"Má!"
Hệ thống vừa nói xong, đến Trương Du cũng không nhịn nổi phải chửi bậy một tiếng.
Mỗi lần bọn cô nghĩ rằng rốt cuộc cũng qua cửa rồi, cuộc thi lại bới ra thêm việc, thử thách giới hạn sức chịu đựng con người.
Viết cảm nhận xong phải chấm điểm thì cũng thôi, đây lại để cho "Toàn bộ thành viên lớp 12-1 chấm điểm" là ý gì hả?
Toàn bộ thành viên chẳng phải bao gồm cả đám Vương Bằng Phùng Uyển, bao gồm cả đám quỷ trong bản ghi chép tử vong của bộ phim này sao!
Nhớ đến cảnh bị lũ quỷ đuổi giết và cả mối thù bốn người kết với đám quỷ nhân vật chính...!Cảm giác không ổn dâng lên trong lòng.
Trương Du nghĩ nghĩ, an ủi: "Có lẽ không ảnh hưởng nhiều lắm đâu...!Tớ nhớ yêu cầu qua bài kiểm tra này chỉ nói viết đủ bốn bài cảm nghĩ, chứ không bảo cảm nghĩ phải được bao nhiêu điểm á!"
Đường Tâm Quyết cũng gật đầu khẳng định để bạn cùng phòng yên tâm hơn: "Đúng, dựa theo quy tắc cuộc thi, chỉ cần tớ viết cảm nghĩ xong thì bài kiểm tra này cũng kết thúc rồi."
Phần chấm điểm tiếp theo chắc chỉ là quy trình thôi, dù điểm cao hay thấp cũng không ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc.
Đến lúc này không khí căng thẳng mới vơi bớt.
Chỉ mấy giây sau, gần như ngay khi mọi người vừa thảo luận xong thì tiếng nhắc nhở đã vang lên:
[Đã chấm điểm bài cảm nghĩ xong! Điểm số của bạn là 65 điểm (trên thang 100).]
"Oa!" Quách Quả ngạc nhiên.
Không chỉ mình cô ấy, số điểm này cao hơn dự tính của tất cả mọi người, ít ra nếu lấy trên thang điểm 100 thì đây chính là số điểm vừa đủ đạt rồi.
Dựa trên sự ác ý của đám quỷ quái với thí sinh mà chúng nó còn có thể cho con điểm vừa đủ qua môn, đúng là chuyện cảm động đất trời.
Trương Du suy đoán: "Chắc do Tâm Quyết giết Triệu Minh Đào, hoặc tại chúng ta khiến mấy nhân vật chính ăn đủ?"
Dù sao đối với đám học sinh chết yểu kia mà nói, mấy nhân vật chính này ít nhiều gì cũng là đầu sỏ phạm tội khiến cả lớp 12-1 chết hết.
Hoặc cũng có thể là đám "Học sinh" này đồng ý với quan điểm bài cảm nghĩ của Đường Tâm Quyết, hoặc là cho bừa...!Nói tóm lại, bọn họ không thể biết nguyên nhân thật sự.
Quy tắc kiểm tra cũng công nhận số điểm này không hề thấp.
[Chúc mừng các bạn nhận được đánh giá "Đạt tiêu chuẩn", trở thành những người nằm trong top đầu bài kiểm tra giám định điện ảnh! Có thể nhận phần thưởng...]
Vầng sáng rọi xuống từ trên trời, phần thưởng còn chưa kịp xuất hiện thì lời nhắc đã khựng lại.
Dưới vầng sáng, Lý Tiểu Vũ cười hì hì bỏ tay xuống, nghiêng đầu nhìn mọi người: "Tạm thời tịch thu phần thưởng này nhé."
"???"
Trương Du: "Tại sao?"
Trịnh Vãn Tình: "Cô làm trò gì thế hả?"
Quách Quả nắm chặt sợi dây chuyền, nuốt nước bọt.
Đường Tâm Quyết nhìn thẳng vào mắt Lý Tiểu Vũ đang tươi cười đầy giả tạo, gương mặt lạnh lùng khiến người khác không rõ tâm trạng cô bây giờ.
Thấy phản ứng của bọn cô, Lý Tiểu Vũ cười càng to hơn, cô ta cười ngửa trước ngửa sau, cười sặc sụa mãi mới ngừng lại được, đôi mắt hí bẩm sinh híp lại thành một đường chỉ: "Bởi vì không muốn mấy người nhận quà nên mới tịch thu đó."
Quách Quả: "Đây là phần thưởng quy tắc phát cho bọn tôi...!Cô...!Cô muốn vi phạm quy tắc sao?"
"Thì sao, mấy người định làm gì nào?" Lý Tiểu Vũ trợn mắt lên, dài giọng: "Định...!Báo cáo hả?"
Đường Tâm Quyết lạnh lùng nhìn cô ta.
Ba người còn lại cũng im lặng, không khí chìm vào yên tĩnh.
Chuyện bọn cô báo cáo với hệ thống xảy ra từ bài kiểm tra trước, sao Lý Tiểu Vũ biết được?
Lý Tiểu Vũ tỏ vẻ thỏa mãn, dường như cô ta rất hưởng thụ khi nhìn thấy gương mặt nghi ngờ và đề phòng của người khác.
Chỉ tiếc là những cảm xúc đó không xuất hiện trên mặt Đường Tâm Quyết, cô chỉ bình tĩnh đứng đó, cơ thể có vẻ nhỏ bé hơn cả Lý Tiểu Vũ lại thả lỏng bình tĩnh.
Đường Tâm Quyết nhìn Lý Tiểu Vũ, nói với không khí: "Chúng tôi đã hoàn thành câu hỏi của bộ phim này, bây giờ chúng tôi muốn quay về hiện thực."
Hệ thống nhận được yêu cầu của Đường Tâm Quyết bèn bắt đầu vận hành lại:
[Đã nhận được tín hiệu của thí sinh...!Đang kết nối...!Đang thoát...]
Trước khi cảm giác bị hút đi xuất hiện, tiếng cười lanh lảnh của Lý Tiểu Vũ vẫn kịp vọng vào tai mọi người: "Các cô tưởng mình thắng thật sao? Dựa vào quy tắc bài kiểm tra ép độ khó xuống thấp, tránh thoát khỏi kẻ thù bị đè thực lực xuống yếu hơn cả mình, sống sót thoát khỏi phó bản độ khó cấp C là nghĩ mình có được thắng lợi thực sự rồi à?"
"Hãy tiếp tục trưởng thành đi, tại nơi quỷ quyệt sinh sôi ác ý hội tụ, khi các cô đã có đầy đủ năng lực và không thể không đối mặt, chúng tôi sẽ chờ..."
Khung cảnh xung quanh bắt đầu xoắn lại và trở nên hỗn độn, tiếng Lý Tiểu Vũ ngâm nga một bài hát quen thuộc vang lên:
"Chúng ta đều giống nhau"
"Tất cả mọi người đều giống nhau"
"Chào mừng đã bước vào thế giới của chúng tôi"
"Hiểu rõ tất cả những gì mà chúng tôi làm..."
"Chúng tôi chính là...!Lớp 12-1 hài hòa thân thiện..."
...
Lần này, ý thức vừa trở lại trong cơ thể, mọi người đã vội bật