Giọt nước mắt trong suốt lại một lần nữa chảy từ khóe mắt xuống.
Mạch Khê cúi đầu khóc, tiếng khóc không lớn, chỉ khẽ như tiếng ngọc vỡ nứt, nghe mà tan nát cõi lòng.Phí Dạ luôn rất cứng rắn nhưng nay rốt cục lòng cũng như nước vỡ đê, dưới ánh mắt chăm chú phiếm lệ, hắn dần mềm lòng…Hắn không thể kiềm chế được, nâng tay lên, ngón tay thô khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay chạm vào một giọt nước mắt nóng bỏng thì lồng ngực đau như bị người nào đó đâm cho một dao.
Hắn không nói thêm gì nữa, ôm lấy Mạch Khê, sải bước rời đi…Mạch Khê không hề giãy dụa.
Cô tựa như con mèo nhỏ bị chặt đứt đuôi, đầu khẽ ngả vào lòng người đàn ông.…Chiếc xe cao cấp chạy nhanh trên quốc lộ.
Về đêm, ánh trăng chiếu lên làm chiếc xe càng thêm sáng bóng.Trong xe, tĩnh lặng vô cùng.Phí Dạ chuyên tâm lái xe, lại thỉnh thoảng nhìn Mạch Khê ở phía sau qua kính chiếu hậu.Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như mất đi huyết sắc mà tái nhợt, đôi mắt vốn mỗi lúc cười rộ lên đều phiếm vầng sáng của ngọc lưu ly thì giờ đây ảm đảm, như con thuyền mắc cạn ngàn năm, vẻ tuyệt vọng đau thương.Từ lúc lên xe, Mạch Khê vẫn không nói chuyện, ngay cả hít thở đều rất nhẹ nhàng.
Cô lẳng lặng ngồi đó, mái tóc quăn dịu dàng xõa hai đầu vai, tựa như con búp bê không sinh mệnh.Qua một lúc, ngọn đèn đường chiếu lên má, cô mới cẩn thận hỏi một câu: “Anh muốn đưa tôi về nhà sao?”Thông qua kính chiếu hậu, đôi mắt Phí Dạ cùng ánh mắt cô chạm nhau.
Đôi mắt người đàn ông thoáng hiện vẻ u trầm, tim hắn đập nhanh hơn, có vẻ hơi chấn động một chút, liền hạ giọng nói…“Đúng, về nhà!”Vừa dứt lời, thấy khuôn mặt Mạch Khê kinh hãi liền bổ sung một câu: “Nhưng mà không phải là Bạc Tuyết Bảo, là nhà tôi.”Khuôn mặt Mạch Khê từ hoảng sợ biến thành kinh ngạc.“Tiểu thư Mạch Khê tuy nói không muốn về nhà nhưng vẫn phải nghỉ ngơi!”Ngữ điệu bình thản của Phí Dạ lại lộ ra vẻ quan tâm rõ ràng, đôi mắt hắn vẫn như khóa lấy khuôn mặt đang dần khôi phục vẻ bình tĩnh của Mạch Khê.Nghe được những lời đó, lòng Mạch Khê như được phủ luồng hơi ấm, cảm giác an toàn như có một bàn tay ấm áp đang vỗ về mình.
Cô nhìn bóng lưng hắn, cúi đầu nói:“Phí Dạ tiên sinh, cảm ơn anh!”Cô hẳn là đang đề phòng hắn, đề phòng cảm giác an toàn như đêm nay.
Dù sao hắn cũng là người thân cận nhất bên cạnh cha nuôi.
Nhưng không hiểu vì sao, sự xuất hiện của hắn mang đến cho cô cảm giác thật lạ lùng.“Tiểu thư Mạch Khê khách khí quá, cứ gọi tôi là Phí Dạ được rồi!” Giọng nói hắn trầm ổn mà mạnh mẽ, như tảng đá chạm mạch vào cõi lòng Mạch Khê.Mạch Khê gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, hàng long mi dài che khuất đi đôi mắt mệt nhoài…Trong xe lần thứ hai khôi phục vẻ yên tĩnh, tràn ra, một loại cảm giác an bình, ngọt ngào, lại mang theo chút hương hoa, cho đến khi…Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.Mạch Khê ngồi trong xe cũng không bị kinh động.
Nghĩ đến chuyện khủng khiếρ tối hôm qua đã đủ khiến cô tiều tụy, mệt mỏi mà ngủ say giấc.
Chỉ có điều, tiếng chuông này làm Phí Dạ kinh ngạc, ngay sau đó, đầu óc như muốn nổ tung.Phí Dạ ơi Phí Dạ, rốt cục là mày đang làm cái gì thế này? Mất trí sao? Sao lại muốn đưa cô ấy về nhà mình chứ?Tiếng chuông đổ liên hồi, tiếng này cao hơn tiếng trước, đủ đề thấy đối phương nhẫn nại đến mười phần.Một lúc lâu sau, Phí Dạ mới nghe điện thoại, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp…“Lôi tiên sinh!” Giọng nói của hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.Đầu bên kia di động vang lên tiếng nói lạng băng, tuy không thấy sự tức giận nhưng lại tạo ra áp lực lớn vô cùng.“Lôi tiên sinh, tôi biết rồi!” Tiếng