Đối với các thí sinh, trận ảo giác này chẳng khác nào quà tặng, mà một khi phá vỡ quy tắc, không ai biết liệu có bị cắn trả hay không.
Thời Ngạn dùng đôi tay vấy máu chống trán, trông có vẻ tinh thần không được ổn lắm.
Anh ta hờ hững trả lời: "Tôi có một giấc mơ.
Trong mơ, bọn chúng ra tay với tôi, sau khi tỉnh lại tôi bèn xuống tay trước."
"Bạn cùng phòng của anh đâu?"
"Không biết."
Đường Tâm Quyết nhìn những thi thể trên đất, hỏi: "Giết bọn họ có cảm giác gì."
"Như giết lợn.
Nhưng chúng nó yếu hơn trong mơ nhiều." Thời Ngạn trả lời không cần nghĩ.
Giết lợn?
Đường Tâm Quyết giật giật khóe miệng: "Chỉ cần vượt qua trận ảo giác này là họ có thể thật sự thoát khỏi phó bản.
Có lẽ chính họ cũng không ngờ mình sẽ chết trong khi dùng thân phận con người sinh hoạt."
Giết chết quỷ học sinh trong thời điểm này không khác với giết người sống là bao.
Hơn nữa trước khi quỷ học sinh tốt nghiệp thì thí sinh cũng không thể khôi phục trí nhớ, ai biết có người chỉ vì một giấc "Mơ" mà dám xuống tay giết người chứ?
Thời Ngạn không phản ứng: "Nếu cô mơ một giấc mơ giống tôi thì cô cũng sẽ lựa chọn giống tôi thôi."
...!Những lời này có phần quen thuộc.
Nếu cô nhớ không nhầm thì NPC Lý Tiểu Vũ cũng đã từng nói với cô như vậy.
[Nếu cô thấy những gì tôi thấy, cô sẽ hiểu tôi.
Nếu cô trở thành tôi, cô cũng sẽ lựa chọn giống tôi.]
Lúc đó Đường Tâm Quyết không hiểu hoàn toàn ý nghĩa và mục đích của những lời này, nhưng bây giờ nhìn Thời Ngạn, cô có một suy đoán mới.
Chỉ có điều trước khi chứng thực suy đoán ấy cô còn có việc khác cần làm.
Cô gật gật đầu: "Được, nếu năng lực tư duy của anh hoàn chỉnh thì tôi cũng đỡ mang tiếng bắt nạt người thiểu năng."
Thời Ngạn: "..."
Bản năng nhạy cảm với địch ý khiến anh ta nghe hiểu lời cô nói.
Anh ta rút vũ khí ra trong vô thức, nhướn mày hỏi: "Cô muốn gì?"
Đường Tâm Quyết lời ít ý nhiều: "Đạo cụ."
Trong phó bản, đoàn đội hai bên đều cần phải khẩn trương rời khỏi để tránh phát sinh thương vong không đáng có, vậy nên hai người chỉ vừa đánh một đòn đã rời ra, không chính thức so đấu.
Nếu bài kiểm tra đã cho hai người cơ hội gặp lại lần nữa thì cô không thể bỏ qua được.
Ánh mắt Thời Ngạn tỉnh táo hơn một chút, im lặng đứng dậy.
Đàm phán hòa bình chỉ là phương án khi trận đánh không thể kết thúc sớm.
Mà hai người đều ngầm hiểu, bây giờ có thể dùng tay chân thì không cần thiết dùng tới mồm miệng.
Trí nhớ của Thời Ngạn còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng bản năng chiến đấu thì không hề mất đi.
Anh ta biết cô miễn dịch với một phần sương mù nên lần này không sử dụng sương mù mùi trà xanh nữa mà dùng một cái lưới lớn, Đường Tâm Quyết vừa rút vũ khí ra, cái lưới đã khống chế vũ khí của cô.
Sức tấn công của búa sắt cực lớn nhưng nó lại rất nặng, một khi bị khống chế cần phải dùng sức gấp mấy lần mới rút ra được, chẳng khác gì mất đi lợi thế bước đầu.
Nhưng mọi việc xảy ra không theo dự đoán: Một món vũ khí nhẹ nhàng chọc thủng lưới, chiếc lưới rách hóa thành sương mù như cũ.
Sương mù hơi tản đi, món vũ khí đập vào mắt khiến Thời Ngạn kinh ngạc.
