Tiếng gõ cửa khiến cánh tay khô đét hơi chần chừ, sau đó bà ta chuyển hướng ra phòng khách.
Bà ta do dự đảo đảo tròng mắt, cuối cùng lòng tham gom đủ người thứ tư chiếm phần hơn, bèn quay người ra ngoài.
Dù sao ba đứa kia không thể chạy thoát được, bắt được đủ cả bốn rồi mới bắt đầu làm cốt canh cũng chưa muộn.
Trong kho, ba người Trương Du nhìn nhau đầy phức tạp.
Ba người không nghe được động tĩnh ngoài cửa lớn, chỉ biết trường hợp xấu nhất là Tâm Quyết cũng thất bại rồi.
Một khi tình huống xấu nhất xuất hiện, cách duy nhất để sống sót chính là cách các cô vừa tìm ra...!Dù=
có dùng được hay không cũng phải liều mạng thử một lần.
Tận dụng thời cơ bây giờ!
Trương Du nghiến răng: "Tranh thủ lúc này! Làm thôi!"
- --------
Đường Tâm Quyết mở cửa xe.
Chiếc xe lao khỏi vách núi nhưng lại không rơi xuống, mà nó lao nhanh trong sương mù một lúc, sương mù vừa tam, một con đường lạ lẫm mới tinh xuất hiện trước mặt cô.
Một ngôi nhà màu đỏ chơ vơ ven đường, trên biển số nhà ghi rõ tên chủ nhân ngôi nhà: Bà Mayas.
Mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng của bọn cô ở ngay đây.
Cầm chiếc hộp "Đặc sản" lên, Đường Tâm Quyết mở cửa xuống xe không do dự.
Vài giây sau, cánh cửa gỗ đỏ "Két" một tiếng mở ra, một gương mặt già nua xuất hiện.
Đó là một bà già khoảng tầm 80 90 tuổi, bộ áo lông đỏ và chiếc tạp dề xanh lá phủ lên cơ thể thấp bé lưng còng, gương mặt mập mạp kì lạ không hề phù hợp với cơ thể khô đét cúi gục xuống.
Giờ phút này, trên gương mặt bà ta là một nụ cười khiến người khác khó chịu, bà ta vươn hơn nửa người ra khỏi cửa với vẻ gấp gáp: "Cô bé thân mến, cháu có mang đặc sản mà bà muốn tới không?"
Đây là "Bà Mayas"?
Cô đảo mắt qua mặt bà ta, chú ý đến cái túi vải đen bà ta cầm trên tay, loáng thoáng trong đó có kim chỉ.
Bà ta không đợi cô trả lời đã cười hơ hớ: "Đừng lo, bà luôn luôn tha thứ cho đám trẻ ngu xuẩn, dù mấy đứa chỉ biết làm hỏng việc cũng vẫn có thể vào nhà qua đêm."
Nói xong bà ta vươn đôi tay gầy gò ra định túm tay Đường Tâm Quyết!
Chỉ trong chớp mắt khi nhận thấy nguy hiểm, Đường Tâm Quyết kịp thời lùi về sau tránh tiếp xúc với bà ta, lạnh lùng nói: "Không cần qua đêm."
Nhiệm vụ của cô chỉ là mang đặc sản đến thôi.
Bà Mayas tóm hụt: "..."
Bà ta trợn trừng mắt vẻ không thể tin nổi, con ngươi dưới mí mắt lồi lên: "Mày còn có thể cử động?"
Phản ứng đầu tiên của bà ta là cô có đeo đạo cụ mạnh, bà ta đang định để lộ vẻ mặt hung ác thì thấy Đường Tâm Quyết giơ tay lên, trong tay cô xách một hộp quà thắt nơ con bướm màu tím.
Động tác của bà ta lại cứng đơ lần nữa.
"Mày...!Mày thành công rồi?!"
Học sinh này lại thành công thoát khỏi con đường kia, mang đặc sản đến tận đây?
Thấy phản ứng của "Bà Mayas", Đường Tâm Quyết lập tức hiểu ra.
Con đường tuần hoàn ngăn cách bằng lớp sương mù chính là cái bẫy do NPC này tạo ra!
Bà ta nghĩ rằng cô không mang theo đặc sản, nhưng lại không hề do dự mời cô vào nhà, chứng tỏ việc này bà ta đã làm quá nhiều lần đến mức quen tay rồi.
Bạn cùng phòng biến mất đã đi đâu rồi? Cuối cùng cô cũng có đáp án.
Giây phút nhìn thấy hộp quà màu tím, đôi mắt bà Mayas dán chặt lấy nó như bị yểm bùa, bà ta giơ tay nhận lấy hộp quà trong vô thức, rồi lại chụp hụt.
Đường Tâm Quyết giấu hộp quà ra sau lưng, biết còn cố hỏi: "Xin hỏi bà là bà Mayas sao?"
Bản mặt sưng vù của bà ta co rúm lại như muốn nhào lên giật lấy, nhưng dường như bà ta bị thứ gì đó uy hiếp, chỉ có thể đứng im, cất tiếng khàn khàn trả lời: "Đúng vậy, bà chính là bà Mayas...!Cô bé thân mến, mau đưa đặc sản cho bà, bà đã chờ đợi nó cả ngày rồi!"
Đường Tâm Quyết vẫn không cử động, thấy bà ta thúc giục, cô cười cười: "Đương nhiên tôi biết hộp đặc sản này rất quan trọng với bà Mayas nên mới phải xác nhận cẩn thận, nếu đưa sai người thì không tốt đâu."
"Vớ vẩn..." Bà Mayas tức giận nói: "Tao đứng ngay đây rồi, còn chứng minh kiểu gì nữa?"
Bà ta càng tức giận thì mắt càng lồi ra như muốn văng ra khỏi mí mắt.
"Nói miệng không tính." Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Có căn cước công dân không?"
Bà Mayas: "..."
Căn cước công dân là cái gì? Quỷ ăn được không?
"Vậy là không có rồi," Đường Tâm Quyết cười: "Nếu thế thì càng không thể đưa đặc sản cho bà được, trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi có nhân chứng."
Đường Tâm Quyết thu lại nụ cười: "Nếu bà Mayas có thể cho bạn cùng phòng của tôi ra đây xác nhận, chắc hẳn tôi sẽ tin ngay."
Bà ta chậm rãi buông tay xuống, không duy trì nụ cười giả dối nữa.
Bà ta nhận ra cô gái trước mặt vượt qua được trạm kiểm soát trên quốc lộ, đã nắm giữ chân tướng của phó bản.
Cô yêu cầu bà ta cho bạn cùng phòng xuất hiện với