Khi nữ giám thị chật vật xuất hiện ở cửa với gương mặt âm u, thứ đầu tiên cô ta thấy chính là Đường Tâm Quyết đang im lặng ngồi làm bài.
Nữ sinh nước da tái nhợt chớp chớp mắt, thoáng thấy bóng người ngoài cửa thì sợ hãi than thở: "Hả, cô Lục, cô mới nhảy xuống biển cứu người hay sao vậy? Sao cô ướt sũng như chuột chù rơi xuống mương thế?"
Vừa mở miệng là khiến người ta tức chết.
Cô Lục miệng cười nhưng mắt không cười, cô ta giật giật khóe miệng để lộ ra hàm răng trắng ởn dày đặc: "Vừa rồi tôi không cẩn thận bị một học sinh vi phạm quy định lừa chút ấy mà, em nói xem tôi có nên trừng phạt học sinh đó không?"
Không để cho Đường Tâm Quyết kịp trả lời cô ta đã nhấc chân bước thẳng vào phòng, bị thí sinh ngồi bàn đầu nhét giấy vào tay cũng chẳng quan tâm.
Đôi mắt cô ta chăm chăm nhìn Đường Tâm Quyết đầy thù hận, độc ác trong mắt như sắp chảy ra thành dòng.
Ánh mắt Đường Tâm Quyết dừng lại ở xấp giấy trong tay cô ta một chút.
Quả nhiên không được.
Xem ra cách dùng của đám thẻ dự thi này có hơi phức tạp hơn rồi.
Ngay giây sau, nữ sinh lắc đầu như không có việc gì, cười cười nói: "Cô nói thế là không đúng rồi ạ, chính miệng cô đã dặn dò rằng có việc gì cứ gọi tên cô, em cũng chỉ thử gọi một xíu thôi mà.
Không ngờ cô lại lập tức xác định được vị trí của em rồi xuất hiện, đúng là trùng hợp quá đi mất.
Học sinh nhớ kĩ lời dặn của thầy cô, tình cô trò hòa hợp, sao có thể gọi là lừa được ạ?"
Rõ ràng là tự bê đá đập chân mình mới đúng.
Nụ cười trên mặt cô Lục trông cứ như vừa bị người ta đánh đến biến dạng, lại cũng giống người phẫu thuật thẩm mĩ thất bại, cơ bắp trên cả khuôn mặt kéo xếch lên trên trông càng thêm quái dị.
"Em nói đúng, tôi không nên giải thích với em nhiều." Cô ta dịu dàng nói, chân lại bước từng bước tới gần Đường Tâm Quyết: "Tôi hẳn nên..."
Đường Tâm Quyết lười biếng ngước mắt lên, cây bút xoay tròn giữa những ngón tay, lẳng lặng chờ đợi động tác tiếp theo của cô ta.
Nhưng có thứ nhanh hơn tốc độ tiến tới của cô ta, là một giọng nói đột ngột xuất hiện từ hư không.
"...!Tâm Quyết...!Tâm Quyết, cậu nghe được không?"
Đây là tiếng của Trương Du.
Động tác trên tay dừng lại, ánh mắt Đường Tâm Quyết lóe lên, cây bút trong tay bay thẳng về phía cô Lục!
Cô Lục không hề né tránh, cô ta dùng bàn tay loang lổ máu chụp lấy cây bút, không thèm quan tâm đến hình tượng của mình.
Dù sao trông cô ta đã đủ giống quỷ quái lắm rồi, không cần giả vờ nữa.
Đường Tâm quyết cũng giật lại tập giấy cô ta đang cầm trong chớp mắt, nhanh nhẹn lộn qua mặt bàn, vừa thực hiện động tác vừa trả lời: "Tớ có nghe đây."
"Tốt quá!"
Giọng nói vui vẻ đầu kia lại biến thành giọng Trịnh Vãn Tình, hơn nữa cô ấy còn gấp gáp nói thêm: "Tâm Quyết, cậu mau đập chết giám thị chính của trường thi cậu đi, chỉ cần làm vậy là chúng ta có thể đoàn tụ rồi!"
"Cảm ơn ý kiến của cậu." Đường Tâm Quyết ngửa người né tránh móng vuốt của cô Lục, vội vã nói nhanh: "Giờ cậu để Trương Du nói lại tớ nghe đi."
Trịnh Vãn Tình: "...!Tớ nói rất rõ ràng rồi mà."
Tiếng lẩm bẩm lại đổi sang Trương Du, lần này rõ ràng hơn rất nhiều.
