Không biết tại sao mà chỉ cần nói xong câu đầu là ba người vô thức khai tuốt, tường thuật sạch sẽ mấy ngày vừa qua ở cứ điểm học sinh.
Người đầu tiên gia nhập cứ điểm trong số ba người là nữ sinh, lúc đó đài phát thanh hội học sinh vừa mới thông báo về sự tồn tại của cứ điểm, đám người tổ chức cũng ra sức giúp đỡ học sinh trốn tới.
Khi cô ấy nhìn thấy cứ điểm không gian rộng lớn, vũ khí tràn ngập, đồ ăn phong phú...!Cô ấy cho rằng đây chính là hi vọng cuối cùng.
Nhưng cô ấy nhanh chóng phát hiện ra tất cả đều chỉ là giả dối.
Vũ khí phòng thân có đấy, nhưng chỉ người tổ chức mới có tư cách sử dụng.
Không gian của nhà ăn rất lớn, nhưng hầu như tất cả những sinh viên bình thường chỉ có thể ở trong đại sảnh tầng 1, tầng 2 tầng 3 thuộc sở hữu của người tổ chức, bao gồm cả đồ ăn.
Suốt hai ngày trời mà cô ấy chỉ được phát tổng cộng 3 miếng bánh quy.
Đồ ăn và công cụ bọn họ tự đem theo đều bị tước đoạt, cảm giác đói khát và yếu ớt càng ngày càng tăng, căn bản không còn sức để bỏ chạy tới cứ điểm khác nữa.
"Cũng không phải chưa từng có ai ý kiến, nhưng những người tổ chức kia làm trò ném người ý kiến cho zombie ngay trước mặt chúng tôi, còn ép buộc chúng tôi phải chứng kiến quá trình người đó bị ăn thịt..."
Nhớ lại cảnh tượng như ác mộng đó, ba người đồng loạt rùng mình.
Cho nên khi cứ điểm bắt đầu cái gọi là "Tuyển chọn người đủ tư cách" bọn họ đều im lặng chấp nhận.
Nhưng xuôi theo cũng không đủ để đổi lấy an toàn, người bị vứt ra ngoài mỗi ngày một nhiều hơn, tiếng kêu r3n cả đêm không ngừng.
Mỗi sáng sớm, xuyên qua cửa sổ, bọn họ đều có thể nhìn thấy những bạn học trước đây của mình loạng choạng đứng dậy, kéo lê thân thể toàn là máu đi lại không mục đích.
Đau khổ biến thành sợ hãi, không ai muốn trở thành thứ như vậy cả, bầu không khí trong cứ điểm cũng ngày càng kì quái.
Ngay trước lúc bị coi như tốt thí ném ra ngoài, nữ sinh còn tận mắt nhìn thấy hai học sinh nào đó coi chất lỏng mà những kẻ kia tiêm vào người mình như thần thánh, cung kính quỳ lạy dập đầu.
"Kì lạ, sao tôi lại nói mấy chuyện này nhỉ..."
Nữ sinh cảm thấy hơi khó hiểu, thật ra cô ấy gần như sắp quên hết mấy chi tiết này rồi.
Chỉ cần có thể sống sót, đừng nói bái lạy thuốc tiêm, kể cả bảo cô ấy thờ cúng bồn cầu cũng được nữa là.
Có điều tự nhiên cô ấy lại kể ra hết.
Cũng may trông Đường Tâm Quyết không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, cô bình tĩnh nghe xong, sau đó lại bình tĩnh từ chối mong muốn ôm đùi của 3 người.
Tuy có hơi thất vọng nhưng điều này cũng nằm trong dự kiến của 3 người.
Bọn họ tính lập tức xuất phát đi đầu quân cho cứ điểm tiếp theo, hi vọng nơi đó là nơi toàn người bình thường.
"Đúng rồi, tôi và bạn cùng phòng bị tách ra, nếu mọi người gặp được bọn họ có thể giúp tôi đưa cái này cho họ được không?"
Đường Tâm Quyết lấy ra hai tờ giấy, bên trên ghi số điện thoại và vị trí các buồng điện thoại công cộng trong trường.
3 người gật đầu lia lịa.
Chắc do đói đến mức đầu váng mắt hoa nên gần tới lúc chia tay nữ sinh kia mới nhớ ra điểm quan trọng: "Chờ đã, bạn cùng phòng của cô trông như thế nào?"
Đường Tâm Quyết đã chuẩn bị từ trước, thong thả nói: "Mặt kia tờ giấy là chân dung bọn họ."
Nữ sinh chần chừ: "Cái đó...!Không phải tranh trừu tượng sao?"
Đường Tâm Quyết: "..."
Sau phút giây yên tĩnh đáng sợ, cô chuyển sang miêu tả bằng lời: "Một người để kiểu tóc giống cô nhưng đỉnh đầu hơi trống trải, trên cổ đeo mặt dây chuyền màu đỏ.
Một người khác khá cao, trong tay cầm cái xẻng giống của tôi như đúc, nhưng nếu gặp phải người này các cô cần phải nhanh chóng nói rõ thân phận của mình."
Đường Tâm Quyết bổ sung: "Người bạn cùng phòng này của tôi có hơi nóng nảy một chút."
- ----------
"A lô? Có ai không?"
Trịnh Vãn Tình nhấc ống nghe nói vài câu, đầu dây bên kia yên lặng như tờ.
Lần theo cọng dây điện thoại mới phát hiện ra dây đã bị cắt đứt từ bao giờ rồi.
Phía sau cánh cửa đang đóng có tiếng nước rào rạt đập vào, dòng nước tràn vào phòng qua khe cửa.
Cô ấy bực bội "Chậc" một tiếng, ném điện thoại xuống xách xẻng lên, leo qua cửa sổ thông gió sát trần ra ngoài.
Bên này cô ấy vừa đáp đất thì bên kia đúng lúc có một học sinh hoảng hốt vừa chạy vừa kêu to: "Rò nước, trần nhà rò nước rồi!"
"Hét cái gì mà hét, rò nước một tí thì đã làm sao?"
Vài học sinh mặc quần áo giống nhau đi ra, vừa ra đã quát mắng liên hồi.
"Nhưng mà...!Đàn anh Đổng Kinh...!Nhiều nước lắm ạ!"
Người học sinh kia vừa phanh gấp một cái, dòng nước cuồn cuộn phía sau ập tới tràn qua đầu gối cậu ta, hất thẳng cậu ta xuống cầu thang.
Chỉ để lại mấy người tổ chức cứ điểm đang kinh ngạc.
Trước mặt bọn họ, trần hành lang dường như bị đục thủng rất nhiều lỗ, dòng nước kèm theo sương mù ào ạt tràn ra từ những cái lỗ nhiều không đếm xuể đó, mênh mông cuồn cuộn cuốn tới!
Phản ứng