Cảm giác áp bách không ngừng lan rộng trong không khí.
Nhất là sắc mặt của Giai Kỳ lúc này đã hoàn toàn biến đổi, vẻ mặt vốn e thẹn, ngại ngùng của cô trước giờ, sau khi nghe thấy những lời của Hoắc Lãng Triết liền trở nên trắng bệch.
Đáy lòng dấy lên một hồi bất an, hai mắt sớm đã sưng đỏ tưởng chừng như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào…
“Lãng Triết, anh đang đùa thôi….đúng không? Anh biết mà…ba em thật sự không có ý đó.” Giai Kỳ xúc động lên tiếng, bàn tay thon dài có chút run rẩy đưa lên túm nhẹ vạt áo anh, nghẹn ngào: “Anh đừng nói thế… đừng làm em sợ mà…”
“Em thấy tôi giống đang đùa lắm sao?” Hoắc Lãng Triết lạnh lùng hỏi ngược lại, bên vạt áo bị cô túm lấy cũng chẳng buồn hất ra.
“Hôn sự này, ngay từ đầu chẳng phải là do mọi người ép con sao? Con đối với Giai Kỳ, ngoài tình cảm bạn bè ra thì chẳng còn bất cứ loại tình cảm nào khác.
Nếu có….” Hoắc Lãng Triết dừng lại một lúc, thoạt rồi trầm ổn nói tiếp, “Cũng đơn thuần chỉ là cảm thông cho bệnh tình của cô ấy mà thôi.
Mọi người nói muốn thấy con hạnh phúc sao? Nghe như thể đang kể một câu chuyện hài vậy!”
“Con…” Ngay khi Hoắc Lãng Triết vừa dứt lời, Hoắc Duật đã không còn bình tĩnh nổi nữa, lớn giọng quát.
“Lãng Triết, con có biết mình đang nói gì không?”
“Ba, những lời tôi nói đâu khó hiểu tới mức khiến một người thông minh như ba cảm thấy khó hiểu?” Khoé môi Hoắc Lãng Triết cong lên đầy giễu cợt.
Có trời mới biết ngay lúc này anh muốn rời khỏi đây cỡ nào.
Anh muốn gặp người con gái mà anh yêu, muốn bên cạnh cô, muốn xin sự tha thứ từ cô.
Ở biệt thự lớn Hoắc gia này, anh thật sự cảm thấy rất ngột ngạt…
Mà Giai Kỳ lúc này đang đứng cạnh anh, bàng hoàng tới mức cả người sững sờ, hai tay buông thõng, cảm giác cơ thể nặng trĩu khiến cô vô lực mà ngồi sụp xuống sàn.
Nền đá thạch anh lạnh tới mức xuyên thẳng tới tim cô.
Thì ra tất cả là do cô tự mình đa tình…Hoắc Lãng Triết thật sự không hề có chút tình cảm với cô.
Việc anh quan tâm cô, lo lắng cho cô, nhẹ nhành cưng chiều cô…hoá ra chỉ là thương hại cô mà thôi….
Những lời anh vừa nói quả thực quá nhẫn tâm rồi….
Giai Kỳ ôm ngực, sắc mặt hiện rõ nét đau đớn.
Giai Hứa thấy vậy thì vội đứng dậy, bước nhanh về phía Giai Kỳ, thoạt rồi trừng mắt nhìn Hoắc Lãng Triết, gằn lên từng chữ: “Hoắc Lãng Triết, cậu đừng nghĩ việc tôi lể mặt Hoắc gia là sẽ bỏ qua cho cậu, ngày hôm nay cậu nói những gì, vĩnh viễn đừng hối hận.
Từ hôn? Cái này phải là Giai gia chúng tôi nói, loại người như cậu, thật không xứng với con gái chúng tôi.” Giai Hứa giận tới tím mặt, mặc cho Giai Kỳ bên cạnh đã nức nở, mạnh miệng tuyên bố.
“Loại người như cậu? Giai tiên sinh, theo ngài, tôi nên là loại người nào mới phải đây?”
Giai Hứa bị giọng điệu của Hoắc Lãng Triết chọc cho phát điên.
Người đàn ông hừng hực quay người về phía cửa lớn, ra hiệu cho vệ sĩ đứng cách đó không xa đưa Giai Kỳ ra ngoài.
Hoắc Duật thấy vậy chỉ biết bước tới giải