Trong quá trình chạy trốn, Vu Vi nghiêm túc tự hỏi làm cách nào mới có thể đi vào trong kí túc xá.
Đi qua cửa chính vào đại sảnh là nơi zombie tập trung đông nhất, phòng của quản lí và phòng an ninh bên cạnh hình như cũng không an toàn, chẳng lẽ bạn tốt định giương đông kích tây? Hay là có đường hầm bí mật?
Cô ấy suy nghĩ miên man đến rất nhiều cách, nhưng tuyệt đối không bao gồm cách đang xảy ra trước mặt.
Đu dây trèo tường xuống?
Từ tầng 6??
Xong rồi leo lên lại???
Thật ra giây phút đầu tiên khi nhìn thấy bóng người thấp thoáng trên cao cô ấy còn tưởng rằng là bạn học nào đó không chấp nhận nổi biến cố tức giận nhảy lầu, còn cô ấy thì sắp vĩnh biệt cuộc đời vì xui xẻo bị trời cao cho đứng dưới hứng.
Còn chưa kịp nghĩ ra di chúc đã thấy bóng người đang rơi giảm tốc.
Vu Vi: "..."
Lúc này cô ấy mới thấy rõ, trên eo "Nữ sinh nhảy lầu" có buộc dây thừng, đầu dây buộc ở lan can ban công tầng 6 tít trên cao, cơ thể nhẹ nhàng đạp lên tường rồi dừng lại cách mặt đất khoảng 1 mét.
Nữ sinh nhìn cô ấy một cái, rút di động bên hông ra nhắn tin.
Bạn tốt: [Vu Vi?]
Vu Vi ngẩn ra, chợt hiểu nữ sinh này không muốn gây tiếng động, thế là cũng vội vàng nhắn tin trả lời: [Tớ đây! Cậu chính là...]
Đường Tâm Quyết: [Lại đây, cẩn thận một chút.]
Vu Vi gật đầu thật mạnh, nhìn ngó xung quanh xác nhận không có ai rồi mới rón rén khom lưng chạy chậm về phía Đường Tâm Quyết.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt ngay phía trên, chóp mũi cô ấy cay cay, cảm động rưng rưng nước mắt: Oa, đây chính là bạn tốt đáng tin cậy của mình!
Đường Tâm Quyết lặng lẽ đánh giá cô ấy một chút, ném đầu dây thừng còn lại vào tay Vu Vi.
[Cầm lấy.]
Không biết sao mà Vu Vi cảm thấy tính tình "Bạn tốt" hình như không giống trước đây lắm, nhưng cô ấy cũng không nghĩ kĩ, vội nắm chặt dây thừng.
Rốt cuộc cô ấy vẫn tin rằng, trên đời này chẳng có ai lại vì giả dạng bạn tốt của cô ấy mà dám nhảy từ tầng 6 xuống cả.
[Thế...!Chúng ta cứ vậy mà leo lên sao...]
Vu Vi mới thấp thỏm gõ chữ được một nửa đã cảm giác cơ thể đột nhiên bay lên...!Nữ sinh kia ôm eo cô ấy!
Tiếng hét còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nín bặt, Vu Vi bịt chặt miệng, nghe được tiếng zombie gầm gừ và tiếng bước chân.
Tiếng động đó không chỉ đến từ cửa chính, mà còn từ trên đầu...!Trên tầng 2 có người bị lây nhiễm, chúng nó phát hiện ra rồi?
Cùng lúc đó, Đường Tâm Quyết nhỏ giọng nói: "Nắm chặt lấy dây thừng, đừng phát ra tiếng động."
Dứt lời, cô dùng một tay ôm Vu Vi, tay còn lại vươn lên dùng sức, dẫm lên đầu người bị lây nhiễm đang nhào ra trên tầng 2 để lấy đà nhảy lên tầng tiếp theo.
Cứ thế lặp lại, cô bỏ xa những tiếng gào rú dưới chân mình.
...
Lúc bàn tay nắm lấy lan can ban công tầng 6, hai chân chạm đất, chuyện đầu tiên mà Vu Vi làm chính là gập người nôn mửa.
Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải người bị lây nhiễm đang chậm rãi bò ra ở ban công bên cạnh, đôi mắt của người bị lây nhiễm đỏ quạch giăng kín tơ máu đó đảo về phía cô ấy, rớt cái bộp xuống đất.
Vu Vi:...!Ọe!
Nôn dữ dội hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy lập tức quay người tìm kiếm bạn tốt: "Chị em tốt à, lần này thật sự là phải cảm ơn...!Các cậu?"
Trước mặt cô ấy là bốn nữ sinh.
Vu Vi cứng đờ.
Sao bạn tốt của cô ấy lại đột nhiên biến thành bốn người??
Trong bầu không khí yên tĩnh kì lạ, lúc này cô ấy mới chậm chạp nhớ lại: Trong quá trình nói chuyện, bạn tốt hình như luôn dùng chủ ngữ "Bọn tớ" thì phải.
Cho nên...!Rốt cuộc ai mới là bạn tốt của cô ấy đây?
"Cái đó..." Nữ sinh duy nhất để tóc ngắn trả lời: "Bọn tớ cần phải tiến hành kiểm tra cậu trước đã, sau khi xác nhận cậu an toàn rồi thì cậu muốn nhận ai làm bạn tốt cũng được."
Vu Vi lập tức vỗ ngực đảm bảo, nhưng nhìn thấy cánh tay đầy máu của mình lại không ngăn được nỗi sợ, nhỏ giọng hỏi: "Nếu lỡ tớ không cẩn thận bị lây nhiễm thì sao?"
Quách Quả nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Vậy xin lỗi, bọn tớ không phải bạn tốt kia của cậu?"
