Đường Tâm Quyết nhìn cô gái đó một lát, sau đó thản nhiên quay đầu đi tiếp.
"Tâm Quyết, Tâm Quyết!" Chu Hiểu túm chặt chân cô không buông, đau khổ cầu xin: "Tớ chỉ cần một cái bánh bao thôi, hoặc là cậu cho tớ xin một ngụm nước, một ngụm là được, cứu tớ với, tớ chỉ mới 20 tuổi, tớ không muốn chết..."
Cô gái khóc không thành tiếng.
Đường Tâm Quyết không rút chân ra được, cũng không muốn quất cây thông bồn cầu vào gương mặt từng quen thuộc, vì vậy cô cúi đầu xuống, nói với cô gái đang khóc không ra hơi kia: "Lưỡi rơi ra ngoài rồi kìa."
Cô gái sửng sốt, lập tức cúi đầu xuống tìm, thấy không có gì thì định ngẩng đầu lên, lại nghe Đường Tâm Quyết nói tiếp: "Rơi thật đấy, ngay dưới cằm kia kìa, sắp bị đè nát đến nơi rồi."
Nó giật mình lấy tay chống nửa người trên lên tìm nên hai tay buông chân Đường Tâm Quyết ra trong vô thức.
Cô lập tức nắm lấy cơ hội chạy mất, nhanh chóng quăng "Chu Hiểu" ra đằng sau.
Chưa đầy hai giây, sau lưng cô vang lên tiếng rít gào, nhưng Đường Tâm Quyết chỉ coi như không nghe thấy gì.
Lớp ngụy trang của quái vật trong mắt cô chẳng có tác dụng gì cả, huống hồ con quái vật này còn từng xuất hiện trong mơ rồi, cô chỉ liếc sơ một cái đã biết nó là "người quen cũ".
Trong giấc mơ của cô có một loại quái vật tên là quỷ tham ăn, nó sẽ biến thành người quen để xin ăn, một khi đưa đồ ăn trong tay cho nó sẽ bị nó đánh dấu ngay lập tức.
Đêm đến, quỷ tham ăn sẽ dò theo dấu hiệu đến nuốt chửng người cho nó ăn.
Quãng đường đi vẻn vẹn có 15 giây thôi mà cũng có bẫy lớn thế này khiến Đường Tâm Quyết càng không dám coi thường.
604, 605...!Đến rồi.
Đường Tâm Quyết dừng bước trước cửa phòng đánh số 606.
Cửa đang khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là mở.
Cô đã lạnh đến mức răng đánh vào nhau lập cập nhưng vẫn không vội vã đưa tay đẩy cửa ra.
Có chỗ nào đó sai sai.
Cô đã ở trong căn phòng ngủ này suốt ba năm, bước lên vặn tay nắm đẩy cửa ra đáng lẽ phải là chuỗi động tác quen thuộc đã in vào trong trí nhớ của cơ thể rồi mới đúng, nhưng vừa mới đưa ray ra cô đã cảm thấy một cảm giác khó chịu chợt thoáng qua.
Trong cửa vọng ra giọng nói quen thuộc của bạn cùng phòng: "Tâm Quyết, cậu về rồi à?"
"Cửa mở đó, cậu mau vào đi.
Trời lạnh quá đi mất, ai có áo lông dày không?"
"Tớ có tớ có..."
Tiếng nói chuyện hỗn độn xua tan cảm giác khó chịu ban nãy.
Đường Tâm Quyết nhíu mày, vẫn không chịu mở cửa.
Cô ngừng lại một lát rồi rút chìa khóa trong túi ra, đưa đến sát lỗ khóa trên cánh cửa đang khép hờ.
Cách một khoảng nhưng cô vẫn có thể phân biệt được, hình dáng của chìa khóa và ổ khóa không khớp nhau.
Đây không phải phòng 606!
Đường Tâm Quyết lùi lại một bước, cuối cùng cô cũng tìm ra nguyên nhân của cảm giác khó chịu kia rồi: Là do sai hướng.
