"Đúng ra mà nói, nước trong bồn cầu tự hoại với nước trong vòi rửa tay cũng cùng từ một cái đường ống nước mà ra."
Trương Du lên tiếng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí trầm mặc kì dị.
Cô ấy dùng vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt của một đội trưởng đội hậu cần lóe sáng: "Nếu nước mà cây thông bồn cầu này nhả ra và nước trong bồn cầu tự hoại là một loại, vậy thì có thể dùng nước này để dự trữ được."
"Nhìn từ một góc độ khác, cây thông bồn cầu này là dị năng của Tâm Quyết, vậy nước mà dị năng tạo ra chắc cũng đủ độ tinh khiết để sử dụng làm nước uống."
Tóm lại, dù phân tích kiểu gì đi nữa thì nước từ cây thông bồn cầu này đều có giá trị sử dụng.
Sau nửa ngày trời, những người khác mới yếu ớt hùa theo: "Có...!Có lý..."
Nhưng mà vừa nghĩ đến cảnh uống nước từ cây thông bồn cầu, kể cả Đường Tâm Quyết, dù có thể vượt qua chướng ngại tâm lý cũng không thể vứt bỏ được cảm giác quái dị không nói nên lời này đi.
Ai mà ngờ được trên đời này không chỉ có một cái dị năng là cây thông bồn cầu, mà một trong những tác dụng quan trọng nhất của nó lại là cung cấp nước sinh hoạt chứ?
...
Sau khi kiểm kê vật tư một hồi, mọi người vui vẻ phát hiện ra số nước trong phòng cũng đủ cho bốn người bình thường uống tầm năm ngày.
Còn phần đồ ăn thì chỉ cần ăn ít đi một chút cũng đủ dùng tầm một tuần.
Quan trọng nhất là, trước khi trò chơi bắt đầu, ba người Đường Tâm Quyết vừa mới đi siêu thị mua một đống đồ xong, trong đó có hai túi to đựng đồ ăn và bốn năm loại hoa quả.
Táo, quít, bưởi, nho đỏ...!Nghĩ đến mấy loại trái cây mọng nước ấy, mọi người không nhịn được mà nuốt nước bọt.
"Trời nóng hoa quả hỏng nhanh lắm, tốt nhất chúng ta nên ăn trước đi." Đường Tâm Quyết bóc một quả quít, nước quít ứa ra dễ dàng xua đi cảm giác khát khô cả cổ.
Bốn người dùng hoa quả làm bữa sáng xong, nhiệt độ đã lên đến 40 độ.
Nhân dịp chưa nóng đến mức khiến người ta không thể làm gì, mọi người dựa theo kinh nghiệm "mùa" trước, nhanh chóng lục tìm từ trong ra ngoài phòng ngủ một lần, nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì khác ngoài cái radio không có tín hiệu kia.
Chẳng lẽ lần này chỉ có thể cố gắng chịu đựng thôi sao?
Đường Tâm Quyết lấy chậu nước ra, dùng cây thông bồn cầu phun nước vào chậu cho đầy rồi thả nhiệt kế vào trong, thấy nhiệt kế hiện 25 độ.
"Theo lý thuyết thì chỉ cần cây thông bồn cầu không hỏng là chúng ta sẽ có nước mát dùng mãi."
Kể cả nhiệt độ phòng cao hơn, cô cũng có thể phun nước ra sàn để hạ nhiệt.
Đơn giản thô bạo, nhưng hiệu quả.
Sau khi ném phần tay cụt còn dính ít vụn băng của huyễn ma vào trong chậu nước để bảo quản, Đường Tâm Quyết bắt đầu xả nước đầy tất cả các chậu trong phòng ngủ.
Trong hiện thực, thành phố này nằm lệch về phía nam, tuy mùa hè không có mưa nhiều nhưng cũng không hề khô nóng.
Mà bây thì cứ mỗi giây mỗi phút trôi qua, hơi nước trong không khí dường như cũng dần bị cái nóng làm cho bốc hơi sạch sẽ.
Mọi người đều cảm thấy hanh khô khó chịu, khao khát uống nước bị phóng đại đến mức lớn nhất từ trước tới nay.
Quách Quả co quắp như cá muối cạnh chậu nước: "Tớ sai rồi, tớ sẽ không bao giờ phàn nàn mùa hè trường mình nóng chảy mỡ nữa."
So với thời tiết khô ráo đến mức sắp nứt hết cả da thịt thì chảy tí mỡ tính là gì!
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi đấy, đành phải chịu khó vậy."
