Lời nhắc của hệ thống xuất hiện khiến bầu không khí càng thêm yên tĩnh.
Đối với người sống, "Tử vong" là khái niệm khiến người ta chỉ nhìn thấy đã giật mình.
Đặc biệt là khi nó xảy ra trước mắt bao người, và cả người chết lẫn hung thủ đều mang thân phận học sinh như mọi người.
Vậy...!Tiếp theo sẽ là ai đây?
"Nam sinh cầm loa kia...!Chết thật rồi sao?"
Mặc dù tận mắt nhìn thấy lời nhắc của hệ thống, Quách Quả vẫn không thể tin nổi.
Vừa mới bắt đầu giải đấu chưa đầy năm phút mà!
Trương Du lại quan tâm đến vấn đề khác hơn, cô ấy tới gần nhỏ giọng hỏi: "Kẻ giết chết nam sinh kia thật sự là học sinh giống chúng ta sao? Liệu có phải do quỷ quái đóng giả không?"
Dù là giải đấu thật thì học sinh bình thường cũng không thể ra tay giết người dứt khoát vậy được, trừ khi có sẵn nhân cách phản xã hội.
Đường Tâm Quyết hơi nghiêng đầu, mở tinh thần lực kết nối tâm linh bốn người: [90% không phải quỷ quái.]
Mũi tên bắn ra kia hiển nhiên là đạo cụ hoặc kĩ năng, mà quỷ quái ra tay chưa bao giờ cần tới mấy thứ đó.
Ngoài ra cô có tinh thần lực, mấy người Trương Du có đạo cụ cảm ứng, các phòng ngủ khác hẳn cũng sẽ có cách thăm dò của mình.
Nếu quanh đây có quỷ quái ẩn núp thì chắc chắn sẽ có sự lạnh lẽo ác ý, mọi người không thể không phát hiện ra được.
[Vậy sao bọn họ lại làm thế chứ?]
[Vì lợi ích.]
Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng trả lời.
Lợi ích lớn nhất trong trò chơi này chính là qua cửa và sống sót.
Nếu không có đầy đủ lợi ích thì người ra tay kia không cần phải gấp gáp nhảy ra muốn giết người ngay từ lúc mở màn.
Đường Tâm Quyết: [Cho nên, hoặc là người ra tay kia đã lấy được một ít tin tức mà chúng ta không hề hay biết, hoặc là...!Bọn họ nhận nhiệm vụ khác chúng ta.]
Suy nghĩ của Trương Du chợt lóe lên: [Chẳng lẽ bọn họ qua cửa bằng cách giết người?!]
Đúng lúc này, từ tầng 1 đến tầng 6 tòa nhà đối diện càng ngày càng xuất hiện nhiều học sinh ra khỏi phòng.
Có người trang bị kín mít từ đầu tới chân, có người cầm đủ các thể loại vũ khí kì lạ hiếm có.
Mặc dù không trao đổi với nhau, nhưng đứng từ đây có thể thấy rõ hầu hết mọi người đều nhắm thẳng vào tầng 5.
"Ngay bên dưới chúng ta." Đường Tâm Quyết nói: "506, là chỗ người vừa ra tay."
Thấy nhiều người như vậy, Quách Quả run run lùi về phòng ngủ theo bản năng: "Bọn họ muốn..."
Đường Tâm Quyết: "Nếu đây là một ván ma sói cỡ lớn, vậy những người không nhận được nhiệm vụ tấn công như chúng ta chính là dân làng, người lộ rõ mục đích giết người chính là sói.
Nếu sói đã trốn không dám lộ mặt, mà cậu thì lại có kĩ năng tấn công tầm xa hoặc vũ khí khóa mục tiêu thì cậu sẽ làm gì?"
Trịnh Vãn Tình không cần suy nghĩ: "Tiên hạ thủ vi cường!"
Vừa dứt câu, một loạt ánh sáng màu đỏ từ tầng 4 tòa nhà đối diện bay theo hình vòng cung sang bên này, chớp mắt đã bay thẳng vào ban công tầng dưới phòng 606.