Cái kia rõ ràng là...!Một cây thông bồn cầu?
Đường Tâm Quyết sử dụng cây thông bồn cầu cực kì thuần thục, quả nhiên dị năng quen thuộc dễ dùng hơn vật thay thế tạm thời nhiều, đặc biệt là trong lúc chiến đấu.
Với lại cây thông bồn cầu sau khi được sửa chữa cũng lợi hại hơn kha khá, có thể nói dùng vô cùng tiện tay.
Thời Ngạn nhanh chóng lùi lại hai bước, anh ta nhận ra kĩ năng phun sương lưới bị Đường Tâm Quyết kiềm chế bèn quyết đoán phản công, ấn ống phun sương trong tay đẩy ra một lớp sương mù mới, đồng thời đá văng cái ghế ngã trên đất ra.
Chiếc ghế bay vào màn sương vỡ tung ra như bị cắt bởi ngàn vạn lưỡi dao, mỗi mảnh ghế vỡ biến thành một cọc nhọn, ào ào lao về phía Đường Tâm Quyết như mưa.
Cọc nhọn chưa bay đến nơi đã bị một cơn cuồng phong xuất phát từ miệng cây thông bồn cầu kèm với tiếng hét đinh tai nhức óc đẩy dạt về.
Thời Ngạn đọc một câu thần chú, cọc nhọn nổ "Bụp bụp" thành bụi phấn, cuốn vào hơi nước trong sương mù rơi xuống đất.
Chưa đầy hai phút đã qua lại được vài chiêu, hai ngươi đều không thể đến gần nhau nhưng vết thương nhỏ cũng có chút ít.
Ánh mắt Thời Ngạn càng ngày càng tỉnh táo, phức tạp như muốn nói gì đó, miệng há ra nhưng rồi ngậm lại.
Cuối cùng anh ta nói: "Tôi muốn xử lí chỗ này một chút."
Ý anh ta là hai bàn tay đầy máu của mình và căn phòng chứa đầy thi thể.
Đối lập cực kì rõ rệt với anh ta, từ khi Đường Tâm Quyết bước vào phòng tới giờ trên người chưa từng dính lấy nửa vết máu, sạch sẽ gọn gàng.
Dù ánh mắt cô vô cùng lạnh lùng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cô và nơi đây khác biệt hoàn toàn.
"Dễ thôi." Đường Tâm Quyết cười cười: "Tôi cũng chẳng phải kiểu người mượn gió bẻ măng."
Sau đó cô khoanh tay đứng im, không hề có ý rời khỏi.
Thời Ngạn đảo mắt: "...!Đạo cụ của phòng giáo vụ không thể đưa.
Những thứ khác thì có thể, bao gồm đồ ăn, đạo cụ bảo vệ, thẻ giảm giá...!Thậm chí cả tin tức phó bản."
Đường Tâm Quyết nhìn vẻ mặt như bị xẻo thịt của anh ta mà buồn cười: "Nếu tôi không nghe hiểu tiếng Trung thì tôi còn tưởng thứ anh nói không phải là tin tức phó bản mà là bí mật có thể giết chết anh đấy."
Thời Ngạn cũng mỉm cười, nhưng nụ cười vô cùng nhạt nhẽo: "Chắc cô biết rõ hơn tôi rằng tin tức là thứ vũ khí mạnh tới nhường nào.
Chỉ có những kẻ ngu dốt mới thẳng thắn chia sẻ ra ngoài thôi."
Đường Tâm Quyết: "Vậy nên chắc có lẽ anh cũng sẽ không nói vì sao anh biết tôi đâu nhỉ."
Anh ta từ chối cho ý kiến: "Cô không giống những gì tôi nghĩ, hiện tại tôi cũng không thể tin tưởng cô...!Nhưng không sao, nếu cô có thể sống tiếp thì một ngày nào đó cô cũng sẽ biết thôi."
Đường Tâm Quyết gật đầu: "Có lẽ thế, vậy cũng tương tự thôi, tôi cũng không thể tin anh."
Khóe miệng Thời Ngạn cứng đờ.
Sau đó anh ta nghe Đường Tâm Quyết nhấn mạnh từng chữ: "Bạn học Thời, tôi phải làm sao để tin được một kẻ giết đồng đội trong bài kiểm tra đoàn chiến đây?"
"..."
Thời Ngạn không phủ nhận, anh ta biết một khi Đường Tâm Quyết