Con người khi cắn bằng toàn bộ lực cơ hàm có thể xé sống thịt đối thủ.
Trong tình huống bình thường con người cắn chỉ phát huy một phần sức mạnh thôi, zombie lại không thế, đấy cũng là lí do vì sao con người biến thành zombie có thể nhẹ nhàng gặm thịt người sống.
Nhưng gặm phải sắt thép lại là chuyện khác.
Hàm răng sắc nhọn của cô ta thậm chí còn không lưu lại nổi dấu răng trên tay Trịnh Vãn Tình, nhẹ vẩy một cái răng rơi lạch cạch đầy đất.
Lớp trưởng ngã trên đất bỏ tay bụm miệng ra, trong miệng cô ta trống trơn, máu tuôn như suối.
Rõ ràng kẻ nhào tới tấn công là cô ta, nhưng giờ cô ta trông còn bàng hoàng hơn tất cả mọi người, vừa nức nở cúi xuống nhìn tay lại ngẩng lên nhìn hai người Đường Tâm Quyết, cứ như không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Trịnh Vãn Tình cảnh giác: "Chuyện này không thể trách tôi được đúng không? Cậu chủ động nhào lên ăn vạ!"
Cô ấy chỉ đơn giản là thấy lớp trưởng nhào lên thì đưa cánh tay này ra chặn miệng thôi mà.
Lớp trưởng không trả lời, sau khi phát ra hai tiếng nức nở đột nhiên tự bóp chặt cổ mình, quỳ trên đất nôn mửa dữ dội, dường như cô ta muốn ói cái gì đó ra.
Tiếng nôn khan vang vọng hành lang, Đường Tâm Quyết nhạy bén quan sát bốn phía những phòng ngủ khác xem có gì thay đổi không.
Chưa thấy động tĩnh gì khác thì lớp trưởng đã gập người nôn ra một đống máu thịt không rõ là thứ gì, mùi máu tanh và mùi thối bốc lên.
Khi nôn đến không còn gì trôi ra được nữa, dường như cô ta có hơi tỉnh táo lại một chút, cô ta dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hai người rồi ra sức bò dậy chạy về phía cuối hành lang.
Trịnh Vãn Tình: "?"
Không đợi cô ấy đuổi theo, lớp trưởng đã nhanh chóng khuất bóng khỏi hành lang.
"Đừng đuổi theo." Đường Tâm Quyết nhặt một vài cái răng và ít máu thịt, hai người quan sát xung quanh thấy không có gì lạ bèn quay về phòng.
"Cuối cùng các cậu đã về."
Vừa vào cửa đã tiếp nhận cả một quy trình sát trùng tiêu độc, hai người dùng cồn và nước rửa sạch toàn bộ vết máu trên người.
Quách Quả còn đặc biệt lấy khăn ra lau vết máu trên cánh tay kim loại của Trịnh Vãn Tình, vừa chạm vào cô ấy đã nhăn mũi: "Sao máu này thối vậy?"
Trương Du đứng bên cũng gật đầu: "Thối thật đó."
Trương Du đang chịu trách nhiệm xử lí hàm răng "Lụm được" và đống máu thịt, cô ấy đeo găng tay rửa sạch lau khô rồi thả vào một cái lọ trong suốt, máu đen thì bỏ vào một lọ khác, nghiêm túc quan sát.
"Mấy mảnh vụn vụn này hình như là nội tạng, nhưng mà nát quá rồi không biết cụ thể là của cơ quan nào trong cơ thể.
Máu có mùi hôi thối không giống máu người sống...!Cũng có thể là thay đổi do bị biến thành zombie."
Dù sao thì sau khi nghe hết cuộc giao lưu ngoài cửa, dường như "Lớp trưởng" không phải là thi thể, nhưng cũng chắc chắn không phải người bình thường.
Đường Tâm quyết đưa điện thoại cho cô ấy xem, bên trong là video quay cảnh nữ sinh kia quỳ xuống nôn mửa.
"Cậu có thể phán đoán một chút tình trạng cơ thể của cô ta qua video này."
Trương Du nhận lấy, đẩy kính: "Được, để tớ xem một chút."
Quách Quả lặng lẽ làm việc không dám phát ra tiếng động:...!Sao cứ có ảo giác đang ở trong phó bản "Giải phẫu cơ thể người" thế nhỏ.
Chờ mọi người xong xuôi, Trương Du cũng cho ra kết luận đại khái: "Tớ cảm thấy cô ta hình như vẫn còn đang trong quá trình biến dị.
Bối cảnh phó bản đã giới thiệu sơ qua, virus zombie đến từ chính phòng thí nghiệm của trường này, vậy thì từ lúc virus xâm nhập đến khi hoàn toàn phá nát cơ thể cần phải có một quá trình.
"Trong quá trình này, rất có thể con người vẫn duy trì năng lực tư duy và hoạt động nhất định.
