Cơn đau do va đập không xuất hiện.
Đường Tâm Quyết cứ như vừa xuyên qua một cánh cửa vô hình, ánh sáng trước mắt chợt thay đổi, cảnh vật đập vào mắt, cô đang đứng trong một hành lang thật dài.
Cô dừng chân, trở tay sờ ra phía sau, chạm vào một bức tường.
Hành lang cũ biến mất không thấy đâu, đám giám thị đuổi theo cô đã bị cản lại ở bên đó, xung quanh không một tiếng động.
Nói cách khác, cô cũng không thể trở về lối cũ nữa.
Tới đâu hay tới đó, Đường Tâm Quyết tiếp tục đi thẳng về phía trước, nhìn lướt bốn phía, phát hiện hành lang này và hành lang cũ gần như giống y hệt nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là hướng của các phòng học hoàn toàn ngược lại.
Nếu coi bức tường cuối hành lang cô vừa xuyên qua là một mặt gương, thì đây chính là phiên bản trong gương của hành lang tầng 5.
Hành lang yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, không có dấu vết của bất kì người hay vật gì.
Đường Tâm Quyết bắt đầu quan sát từ phòng học đầu tiên bên tay phải, phát hiện đa số phòng thi đều khóa cửa.
Trừ một cánh cửa duy nhất.
Đường Tâm Quyết mở cửa, bước vào phòng thi 508.
Phòng thi trống trải yên tĩnh, từng dãy bàn ghế sắp xếp ngay ngắn trống trơn, chỉ có bàn thứ hai từ dưới lên sát tường có người: Nữ sinh tóc ngắn kia đang lặng lẽ ngồi đó.
Đường Tâm Quyết để ý thấy nữ sinh này không có hai tay.
Khi Đường Tâm Quyết bước đến trước mặt, nữ sinh tóc ngắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt bàn cô ấy có hai thứ, một cái là đề thi trống trơn, tiêu đề ghi rõ ràng: Kì thi tuyển sinh lần thứ nhất - Làng đại học.
Còn lại chính là thẻ dự thi, phần họ tên chỉ nhìn được một chữ Thái.
"Bạn học Thái." Đường Tâm Quyết gọi: "Cô dẫn tôi tới đây là vì muốn nói với tôi điều gì sao?"
Trong đôi mắt đen kịt của nữ sinh không có cảm xúc, cô ta nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết một hồi mà không nói lời nào, bỗng dưng cô ta đứng dậy đi ra ngoài.
Đường Tâm Quyết đi theo cô ta.
Cô ta ra cửa rẽ phải, đi về phía đại sảnh gần cầu thang.
Vừa đến gần, Đường Tâm Quyết đã thấy cầu thang có lối đi lên tầng trên nữa.
Vốn dĩ tòa nhà dùng làm trường thi này chỉ có 5 tầng, tầng 5 là tầng cao nhất, không hề có cầu thang đi lên.
Hiển nhiên bố cục của thế giới trong gương không giống vậy.
Nữ sinh tóc ngắn đi rất nhanh, càng đến gần đại sảnh và cầu thang tốc độ cô ta càng nhanh hơn.
Đường Tâm Quyết lập tức nhận ra điều gì đó, cô nhanh chân xông tới, tóm lấy góc áo của nữ sinh kia.
"Cảm phiền cô." Cô nhỏ giọng nói.
Nữ sinh mím môi không trả lời, cũng không gạt tay Đường Tâm Quyết ra.
Khi hai người bước chân lên đoạn cầu thang nối tới tầng trên, đôi chân vốn đang lướt đi của nữ sinh đó như mất trọng lực, bay thẳng về phía trước, kéo theo Đường Tâm Quyết đang túm góc áo.
"Ào ào...!Xoẹt..."
Từ giây phút đầu tiên bước lên cầu thang, không gian vốn yên tĩnh bỗng đột ngột thay đổi! Từng giận gió rét gào thét cuộn lên, nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến mức cô tưởng như mình đang ở trong tủ lạnh, đủ loại tiếng động kì quái không tên vang vọng từ khắp bốn phía, làn hơi lạnh buốt tận xương nhiều phen còn phà sau gáy Đường Tâm Quyết.