"Đùng đùng" hai cái, ánh sáng màu đỏ lại bắn ngược ra ngoài, xiêu vẹo rơi xuống ban công của một phòng khác đang đứng hóng.
Hai phòng chung ban công tai bay vạ gió: "..."
Ánh sáng đỏ rực rỡ, khói trắng nghi ngút bốc lên, trên ban công chỉ còn lại một đống mảnh vỡ và hai tốp học sinh bị dọa suýt ngất.
Nam sinh tầng 4 bắn chùm ánh sáng đỏ thò đầu ra: "Đừng lo, đây chỉ là pháo hoa thôi, tôi thử xem có tấn công được không ấy mà, mọi người yên tâm."
Những người từng bị trò chơi này bẫy qua đều không phải người ngu, người tấn công phát điên giết người thì được, nhưng đến phiên bọn họ ra tay thì chưa chắc.
Chỉ tiếc người tấn công cũng coi như cảnh giác, thiết lập một vòng bảo vệ bên ngoài ban công, không biết cần sức tấn công lớn cỡ nào mới đánh vỡ được.
Nam sinh tầng 4 vừa lẩm bẩm vừa cất mấy cây pháo đạo cụ còn lại đi, mới ngẩng đầu lên đã nghe xung quanh la hét: "Cẩn thận!"
Lại một mũi tên nữa khí thế hung hăng bắn ra từ tầng 5!
Đường Tâm Quyết nhíu mày: "Muốn cứng rắn phá vây sao?"
Nam sinh dùng pháo cũng chẳng phải tay mơ, dù không tránh kịp cũng biết giơ tay lên đưa bùa bảo vệ ra, khó khăn lắm mới chống đỡ được một mũi tên này.
Nhưng mũi trước vừa đi mũi sau đã đến, mũi tên thứ hai đuổi sát phía sau.
Xen lẫn giữa những tiếng hét, ảo ảnh tấm khiên lại lần nữa hiện ra, lần này vừa đúng lúc dừng ngay trước người nam sinh dùng pháo trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Nam sinh dùng pháo mặt mũi đỏ bừng bừng: "Ai da tốn kém tốn kém quá, lại mất một đạo cụ bảo vệ cũng là xứng đáng, không biết bạn học đây là người phương nào hay chăng có thể thêm bạn bè..."
Cậu ta nói như súng liên thanh nhưng chẳng lọt vào tai nữ sinh kia chữ nào.
Nữ sinh tóc dài ra tay cứu người lần thứ hai giơ một chân dẫm lên lan can, nghiêng người tập trung vào tầng 5 cười lạnh: "Rùa đen rụt cổ cuối cùng cũng ra rồi."
Ảo ảnh tấm khiên chớp chớp hai cái rồi xoay tròn bay lên, xông tới phòng 506 đâm sầm vào vòng bảo vệ, phát ra tiếng kim loại ma sát với đá đan xen chói tai.
Nam sinh dùng pháo hơi lúng túng: "Bạn học mạnh mẽ quá đi, hay là tôi bắn pháo cổ động bạn chút?"
Lách tách...!Vòng bảo vệ vang lên tiếng nứt vỡ báo hiệu.
Nam sinh dùng pháo: "Ha ha chắc là không cần rồi, thôi tôi rút lui trước nhé...!Má!"
Nam sinh vừa quay đầu đã bị một đám đầu người lố nhố nhô ra khỏi lan can vây xem làm cho giật mình sợ hãi.
Chắc thấy nữ sinh cầm khiên tuyên chiến với người tấn công nên nhiều học sinh cũng nhao nhao ra khỏi phòng hóng thử...!Và không quên mang theo đủ loại bảo vệ ngụy trang.
Quấn áo lông chăn bông vẫn bình thường, có người còn tháo cán cây lau nhà ra rồi đội phần giẻ lên đầu làm mũ, thoáng trông hai tòa nhà bây giờ như căn cứ của một tổ chức tà giáo hoặc phản động