Biến dị càng nặng hành động càng giống zombie, cho nên lúc đầu cô ta còn có ý đàm phán, nhưng sau đó lại đột nhiên tấn công các cậu." Trương Du phán đoán.
Đường Tâm Quyết gật đầu đồng ý: "Đúng vậy.
Cô ta rất cố chấp muốn vào phòng ngủ của chúng ta, một phần là do bản năng sinh tồn muốn tìm chỗ trốn tránh, phần khác cũng có thể vì chúng ta là người cuối cùng nhắn tin với cô ta."
Mà phần cuối cùng...!Ánh mắt Đường Tâm Quyết hơi lóe lên, cô vẫn nói ra suy đoán dựa trên trực giác của mình.
Cô luôn luôn có trực giác rất nhạy với ác ý đến từ trong bóng tối.
Nếu lớp trưởng kia vào phòng thành công, lại biến dị hoặc chết trong phòng, nhất định sẽ có chuyện cực kì xấu xảy ra.
Lúc sắp chết muốn kéo người khác theo cũng là bản năng của con người.
"Chưa chắc cô ta có suy nghĩ như vậy ngay từ đầu.
Nhưng đau đớn thể xác có thể thay đổi một con người trong thời gian cực ngắn."
Đường Tâm Quyết suy tư: "Phó bản lần này mang tới tin tức còn nhiều hơn tớ tưởng."
Nhưng trừ mấy cái đó ra, bây giờ có một chuyện khác bọn cô cần làm.
Quách Quả trợn tròn mắt: "Cậu muốn ra ngoài?"
Đường Tâm Quyết đeo găng tay vào: "Tớ ra ngoài dọn sạch thứ rơi rớt cạnh cửa, còn các cậu thử điều chỉnh radio xem."
Nếu zombie nhạy cảm với mùi, vậy thì bãi máu thịt duy nhất trên cả dãy hành lang sạch sẽ không khác gì quả bom hẹn giờ.
Dứt lời, cô mở cửa ra, lách người biến mất ngoài khe cửa.
Chỉ một lát sau, Đường Tâm Quyết quay vào phòng, sắc mặt không tốt lắm.
"Bãi máu bị động vào."
Từ lúc bọn cô đóng cửa dọn dẹp tới giờ còn chưa đầy ba phút.
Cho dù có người xông vào hành lang trong khoảng thời gian này, chạy tới cửa phòng bọn cô đụng vào bãi máu rồi lại nhanh chóng bỏ đi, thì bốn người chắc chắn cũng sẽ nghe thấy tiếng gì đó chứ không thể nào không phát hiện ra được.
Vậy là đáp án đã rõ rành rành.
"Là người ở phòng ngủ bên cạnh."
"...!Hay thật, lại là một phó bản hoàn chỉnh như trong hiện thực." Quách Quả day day huyệt thái dương đau nhức.
Cô ấy nhớ rõ lần trước gặp phải tình huống này là trong phó bản quỷ không đầu của bài kiểm tra "Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển".
Trong phó bản không chỉ có phòng của vai chính đam mê huyền bí tìm đường chết, còn có cả môi trường lớp học không khác gì hiện thực, ngay cả việc lên lớp cũng cực kì chân thật.
Điều này cũng dẫn tới kết cục cuối phó bản "Bạn học" trong cả tòa kí túc xá đều vinh dự trở thành quỷ không đầu, người trước nằm xuống người sau xông lên ban công của bọn cô giao lưu thân thiết, để lại cho bọn cô ấn tượng không thể nào quên.
Bây giờ chỉ cần tưởng tượng trong phòng bên cạnh có vô số zombie hoặc là zombie dự bị, Quách Quả liền cảm thấy nổi da gà.
Trương Du lại nói: "Tớ cảm thấy không giống zombie, có lẽ chỉ là những người có tính cảnh giác cao thôi."
Đương nhiên qua một thời gian nữa có còn là "Người" hay không thì không biết.
Đúng lúc này, một đợt tạp âm "Rẹt rẹt" quen thuộc vang lên.
Bốn ngươi lập tức quay lại nhìn thứ đang phát ra tiếng động: Chính là cái radio Trương Du vừa điều chỉnh.
Radio màu đen cũ kĩ gợi lên cho bọn cô không ít hồi ức.
Mà nếu những gì lớp trưởng kia nói là thật thì phó bản này có khá nhiều mối dây liên quan đến phó bản "Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa", nhất là cái radio này.
Về mặt nào đó thì có thể coi nó như là thiết bị thay thế chức năng hệ thống trong bài kiểm tra.
Bốn người ăn ý tạm gác lại những chuyện khác, trước tiên tập trung vào radio đã.
Đường Tâm Quyết điều chỉnh kênh theo trí nhớ, tiếng rẹt rẹt lúc to lúc nhỏ, cuối cùng biến mất, thay bằng tiếng nói rõ ràng.
"...! Xin chào các bạn học sinh, đây là kênh phát thanh của hội học