Bình thường, Triệu Uyển Dư luôn mặc trên người những bộ đồ công sở hiển nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ.
Mái tóc đen dài óng ả rủ xuống, dưới ánh đèn nhu hoà chiếu vào, sáng lên cùng ánh trăng dịu dàng.
Áo sơ mi trắng cùng chân váy mềm mại dài tới gối càng tôn thêm vẻ quyến rũ mê người.
Từng chiếc, từng chiếc cúc áo bị Triệu Uyển Dư giật ra, lạnh lùng rơi xuống nền đá cẩm thạch đen sẫm, nảy lên, văng tứ tung trên sàn nhà lạnh lẽo.
Triệu Uyển Dư không khóc, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng vô cùng trầm tĩnh, ngón tay di chuyển tới đâu, váy áo cũng theo đó mà rơi xuống.
Hoắc Lãng Triết vẫn ngồi nguyên trên ghế như trước, lẳng lặng nhìn từng cử động dị thường của cô, vô thức khẽ nhíu mày.
Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã nghĩ muốn tiến lên đem áo khoác choàng lên người cô.
Ánh mắt anh càng lúc càng toát lên vẻ thâm thuý khó lường.
Khi chiếc váy mềm mại từ trên đùi Triệu Uyển Dư rơi xuống nền nhà, cô hệt như một pho tượng nữ thần kiều mỵ hoàn toàn ngự trị trong mắt anh, kích thích mọi giác quan cùng lý trí của anh.
Sự chủ động của cô, thật sự đã khiến anh rất bất ngờ…
Đáng ra anh cần phải tiến lên ngăn cản hành động của cô, bởi từ trước tới giờ anh vốn khinh thường những phụ nữ sử dụng loại phương thức này để quyến rũ đàn ông.
Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, anh đã sớm xoay lưng bỏ đi, nhưng mà…
Giờ khắc này, thân thể anh dường như bị cố định xuống ghế, không thể động, cũng không muốn động.
Đồ lót tinh xảo màu đen càng tôn lên thân hình trắng muốt như ngọc của cô, gò ngực tròn đầy lại thêm khe rãnh mê người ẩn hiện dưới lớp vải mỏng càng thêm phần sinh động, đôi chân dài thon thả không biết bởi lý do gì mà khẽ run lên nhè nhẹ, càng khiến người ta có một cảm giác mê đắm…
Có trời mới biết lúc này cô đã thực sự sợ hãi rồi.
Cô không muốn tiếp tục cởi đồ nữa.
Cho tới giờ, dường như cô vẫn còn chút ảo tưởng, ảo tưởng rằng người đàn ông kiêu ngạo như Hoắc Lãng Triết sẽ không chấp nhận cách thức quyến rũ kiểu này, sẽ chán ghét và nhìn cô bằng cặp mắt khinh thường, nhưng mà…
“Tiếp tục cởi, một món cũng không chừa!” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Lãng Triết vang lên, như một gáo nước lạnh giữa tiết trời cuối thu, đem chút hy vọng cuối cùng của cô đập tan tành.
Trong lòng Triệu Uyển Dư không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh băng, loại đàn ông như Hoắc Lãng Triết, sao có thể có lòng trắc ẩn?
Trả thù cô, chính là thú vui của anh.
Chỉ là cô đã quá ảo tưởng, đã quá lún sâu vào trò chơi của anh….
Khi đã không còn bất kỳ hy vọng nào, sắc mặt Triệu Uyển Dư rốt cục cũng phát sinh sự biến đổi, bên môi toát lên nụ cười, nhưng là nụ cười lãnh khốc, nét cười lạnh lùng lan tràn tận đáy mắt, khiến cho sắc đẹp của cô càng trở nên câu dẫn, đối với đàn ông thực sự có sức cám dỗ trí mạng.
Từng món đồ lót tinh xảo được cởi ra, rơi xuống mắt cá chân.
Dọc theo đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo mảnh khảnh không có lấy một chút mỡ thừa, bầu ngực tròn đầy với hai nụ hồng tươi tắn như đoá hoa đào chớm nở giữa mùa đông, bởi vì đột ngột mất đi sự bảo vệ mà khẽ run rẩy.
Hoắc Lãng Triết thích thú cong môi, đáy mắt đậm ý cười, anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, bàn tay rắn chắc chiếm giữ bầu ngực mê người, ngón tay thon dài dọc theo da thịt mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp.
“Dư, tôi phải công nhận rằng em thật