Cô quay người lại, đứng trước cánh cửa phòng "616" đang đóng chặt phía đối diện, quyết đoán cắm chìa khóa thuộc về phòng 606 vào ổ khóa trên cửa.
Chỉ trong chớp mắt khi cánh cửa mở ra, tiếng "bạn cùng phòng" nói chuyện đột ngột dừng lại, ngay sau đó là từng đợt khí lạnh âm u nhào về phía lưng cô, nhưng cuối cùng nó vẫn không bắt kịp với tốc độ vào cửa của cô, hậm hực biến mất.
"Tâm Quyết! Cuối cùng cậu cũng về rồi!"
Trong phòng ngủ, Quách Quả và Trịnh Vãn Tình quấn thành hai con chim cánh cụt, trợn mắt nhìn cô.
Nhìn hai cục tròn vo trước mặt, Đường Tâm Quyết còn tưởng mình vào nhầm phòng rồi cơ, sau khi nhận ra thì cô mới bật cười, nhưng hai cánh môi không sao nhướn lên được...!Vì bị lạnh đến đông cứng luôn rồi.
Bạn cùng phòng vội cầm áo lông và quần áo bông trùm lên người cô.
Đường Tâm Quyết đổi áo denim thành áo lông dày, lại mặc thêm một cái áo lông dày hơn nữa, đeo găng tay, mũ, khăn quàng cổ, cuối cùng mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô mở miệng hỏi, giọng khàn khàn: "Nhiệt độ trong phòng là bao nhiêu?"
Bạn cùng phòng đưa nhiệt kế cho cô xem: "Đang âm...!Âm 27 độ."
Trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài!
Cái nhiệt kế đo nhiệt độ không khí này là do Quách Quả tốn những 10 điểm tích lũy mua trong cửa hàng, có thể đo được nhiệt độ từ -100 độ đến 100 độ, còn có thể báo động nguy hiểm nữa.
"Vừa nãy lúc cậu chưa vào phòng, cái nhiệt kế này cứ hướng ra cửa kêu cảnh báo liên tục, khiến bọn tớ bị dọa sợ chết đi được."
Quách Quả thở dài, phun ra một cụm sương trắng.
Đường Tâm Quyết hiểu: "Không phải tại tớ, mà là tại đám quái vật sau lưng tớ ấy, Nhưng giờ bọn nó bị chặn lại ngoài cửa rồi...!Đợi chút, Trương Du đâu?"
Trong phòng ngủ chỉ có ba người, không thấy bóng dáng Trương Du đâu.
Quách Quả và Trịnh Vãn Tình lắc đầu: "Từ lúc bắt đầu bài kiểm tra đến giờ, bọn tớ vẫn không thấy Trương Du đâu."
Quách Quả tỉnh lại trong nhà vệ sinh từ mười phút trước, lời dẫn truyện yêu cầu cô ấy phải phá cửa nhà vệ sinh bị đông cứng, còn nhiệm vụ của Trịnh Vãn Tình thì là khơi thông vòi nước bị đóng băng.
Đường Tâm Quyết lập tức lấy điện thoại ra gọi, vừa mở máy ra đã thấy Trương Du đang gọi điện đến.
Vừa nhấc máy, bên tai cô đã vang lên tiếng gào thét bất lực của Trương Du: "Tớ lại bị ném ở ngoài! Khoan đã, sao tớ phải nói là "lại" cơ chứ!"
Ba người vô cùng thấu hiểu sự sụp đổ của Trương Du, đổi thành bọn cô bị ném ở ngoài trời lạnh như Bắc Cực với manh áo mỏng thì tâm trạng chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi.
Đường Tâm Quyết hỏi: "Nhiệm vụ của cậu là gì?"
Trương Du: "Nhiệm vụ của tớ là tìm đường về phòng ngủ, nhưng mà ngoài này sương trắng dày đặc, không thấy đường gì hết! Bây giờ tớ sợ lắm, sợ chạm mặt với ông chủ siêu thị lần trước, vừa đi vừa run.
Chờ chút, có người đến...!%$#...!&*..."