Đường Tâm Quyết thay một bộ quần áo thoải mái thoáng mát xong bắt đầu ăn nho.
Mặc dù đang ở trong hoàn cảnh môi trường cực đoan nhưng nhìn cô vẫn như một cô gái nhỏ yếu đuối nhã nhặn, dù có là bạn cùng phòng ở chung mấy năm liền cũng rất khó mà liên hệ cô với hành động xé xác quái vật hung tàn.
"Cậu nói đúng." Trịnh Vãn Tình lăn một cái bật dậy: "Chúng ta không thể chịu thua được.
Chỉ là trời nóng thôi, giáo viên cấp ba đã nói như thế nào, lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ mát! Chúng ta phải cố gắng tự ám thị bản thân thì mới nâng cao sức chịu đựng của cơ thể lên được."
Nửa tiếng sau, Trịnh Vãn Tình không tự ám thị nổi nữa, da dẻ túa mồ hôi cứ như mới vớt từ trong nước ra, chỗ không đổ mồ hôi thì lại khô nứt nẻ, khoang miệng và cổ họng khô ran.
"Cho tớ xin...!Miếng nước." Cô ấy yếu ớt thò tay ra tranh ngụm nước cuối cùng trong bình đun nước với Quách Quả.
11 giờ trưa, nhiệt độ trong phòng là 48 độ.
"Nghe nói có nơi nhiệt độ mùa hè cao nhất lên đến tận hơn 40 gần 50 độ cơ, trứng sống đập xuống đường phát chín luôn."
Để tránh việc đi lại vận động khiến cơ thể nóng hơn, bốn người mỗi người ôm một chậu nước một cái quạt nằm im như cá chết, lẩm bẩm tự nhủ trong căn phòng nóng bức như cái lồng hấp.
Quách Quả đờ đẫn: "Các cậu thấy bây giờ chúng ta giống trứng sống không?"
Đường Tâm Quyết bật cười, nhìn chăm chú vào mục [Trạng thái các thành viên trong phòng ngủ] đang hơi hơi nhấp nháy, nói: "Mức độ khỏe mạnh của chúng ta có sự thay đổi."
Quách Quả rên rỉ: "Hu hu hu khỏi nhìn cũng biết, vừa rét cóng người xong lại bị nướng trong lò lửa, chắc chắn là đã bị thương nặng nay còn nặng hơn..."
"Không phải, nó đang tăng lên nè."
"Hu hu...!Hử?"
Đám bạn cùng phòng đang rũ rượi như sắp chết chợt ngồi bật dậy: "Gì cơ??"
Nhìn phần trạng thái của mình xong, mọi người mới xác nhận đúng là mức độ khỏe mạnh đang tăng lên, mà lại còn tăng lên không ít.
Trạng thái xấu [Tổn thương do giá rét] biến mất, hiện giờ vẫn chưa có trạng thái xấu khác xuất hiện.
Hơn nữa mức độ khỏe mạnh đang chậm chạp tăng lên liên tục, vượt qua phần màu vàng lên thẳng phần màu xanh lục khỏe mạnh.
Dù sao thì so với không khí rét lạnh có thể làm cơ thể bị thương ngay, chỉ cần thời tiết nóng nực chưa nóng đến mức làm cháy da ngay lập tức thì vẫn có thể dùng nước cầm hơi.
"Nếu như tớ không đoán sai thì không khí nóng của mùa hè không phải là mối nguy hiểm lớn nhất, mà nguy hiểm nhất là nguy cơ mất nước."
Đường Tâm Quyết mỉm cười.
Không ngờ sờ lần sờ mò thế nào mà chức năng mới của cây thông bồn cầu lại trở thành điểm mạnh trong hoàn cảnh thời tiết cực đoan này.
Thời tiết nóng nực như lò lửa lại trở thành khoảng thời gian nghỉ ngơi thư giãn của bọn cô.
3 giờ chiều, nhiệt độ phòng là 54 độ.
"Quyết thần! Tớ cũng cần cây thông bồn cầu của cậu!"
"Đừng nghe Quách Quả, tay tớ nứt da rồi, cho tớ trước đi mà!"
Đối với nước mà cây thông bồn cầu phun ra, nội tâm bạn cùng phòng đã chuyển từ cần xây dựng tâm lý đến dùng không hề áp lực, dùng lần một muốn dùng lần hai, nghiễm nhiên coi cái thứ đã từng hành hung quỷ quái thành vòi nước tự động.
Quan trọng nhất là dù nhiệt độ ngoài trời nóng đến mấy, nước nó chảy ra luôn luôn duy trì ở mức 25 độ, tưới lên người mát lạnh.