Trương Du dùng tốc độ nhanh nhất kể vắn tắt quá trình cô ấy và Trịnh Vãn Tình tập hợp.
"Dùng bạo lực qua màn?"
Đường Tâm Quyết suy tư, tiện thể kéo một gã giám thị ngất xỉu che trước người, ngay lập tức cơ thể gã ta bị đôi tay nhọn hoắt đâm thủng.
"Đề nghị hấp dẫn lắm, nhưng mà thực hành có chút khó khăn."
Đường Tâm Quyết ném một tên giám thị khác ra, tung chân đá văng cửa, đám giám thị đông nhung nhúc như kiến cỏ chen chúc mà vào, hơn nửa cái phòng thi lập tức bị nhồi chặt như nêm.
Chờ giám thị vào hết thì Đường Tâm Quyết đã lặng lẽ chen ra ngoài cửa rồi.
Bất kể là ra lệnh cho đám giám thị ra ngoài hay dùng bạo lực mở đường thì chút thời gian ấy cũng đủ để Đường Tâm Quyết biến mất khỏi hành lang.
Sau nhiều lần bị Đường Tâm Quyết đào hố cho nhảy, Li Na Lục đã hiểu rõ điều đó hơn bất kì ai.
Cô ta dùng gương mặt tươi cười dị dạng dõi theo Đường Tâm Quyết ở xa xa, hai tay vươn ra, chọc xuyên người hai tên giám thị trước mặt không chút do dự.
Sau đó đến tên thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Tiếng thịt rách và tiếng máu tươi phụt ra, toàn bộ giám thị từ trước mặt cô ta đến ngoài cửa bị gi3t chết trong nháy mắt!
Đây không thể gọi là "Tấn công đồng đội" nữa mà phải gọi là "Tàn sát đồng đội" mới đúng.
Đường Tâm Quyết chớp chớp mắt, lập tức chạy biến khuất sau cánh cửa.
"Hì hì hì..."
Thi thể chất cao như ngọn núi đổ sập xuống, Li Na Lục không còn hình người bước ra, hai con mắt bị máu tươi xối ướt đẫm xoay tròn, giọng nói lại càng hòa nhã hơn trước: "Bạn học Đường, em ở đâu vậy? Cô tới chỗ em đây, cô còn cầm theo cả urgo mà em hỏi đấy, có cần cô sơ cứu vết thương giúp em không? Cô tới..."
Bên kia, Trịnh Vãn Tỉnh cảm giác cả người nổi da gà cục cục, rùng mình nói: "Giám thị chính của tớ còn chưa bi3n thái đến mức này đâu."
Trương Du: "Giám thị của tớ cũng không đến mức này...!Vì là Tâm Quyết nên độ khó tăng cao sao?"
Rõ ràng cô ta nói giúp sơ cứu mà nghe vào tai chẳng khác gì cô tới chặt đầu em đây, "Cô Lục" này càng ra tay hung tàn thì càng tỏ vẻ dịu dàng đến phát buồn nôn, càng khiến chuông báo động trong lòng mọi người réo inh ỏi.
Đường Tâm Quyết không nhiều lời, cô hỏi thẳng Trương Du: "Trường thi bên cậu hiện giờ sao rồi?"
Trương Du hiểu ý, nhanh chóng thuật lại chuyện xảy ra sau khi cô ấy tập hợp với Trịnh Vãn Tình.
Vốn là bọn họ định liên thủ đánh bại Băng Lam Lam, dùng cách bạo lực đánh thông các trường thi như Trịnh Vãn Tình từng làm.
Nhưng đợi hai người đuổi ra khỏi phòng thì phát hiện Băng Lam Lam luôn mồm chửi rủa đã biến mất tăm.
Giám thị chính không thấy, đám giám thị kia liền đổi mới liên tu bất tận.
Hai người dù mạnh nhưng cũng không thể nào chống lại biển người được, chỉ đành tạm thời tìm một góc vắng vẻ trong khu nhà trốn tạm, đợi tìm được Băng Lam Lam rồi tính.
"Nóng nảy chỉ là thiết lập của giám thị mà cô ta sắm vai thôi, đám quỷ quái này có tính cách khác hẳn."
Đường Tâm Quyết nhanh chóng cho ra kết luận, cô chỉ ra một tin tức quan trọng: "Phó bản này bắt chước kì thi đại học thực sự, tất cả thí sinh và giám thị trong phó bản đều có đặc điểm nào đó của con người, hay nói đúng hơn là có thiết lập.
Loại thiết lập này được thể hiện rõ nhất trên giám thị chính,