Sau đó là một chuỗi tạp âm không có ý nghĩa, rồi cuộc gọi bị ngắt mất.
"Trương Du đen đủi thật đó..." Bạn cùng phòng lẩm bẩm tự nhủ.
Tựa như tất cả mọi người đều đắm mình trong vườn xuân, chỉ có Trương Du là bị ném ra đồng hoang, số đen khó nói nên lời.
Cửa phòng ngủ không thể mở được từ bên trong, bọn cô không có cách nào ra ngoài tìm người, chỉ có thể chờ điện thoại trợ giúp bất cứ lúc nào.
Cùng lúc ấy, nhiệt kế phát ra tiếng cảnh báo rất nhỏ, nhiệt độ hiển thị đã xuống dưới ngưỡng -30 độ.
Nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống!
Đường Tâm Quyết: "Điều hòa, máy sấy, đèn bàn, túi chườm, bình nước nóng, ấm siêu tốc...! Tất cả mọi thứ sử dụng điện đều không dùng được nữa, chúng ta chỉ có thể sưởi ấm thủ công thôi."
Bọn cô lục lọi trong phòng cũng chỉ tìm được có mỗi một hộp nến sinh nhật, tác dụng sưởi ấm cực kì có hạn.
"Thật ra nếu ở Đông Bắc thì -30 độ cũng chưa phải là nhiệt độ thấp nhất, chỗ cực bắc đoạn Mạc Hà còn có thể xuống tới -50 độ nữa cơ.
Trong phòng không có các yếu tố khác như gió tuyết nên vẫn dễ chịu hơn ở ngoài một chút."
Đường Tâm Quyết gom quần áo vải vóc lông nhung nhét vào trong chăn, làm chậm tốc độ đóng băng của chúng.
Cô tổng kết: "Đáng sợ nhất là chúng ta không biết nhiệt độ trong phòng sẽ hạ thấp đến mức nào, cũng không biết đến khi nào thì nó mới dừng lại."
Lúc cô vừa vào phòng, cứ 1 phút thì nhiệt độ trong phòng lại xuống thấp 1 độ, đến lúc dưới -30 độ thì cứ 5 phút nhiệt độ giảm một lần.
"Cứ tiếp tục thế này thì chỉ một tiếng nữa là nhiệt độ trong phòng sẽ chạm ngưỡng -40 độ." Quách Quả lớn lên ở nơi bốn mùa như xuân, chưa từng trải qua cái lạnh buốt giá như thế này bao giờ, có cảm giác như não cũng sắp đóng băng đến nơi vậy.
Nếu thật sự xuống đến tận -60 độ thì không ai có thể chịu nổi hết.
"Đến lúc cần thiết, tớ sẽ sử dụng bùa đóng băng ba thước." Đường Tâm Quyết nói.
Bạn cùng phòng: "??? Lạnh thế này rồi mà cậu vẫn còn muốn hạ nhiệt độ nữa sao?"
Cô giải thích: "Bùa đóng băng ba thước không chỉ giảm nhiệt độ trong chớp mắt, mà nó còn có thể đóng băng nữa, tảng băng mà nó tạo ra có nhiệt độ bằng 0."
Đây cũng là lý do người ta xây lều băng ở những nơi có khí hậu giá rét, vì nhiệt độ của băng còn cao hơn nhiệt độ không khí, chống mất nhiệt rất hiệu quả.
Quách Quả khóc lóc: "...!Không ngờ có một ngày tớ sẽ nghĩ rằng băng rất ấm áp."
Một tiếng sau, 10 giờ sáng, nhiệt độ trong phòng đã xuống đến -42 độ.
Để chống chọi với cái rét, ba người bắt đầu vận động làm nóng cơ thể, dùng nhiệt lượng cơ thể tạo ra để xua tan cảm giác đông cứng.
Chưa được bao lâu, bạn cùng phòng lần lượt bỏ cuộc, lại bị Đường Tâm Quyết kéo dậy hoạt động tiếp
"Các cậu phải kiên trì, nếu mệt thì