Trương Du rút dao phẫu thuật, Trịnh Vãn Tình xách xẻng lên.
Đường Tâm Quyết dịu dàng trả lời: "Nếu vậy cậu tới từ đâu thì về chỗ đó đi."
Vu Vi: "..."
Cũng may sau khi Trương Du kiểm tra một lượt đã cho ra kết quả: "Trên người cô ấy không có miệng vết thương nào cả, mắt và tai cũng không dính máu."
Nếu virus zombie trong phó bản này không có cách truyền nhiễm nào mới thì có thể khẳng định về cơ bản Vu Vi an toàn.
Nói xong cô ấy quay sang nhìn Vu Vi, hỏi nghiêm túc: "Chắc cậu không cắn zombie đâu nhỉ?"
Vu Vi: "...!Sao tớ lại đi cắn zombie chứ!!"
Cô ấy cũng chỉ chôm di động từ tay zombie thôi mà...!Nghĩ đến đây, Vu Vi vội vàng lấy chiếc di động đã bị sập nguồn của mình ra: "Các cậu có sạc không?"
Trương Du: "Không có, cả trường đều bị ngắt điện rồi."
Vu Vi nghe tin như sét đánh ngang tai: "Chết rồi, vậy đoạn ghi âm của tớ không dùng được nữa!"
...
Sau khi nghe Vu Vi huơ tay múa chân giải thích lan man, bốn người mới hiểu được lí do vì sao cô ấy than thở.
Hóa ra lúc hai bên mất liên lạc lần đầu, cũng chính là lúc Vu Vi chạy trốn khỏi phòng an ninh, khi đó cô ấy hoảng quá không nhìn đường nên chạy vào nhà ăn.
Đúng lúc trong nhà ăn không có zombie, cô ấy lại chạy vào sau bếp, không ngờ vừa chạy vào trong đã nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân.
Để không bị phát hiện, Vu Vi dứt khoát làm tới cùng, cô ấy tháo tấm ngăn và bỏ thùng thức ăn trong tủ đông ra để chui vào trốn.
Vừa trốn xong xuôi thì cửa bếp mở, cô ấy nghe bập bõm được một đoạn nói chuyện.
"Đoạn sau đó tớ đã dùng di động ghi âm lại, tiếc rằng bây giờ không có cách nào nghe lại được nữa, nếu không tớ đã có thể kể rõ ràng hơn rồi."
Vu Vi cực kì tiếc nuối, chỉ đành vắt óc tường thuật theo trí nhớ.
"Bọn họ vừa vào đã bắt đầu nói cái gì mà virus, thuốc giải, nghiên cứu chế tạo gì đó.
Còn nói cả đống từ tiếng Anh mà tớ không tài nào nhớ được.
À đúng rồi, cuối cùng bọn họ còn nói mẫu zombie bây giờ chưa đủ, tiến độ nghiên cứu thuốc giải bị trì trệ, ít nhất phải đợi đến sau vòng thứ năm mới có thể ra được thuốc giải."
Nữ sinh vỗ tay kết thúc: "Sau đó tớ nghe bên ngoài lại có tiếng gì đó, bọn họ nói là người lây nhiễm tới rồi mau quay về, không bao giờ ra ngoài gì đó, xong bọn họ bỏ đi."
Đợi đến lúc cô ấy run lẩy bẩy bò ra khỏi tủ đông thì bên ngoài đã không còn một bóng người, chỉ có tiếng zombie gầm gừ ở xa xa.
Sau đó cô ấy tiếp tục chạy trốn cho đến khi tìm thấy cái siêu thị mini đã bị cướp sạch kia, trốn dưới giá đồ liên lạc với bốn người phòng 606.
"...!Đây là toàn bộ những việc mà tớ đã trải qua." Vu Vi vừa lau vết máu trên người vừa kể tỉ mỉ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Vốn dĩ bốn người bọn cô tưởng cô ấy chat liên tục dài dòng là do gặp tình cảnh nguy hiểm bị k1ch thích sinh ra tật nói nhiều, nhưng giờ bọn cô mới chợt hiểu ra...!Cô ấy nói nhiều thật.
Chờ Vu Vi vui vẻ kể xong tuốt tuồn tuột những chuyện xảy ra trên đường đi thì chỉ còn 3 phút nữa là tới giờ phát thanh radio lần tiếp theo.
Đường Tâm Quyết liếc mắt nhìn phía dưới ban công, quay về phòng đóng cửa sổ lại.
Đám zombie vừa bị hai người thu hút lại đây không những không tản đi mà còn ngày càng đông hơn, dường như chúng nó có thể cảm ứng được trên tòa kí túc xá này có hơi thở của thức ăn, chúng há hốc miệng rộng đầy tham lam.
Trong phòng, Trương Du tổng kết những tin tức mà Vu Vi cung cấp, kết luận: "Những người trong nhà ăn đó hẳn là người của phòng thí nghiệm.
Ngọn nguồn của virus zombie, cũng là cách duy nhất để kết thúc phó bản: Phòng thí nghiệm trong trường.
Phần lớn nội dung mà bọn họ nói chuyện với nhau rất dễ hiểu, chỉ có duy nhất một điểm khiến bọn cô căng thẳng.
5 vòng...!Là chỉ cái gì?
Đoạn tin tức này lướt qua trong đầu, Đường Tâm Quyết bỗng dưng nói: "Chúng ta đã từng gặp qua con số 5 này rồi."
"Ở đâu?" Mọi người sửng sốt.
Trí nhớ của Quách Quả đột nhiên bừng lên: "Tớ nhớ ra rồi, kì thi lên lớp!"
Trong bài thi lên lớp kia có một câu hỏi