Về phần đống bùa đóng băng ba thước của Đường Tâm Quyết, đến tận khi nhiệt độ cao trên 60 độ mới phải dùng tờ đầu tiên.
"Ầm!"
Trừ xua tan hết bầu không khí nóng hừng hực, lá bùa còn kết một tầng băng tuyết dày đặc trên mấy bình nước rỗng và toàn bộ những thứ còn lại trong phạm vi 1 mét vuông.
Sống lại rồi.
Trong đầu bốn người chỉ có mỗi suy nghĩ như vậy.
Truyện Trinh Thám
Mặc chiếc áo bị đóng băng vào người, băng tuyết và cảm giác mát lạnh còn sót lại chỉ mát được có chưa đầy nửa tiếng, nhưng cũng đủ cho bọn họ trụ được đến khi vào đêm.
...
[Cảm nắng: Nhiệt độ cao khiến các chức năng trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn]
[Tổn thương do nhiệt độ cao: Nhiệt độ cao khiến da bạn nổi mụn nước]
[Nẻ da: Làn da của bạn bắt đầu nứt ra tạo thành miệng vết thương]
Vừa mới vào đêm, trạng thái xấu lặng lẽ xuất hiện liên tục, như để chứng minh cơ thể của bọn họ đã đến giới hạn.
"Quyết thần, cậu đoán xem sáng mai khi chúng ta thức dậy sẽ thành công vượt qua mùa hè hay là sẽ chết nóng vì không kịp bổ sung nước đây?"
Giọng nói của bạn cùng phòng trở nên lào khào yếu ớt.
Đường Tâm Quyết giơ cây thông bồn cầu lên trời, bấm nút phun nước, nước bắn lên rồi rơi xuống như mưa, rơi xuống làn da đang bốc hơi của mọi người.
"Ngủ đi, mùa hè sẽ kết thúc nhanh thôi."
Dựa theo quy tắc cân bằng, bài kiểm tra sẽ không nâng nhiệt độ lên thẳng nhiệt độ sôi, người bình thường không thể sống ở mức nhiệt đó được.
Đại khái là khi lên đến 80 độ nó sẽ ngừng tăng, hoặc là...!Kết thúc luôn.
Y như Đường Tâm Quyết đoán, 10 giờ đêm, kim nhiệt kế bỗng dưng dừng lại, trong bầu không khí nóng hừng hực như địa ngục, nó lại bắt đầu giảm xuống!
[Ting ting, đã khống chế được hệ thống cung cấp khí sưởi, điều chỉnh nhiệt độ thành công.
Từ giờ trở đi, nhiệt độ sẽ ở mức bình thường khiến con người dễ chịu.
Mùa xuân đến rồi...]
Tiếng nhắc nhở làm mấy người còn đang đờ đẫn tỉnh táo lại ngay, cẩn thận cảm nhận không khí xung quanh, quả nhiên bắt đầu bớt nóng rồi, đau đớn đột nhiên giảm đi, có nói là vừa từ địa ngục bò về trần gian cũng không quá tí nào.
"Ai da, rốt cuộc tớ có thể ngủ ngon rồi..." Quách Quả ôm mặt thở dài, gục mặt xuống bàn học, ngay sau đó lại bị tiếng nhắc nhở đột nhiên xuất hiện dọa cho suýt nhảy dựng lên.
[Mùa xuân, là mùa vạn vật sống lại...]
Tiếng nhắc nhở chỉ nói mỗi thế rồi lại biến mất, làm cho người ta không nắm bắt được chút tin tức nào.
Đường Tâm Quyết xem đi xem lại phần [Ghi chép kiểm tra/thi đấu], chỗ mùa đông với mùa hè thì trống không, chỉ có mùa xuân mới có thêm một câu chú thích như vậy.
Câu này có ý gì?
Hai người Quách Trịnh lơ mơ, không cảm thấy câu này ám chỉ mối nguy hiểm nào cả, Trương Du thì hơi do dự nhưng cũng không phân tích ra được điều gì, chỉ có thể nhìn Đường Tâm Quyết đầy lo lắng.
Đường Tâm Quyết nhíu chặt mày: "Vạn vật sống lại, theo ý trên mặt chữ thì nghĩa là hoa cỏ cây cối khôi phục sức sống, và vài loại côn trùng động vật bắt đầu hoạt động trở lại..."
Mối nguy hiểm ở đây là gì?
Đường Tâm Quyết lẩm nhẩm, bỗng nhiên