—————
“Triệu luật sư!” Khi Triệu Uyển Dư vừa chuẩn bị bước chân vào thang máy, nhân viên lễ tân đã vội lên tiếng.
Triệu Uyển Dư dừng lại, thoạt rồi đi đến quầy lễ tân, “Có chuyện gì sao, tôi tới đây để gặp Hoắc tổng?”
“Cô có hẹn trước không?” Nhân viên tiếp tân dè dặt lên tiếng, vừa rồi cũng vì sơ suất nói Hoắc tổng ở trên phòng mà cô đã bị trợ lý Tư khiển trách, dù luật sư Triệu thường hay tới đây nhưng hôm nay e là không giống với mọi hôm.
“Nếu không hẹn trước thì không gặp được đâu ạ.”
Triệu Uyển Dư thoáng kinh ngạc, cô đâu phải tới đây một, hai lần, hơn nữa lễ tân trước mặt không phải là không biết cô.
Để nói giờ không cho cô lên gặp, thật sự không bình thường chút nào.
“Được rồi, để tôi gọi báo cho ngài ấy!” Triệu Uyển Dư lấy điện thoại ra, vừa định gọi tới số Hoắc Lãng Triết thì bị nhân viên lễ tân ngăn lại.
Triệu Uyển Dư khó hiểu nhìn cô nàng, nữ lễ tân càng lúc càng cảm thấy khó xử, đành vội lên tiếng giải thích: “Triệu luật sư, không phải tôi làm khó cô, thật ra bây giờ Hoắc tổng đang có khách, không tiện bàn công việc, tay cô cứ đợi ở đây một lúc, đợi khi cô gái đó xuống thì lên.”
“Cô gái?”
“Dạ vâng, vừa rồi tôi tự ý nói Hoắc tổng đang ở trong phòng làm việc, thành ra bị trợ lý Tư chỉ trích một hồi.” Nhân viên lễ tân buồn rầu thở dài.
“Cô ấy hình như là vị hôn thê của Hoắc tổng, khổ thân tôi, không biết có sơ suất mà đắc tội gì với cô ấy không.”
Triệu Uyển Dư nghe xong, toàn thân khẽ run lên, cô tưởng bản thân đã nghe nhầm liền lập tức hỏi lại: “Cô nói gì cơ?”
Nhân viên lễ tân cũng không có ý định che giấu, nói: “Vừa nãy có một cô gái rất xinh đẹp tới đây gặp Hoắc tổng, tự nhận mình là hôn thê của ngài ấy nữa.
Kể cũng bất ngờ, trước giờ tôi chưa từng nghe nói ngài ấy có hôn thê, hoá ra là đang giấu bóng hồng.”
Nói đến đây, đáy mắt nữ lễ tân không nén nổi sự ngưỡng mộ, nhìn sang Triệu Uyển Dư: “Luật sư Triệu, cô thấy tôi nói như vậy đúng không!”
Sắc mặt Triệu Uyển Dư qua những lời nói kia dần trở nên tái nhợt, cô cảm thấy từng đầu ngón tay bắt đầu trở nên lạnh cóng.
Cô không trả lời câu hỏi của nhân viên lễ tân mà chỉ thấy hai bên tai vang lên tiếng ong ong, cô không thể nghe nổi tiếng nói chuyện của các nhân viên khác nhưng từng lời mà Hoắc Lãng Triết nói sáng nay lại cứ văng vẳng dội lại bên tai cô, từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng…
‘Chúng ta quay lại nhé…’
Hoắc Lãng Triết thật sự có vị hôn thê sao? Nếu như có, vì sao anh còn muốn cô hết lần này tới lần khác chìm đắm trong sự dịu dàng của anh?
Nếu như vị hôn thê đó thực sự tồn tại, vậy tại sao hằng đêm anh đều muốn ngủ cạnh cô? Nếu như anh có vị hôn thê, tại sao lại đề cập tới mối quan hệ của hai người? Nếu như anh có hôn thê, chẳng phải lúc này anh sẽ rất bận rộn chuẩn bị hôn lễ hay sao?
Nhưng mà, cô chẳng hề thấy có chuyện gì phát sinh cả.
Nhưng hôm nay, điều khiến cô thấy buồn cười nhất là, cô nghe chuyện này từ một người lạ.
Trong tim bất chợt dâng lên một cảm giác ớn lạnh đến cực điểm.
Chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy như tim mình ngừng đập, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Hai suất cơm trên tay cũng vì thế mà bất ngờ rơi xuống đất.
“Triệu luật sư không sao chứ?” Nữ nhân viên lễ tân vội lên tiếng, ngay sau đó kêu người tới dọn dẹp.
Triệu Uyển Dư mơ hồ nhìn suất thức ăn mà bản thân đã chuẩn bị cho Hoắc Lãng Triết đang bị nhân viên dọn dẹp mang đi, đáy lòng không khỏi thắt lại.
Một lúc lâu sau, cô chợt cảm thấy bên vai có chút ấm, cô vô thức ngẩng đầu lên liền thấy trợ lý Tư đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Triệu luật sư, sao cô lại ở đây?”
Triệu Uyển Dư bấy giờ mới hoàn hồn, cô nhìn trợ lý Tư, “Hợp đồng….tôi tới để bàn về điều khoản trong