Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ…
Giai Kỳ đã chìm vào giấc ngủ.
Thân thể cô vốn yếu ớt, hôm nay lại ngồi xe lâu như vậy để chạy tới tập đoàn tìm Hoắc Lãng Triết nên đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Điện thoại bàn khẽ vang lên, Hoắc Lãng Triết nhìn thoáng qua số gọi đến, nét mặt trở nên nghiêm túc, sau một khắc, khẽ thở dài rồi nhấc máy.
“Nghe Giai gia nói, con bé đã rời khỏi nhà?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm cùng mạnh mẽ.
“Ông yên tâm, Giai Kỳ đang ở bên cạnh cháu.” Giọng điệu của Hoắc Lãng Triết lộ rõ vẻ kính trọng nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.
“Vậy thì tốt rồi.
Lãng Triết, cháu phải chăm sóc con bé cho tốt, nếu có chuyện gì không hay, Hoắc gia chúng ta sao có thể ăn nói với bên kia đây?”
“Cháu biết rồi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hoắc Lãng Triết khẽ đáp lại.
Đầu điện thoại bên kia rơi vào trạng thái trầm mặc mất mấy giây.
“Nếu con bé đã một lòng một dạ với cháu, thì cháu hãy đón con bé về đi.
Ta không cần biết cháu với ba mẹ cháu có đang chiến tranh lạnh với nhau hay không, ta chỉ cần biết là lệnh của ta cháu không được làm trái.” Người ở đầu dây bên kia thở dài, chậm rãi lên tiếng.
Hàng lông mày của Hoắc Lãng Triết khẽ hiện ra vẻ khó chịu, anh hờ hững nói, “Ông à, cháu ngày nào cũng ở tập đoàn, đừng nói tới việc đón cô ấy về, ngay cả việc chăm sóc thôi cũng không thể.
Quan hệ giữa cháu và ba mẹ trước giờ vẫn vậy, ông không cần lo lắng đâu.”
“Lãng Triết, vậy cháu muốn duy trì tình trạng này thêm bao lâu nữa.
Hôn ước giữa Hoắc gia và Giai gia ngày đó cũng được cháu đồng ý.
Cháu còn muốn con bé chờ thêm bao lâu nữa? Từ nhỏ hai đứa không phải đã rất thân thiết với nhau sao, hơn nữa con bé lại rất thích cháu…”
“Sức khỏe của Giai Kỳ hiện giờ không được tốt, ít nhất phải chờ cho bệnh tình của cô ấy ổn định lại chút ít mới được.” Hoắc Lãng Triết khẽ ngắt lời, “Đối với chuyện này, cháu sẽ tự lo liệu, ông cũng đừng để tâm làm gì.”
“Cháu làm vậy bảo ta làm sao yên tâm đây? Ta rất thích con bé Giai Kỳ, nó ngoan ngoãn, lại còn là một đứa hiểu lễ nghĩa.
Chưa cần biết cháu ở ngoài sống như thế nào, ta chỉ hy vọng cháu có thể lập gia đình sớm một chút, chẳng lẽ cháu muốn ta nằm vào quan tài cũng không được nhìn thấy cháu cùng con gái lớn nhà họ Giai thành hôn hay sao?”
Hoắc Lãng Triết nghe thấy mấy lời này, khẽ nhíu mày.
“Ông nói như vậy là có ý gì, cháu ở ngoài làm sao?”
“Cháu đã chủ động hỏi, vậy ta cũng nói thẳng.
Lãng Triết à, cháu làm sao vậy? Cháu cũng biết cái mạng này của ta là do ai cứu, năm đó nếu không phải quản gia Lệ cố gắng đẩy ta ra khỏi xe thì ta đâu thể sống tới từng này tuổi.
Trước khi chết người ta đã nhờ cậy những gì, không phải ta đã nói với cháu rồi sao?”
Năm năm trước xe của ông trên đường không may gặp sự cố.
Người lái xe khi đó là quản gia Lệ Bính, anh ta vì bảo vệ tính mạng của ông mà không kịp nhảy khỏi xe, cả người cả xe cứ thế mà mất đà lao thẳng xuống vách núi.
Do chấn thương quá nặng nên không bao lâu liền qua đời, vợ của Lệ Bính cũng vì quá thương tiếc trước cái chết của chồng nên cũng lâm bệnh nặng.
Trước khi chết bà ta mong cho đứa con gái duy nhất của mình là Lệ Hải có thể ở lại Hoắc gia.
Ông vì ơn cứu mạng nên luôn quý mến đứa con gái duy nhất của họ, coi như con cháu trong nhà.
Ban đầu, ông tính sẽ nhận Lệ Hải làm cháu nuôi nhưng cô ta trước sau đều từ chối, chỉ muốn đi theo hầu Hoắc Lãng Triết.
Ông cũng không thể ép buộc vì vậy đành mặc cho Lệ Hải tự quyền chọn lựa.
Hoắc Lãng Triết nghe mà cảm thấy phiền muộn, giọng nói cũng bắt đầu lộ rõ vẻ bực bội:
“Chuyện đó thì liên quan gì đến cháu.
Ông muốn thì có thể để cô ta bên cạnh, cháu không có ý kiến.”
“Lãng Triết, ta chỉ sợ cháu bị sắc đẹp mê hoặc.”
Hàng lông mày của Hoắc Lãng Triết càng nhíu chặt hơn.
“Rốt cuộc con bé Lệ Hải đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào mà con sai người