúc này, Triệu Uyển Dư mới khẽ than: Trời ạ! Sao tôi có thể nóng nảy như vậy chứ! Phải nhịn, anh ta là đối tác của mày đó, không thể xấc xược như vậy được.
Dù bây giờ có điên máu đến đâu, cô cũng biết một điều rằng: lúc này anh ta là vua, lời nói của anh ta còn quý hơn vàng!
Nếu không lý lẽ được, chi bằng xuống nước một bước, nhượng bộ tên điên này!
“Hoắc tổng, ngài nói đi, điều kiện để ngài đồng ý đầu tư cho công ty ‘tôi’ là gì?” Triệu Uyển Dư đặc biệt nhấn mạnh từ ‘tôi’ này
Hoắc Lãng Triết nở nụ cười đắc ý, khiến cô xuống nước như thế, xem ra hợp đồng này đối công ty cô mà nói, coi bộ là rất quan trọng!
Hoắc Lãng Triết không vòng vo thêm, “8 giờ tối thứ bảy, gặp tôi ở nhà hàng Nhật Xuyên.
Đến lúc đó tôi sẽ nói điều kiện của tôi cho luật sư Triệu!"
Từ giờ đến lúc hẹn là hai ngày sau.
Đối với Triệu Uyển Dư, anh rõ ràng là người có nhiều kinh nghiệm trên thương trường.
Trong khi cô còn đang vùi đầu với xấp văn kiện trong phòng giấy thì Hoắc Lãng Triết đã ở trên thương trường đấu trí làm ăn với những tên hùm, tên tướng lão làng, lòng dạ nham hiểm, miệng lưỡi giảo hoạt.
Nếu Hoắc Lãng Triết không giở trò thì đây quả thực là điều kiện vô cùng hấp dẫn.
Suy nghĩ một hồi, Triệu Uyển Dư không nói thêm, nhanh chóng đồng ý!
Dàm phán kết thúc, cô cúi người chào vị Hoắc tổng kia rồi ra ngoài.
Ngay khi đóng cửa lại, Triệu Uyển Dư có cảm giác ánh mắt như tên nhọn của Hoắc Lãng Triết đang nhìn mình.
Mội cảm giác rùng mình khiến cô lạnh sống lưng.
Quả nhiên ngay khi cô quay lựng lại, tầm mắt của Hoắc Lãng Triết đã dán chặt vào bóng dáng của cô.
Suốt bốn năm qua, có trách thì trách anh quá mê muội, anh quả thực đã không thể quên cô.
Tình cảm anh dành cho cô lớn tới mức chính anh cũng không nhận ra.
Nhưng lại bị cô không xem ra gì, khiến anh cảm thấy bản thân thật thảm hại!
Lăn lộn trên thương trường bao năm, để nói đến mùi vị thất bại, Hoắc Lãng Triết chưa từng nếm qua.
Vậy mà lại thua trước tay của một người con gái, đây quả thực đã động tới lòng tự tôn của anh.
Không cần biết đã hận như thế nào, những gì đã mất nhất định Hoắc Lãng Triết đây sẽ lấy lại.
——————
Hai ngày vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc vẫn là con số 0.
Hoắc Lãng Triết quá thận trọng, ngay cả một chút sơ hở cũng không có.
Suốt hai ngày thuê thám tử theo dõi, Hoắc Lãng Triết không rời khỏi Hoắc thị nửa bước.
Triệu Uyển Dư cảm thán, đừng