Đường Tâm Quyết nương theo nữ sinh đang lướt nhanh để lên tầng, cô vờ như không nghe thấy tiếng vang xung quanh, ngay cả mắt cũng không buồn liếc lấy nửa phần, chỉ thoáng chốc cô đã bước lên hành lang tầng 6.
Bộp.
Tiếng giày chạm xuống sàn thật nhỏ, toàn bộ tiếng động lập tức biến mất, chỉ có tứ chi bị lạnh cóng tê tái chứng minh những gì vừa xảy ra là thật.
Đường Tâm Quyết sờ sau gáy, bàn tay nhiễm màu đỏ tươi.
Sức tấn công mạnh, tính nguy hiểm cao, có khả năng tử vong.
Nhanh chóng đưa ra kết luận, Đường Tâm Quyết kéo cổ áo che đi miệng vết thương, bình tĩnh đuổi theo bóng dáng nữ sinh tóc ngắn.
Tầng 6 không có đại sảnh và góc rẽ, hai bên hành lang thật dài choán hết tầm mắt, nhìn kĩ mới thấy hai bên hàng lang này vừa hẹp vừa chật chội.
Nữ sinh tóc ngắn rẽ vào hành lang bên trái.
Hành lang không có đèn, vách tường xung quanh trông như sẵn sàng ép vào bất kì lúc nào.
Đường Tâm Quyết phải thả tinh thần lực bám sát mới có thể đuổi kịp nữ sinh kia.
Nhưng tuy vậy, vừa chạy được mười mấy mét cô đã từ từ chậm lại.
Nữ sinh kia biến mất.
Chẳng thể quan sát được gì trong hành lang tối đen mất đi toàn bộ ánh sáng này, nữ sinh tóc ngắn cứ như đã biến mất vào không khí.
Tinh thần lực không bắt được bất kì một dao động nào, ngược lại cơ thể cô còn đang phải chịu đựng từng cơn đau nhói do tinh thần lực cạn kiệt.
Đường Tâm Quyết ấn ấn huyệt thái dương thu hồi tinh thần lực, vươn tay sờ vách tường, lần mò từng bước một thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Nữ sinh kia dẫn cô đến đây mới biến mất, chứng tỏ nhất định ở đây có gì đó.
Cạch cạch.
Quả nhiên Đường Tâm Quyết nhanh chóng sờ được một cái chốt na ná như tay nắm cửa.
Cô ấn xuống một cái, một cánh cửa ra vào chỉ vừa đủ cho một người đi lọt nhẹ nhàng hé ra.
Ánh sáng của bóng đèn dây tóc xua tan u ám.
Đây là một căn phòng nhỏ rộng chừng 20 mét vuông, mùi bụi bặm và mùi giấy cũ xông vào xoang mũi, những hại bụi mịn bay múa dưới ánh đèn vàng.
Đây là...!Phòng hồ sơ?
Giá sách bằng gỗ đỏ xếp hàng ngay ngắn gần như chật cứng cả phòng, Đường Tâm Quyết phải nghiêng người đi mới có thể lách qua.
Mỗi giá sách đều xếp đầy vô số tập văn kiện, đa số đều bị khóa trong tủ kính, chỉ có một phần nhỏ rơi ra ngoài.
Đường Tâm Quyết cần lên xem thử, toàn là giấy trắng hoặc chuỗi kí tự cô nhìn không hiểu, không tìm được tin tức nào giá trị.
Cô ngẩng đầu nhìn số lượng văn kiện, im lặng một chút.
Từ từ dò tìm thì quá bất khả thi, cô từ bỏ việc lần mò đám văn kiện đó, chuyển sang quan sát chỗ khác lạ của những giá sách này.
Sự thật chứng minh quyết định của cô đã đúng.
Cô nhanh chóng phát hiện tuy những giá sách này không dán nhãn phân loại nhưng trên đỉnh đều có khắc một dãy số cực nhỏ, giá trị dãy số càng lớn thì văn kiện rơi rụng bên ngoài càng nhiều.
Đường Tâm Quyết dừng lại trước một giá sách, cái giá này rơi ra gần nửa số văn kiện.
Tủ kính to chia làm 9 ô tủ nhỏ, mỗi ô đều được dán một hàng nhãn be bé ở góc dưới cùng ghi chữ tiếng Trung.
"...!Chưa bắt đầu sử dụng."
Đường Tâm Quyết nhẩm