Một lúc sau…
“Triệu Uyển Dư, em đừng giận dỗi với tôi…” Hoắc Lãng Triết đột nhiên cười khẽ, nhưng nụ cười này so với ma quỷ còn đáng sợ hơn nhiều.
Một tay anh bóp chặt cằm cô, ánh mắt thâm thuý như co lại, “Thu lại những lời em vừa nói, tôi sẽ coi như em đang nói nhảm, đang hờn dỗi với tôi.
Còn nữa, đem tất cả quần áo của em trả về chỗ cũ, chúng ta sẽ tiếp tục chung sống đến khi hợp đồng hết hiệu lực.”
Giọng nói mang theo sự lạnh lùng đến cùng cực nhưng chỉ mình anh mới biết, lúc này, anh đang rất sợ mất cô, thật sự sợ hãi.
Anh đã nhún nhường như vậy, chẳng lẽ, vẫn không thể giữ cô lại?
Rốt cuộc, người cô yêu là ai? Là ai?
Là Ôn Húc Nhiên? Hay là một người đàn ông nào khác?
Những lời này, khi lọt vào tai Triệu Uyển Dư lại như một câu mệnh lệnh.
Cô rất ghét bị người khác áp đặt, đặc biệt là ép cô làm những điều mà cô không muốn.
Triệu Uyển Dư đem bàn tay to của Hoắc Lãng Triết hất ra, lạnh lùng nhìn anh.
“Không đời nào, cuộc sống kiểu này tôi đã chịu đủ rồi.
Hợp đồng đầu tư vốn kia anh muốn huỷ thế nào thì huỷ, muốn công ty chúng tôi bồi thường như thế nào thì cứ tung ra một con số.
Hơn nữa, anh có cuộc sống riêng của anh, và tôi cũng vậy.“
“Nói như vậy tức là em vẫn muốn rời khỏi đây?” Hoắc Lãng Triết từ từ thu tay lại, bên môi cong lên, vẻ mặt tàn nhẫn quen thuộc.
Những người quen anh đều biết, một khi anh có vẻ mặt như vậy, đối phương nhất định sẽ gặp phải tai hoạ khủng khiếp…
Nhưng Triệu Uyển Dư không biết, bởi vì, cô chưa từng nhìn thấy vẻ quỷ dị như vậy trên gương mặt của Hoắc Lãng Triết.
Nên đương nhiên, cô sẽ không biết mình đang phải đứng trước mối nguy hiểm lớn tới cỡ nào….
Triệu Uyển Dư vô thức lùi về phía sau một bước, sắc mặt của Hoắc Lãng Triết lúc này khiến cô rất sợ, khiến cô chỉ muốn tránh khỏi anh càng xa càng tốt..
“Hoắc Lãng Triết, anh muốn làm gì?”
“Quả nhiên em là người phụ nữ cứng đầu.
Em nên biết, với em, tôi luôn hết sức nhường nhịn, cho dù em nói gì, làm gì thì tôi cũng đều không xen vào, nhưng hôm nay thì không thể rồi…” Hoắc Lãng Triết vừa nói vừa tiến lại gần cô, chiếc thắt lưng trên người bị anh hung hăng giật ra, “Nếu giữa chúng ta đã không thể chung một suy nghĩ thì tôi cũng không muốn nói nhiều với em thêm nữa.
Con người tôi chính là như vậy, nếu đã không chiếm được, chi bằng huỷ diệt thì hơn.
Ngoài tôi ra, tôi tuyệt đối không để cho người đàn ông nào có được em.”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Ánh mắt Triệu Uyển Dư lộ rõ vẻ cảnh giác.
Thật sự không ổn chút nào! Hoắc Lãng Triết…anh ta muốn làm gì?
“Làm gì thì em sẽ biết ngay thôi!” Giọng nói của Hoắc Lãng Triết vang lên cực kỳ lạnh lẽo, “Lại khách khí với em rồi, nhưng mà, tính cách cứng đầu này của em phải lập tức sửa chữa mới được.”
Vừa dứt lời, Hoắc Lãng Triết vươn tay tới nắm lấy vali của cô ném mạnh về phía tủ đồ khiến từng chiếc bánh xe vali long ra văng tứ tung.
Thật không khó để nhận ra Hoắc Lãng Triết đã dùng lực mạnh tới cỡ nào.
Triệu Uyển Dư giật mình, lúc này cô mới ý thức được nguy hiểm đang ập tới, ngay tức khắc muốn lách người để chạy trốn nhưng lại bị Hoắc Lãng Triết mạnh mẽ túm lại, đem cô ném lên sofa.
Bộ dạng của Hoắc Lãng Triết rất đáng sợ.
Anh là đang muốn làm tổn thương cô sao?
Toàn thân Triệu Uyển Dư run lên, cô cố gắng giãy giụa lại bị anh đẩy ngã một lần nữa, lực nhanh và mạnh đến nỗi khiến cô không có cách nào chống cự mà chỉ có thể tuyệt vọng nhìn khuôn mặt cực kỳ đáng sợ của Hoắc Lãng Triết.
Liền sau đó, Triệu Uyển Dư chỉ thấy cánh tay Hoắc Lãng Triết giơ lên, dây lưng mạnh mẽ vụt xuống, cánh tay đang giơ lên chống đỡ của cô liền cảm thấy đau đớn đến tận tim can…
“A...” Thân thể mềm mại sao có thể chịu nổi sự hành hạ như vậy.
Khi cô còn chưa hoàn toàn kêu nổi thành tiếng, dây lưng lại lần nữa quất xuống, lần này đánh vào lưng cô.
Chỉ nghe một tiếng ‘Vút!’ vang lên, Triệu Uyển Dư cảm thấy cả người đau đến chết lặng, thoạt rồi nhanh chóng lan khắp toàn thân…
Cả người Triệu Uyển Dư nằm sấp trên ghế sofa, dây lưng quật xuống nhanh và mạnh đến nỗi cô muốn tránh cũng không kịp.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Tất cả trước mắt cô như hoá thành hư ảo, chỉ còn lưu lại nỗi đau đớn vô tận, còn có…cô đã cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập trong hơi thở….
Đam Mỹ H Văn
Vạn lần cô thật không nghĩ tới, Hoắc Lãng Triết lại dùng dây lưng đánh cô.
Hai roi