Thiên tai (8)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ở phía bên kia, Tô Hàn vô cùng tò mò "Tại sao anh cũng tốn nhiều công sức muốn lấy mấy khúc gỗ này?"
Chung Duệ không đáp mà hỏi ngược lại "Vậy còn cô thì sao, vì cái gì?"
Tô Hàn cố ý hạ thấp giọng nói "Tất nhiên là vì đoán mấy ngày nữa có thể có ích chứ gì."
"Cũng thế." Chung Duệ lạnh nhạt nói "Nói tới thiên tai thì thường thấy nhất là bão tuyết, bão táp với nhiệt độ cao.
Hôm nay có cơ hội thì dĩ nhiên tiện tay trữ một chút gỗ, dù sao chuẩn bị trước cũng chả mất mát gì."
Tô Hàn cảm thấy khó trách hai người không ai nhường ai, thì ra là cũng xem xét khả năng này.
Hai người tốn không ít sức mang gỗ chở về nhà trọ, chờ lúc quay lại ba người khác đang ăn cơm.
"Hai người về rồi à?" Thái Thịnh nhiệt tình chào hỏi "Mau tới đây, có bữa trưa ăn nè.
Mỗi người ba cái bánh bao, ở đây có bánh bao bắp, bánh bao trắng, bánh bao lúa mạch đen, chọn cái nào cũng được."
*Bánh bao bắp và bánh bao trắng:
*Bánh bao lúa mạch đen:
Tô Hàn nhìn kỹ thì phát hiện cái bánh bao to bằng nắm tay người lớn, có vẻ đầy đủ nguyên liệu.
[Bánh bao: Sau khi sử dụng độ no bụng +20.]
Tô Hàn lấy đại ba cái bánh bao bắp bắt đầu ăn.
Từ sáng sớm đến giờ cô vận động tốn nhiều sức, cho dù là độ no bụng hay độ sạch sẽ đều giảm hơn 30 điểm.
Bên cạnh, Phạm Uyển Ngọc đang nói chuyện với Tiểu Phương "Tàu vận chuyển mười ngày không tới rồi, đúng là gặp quỷ mà.
Cũng không biết hoàn cảnh khó khăn này còn phải kéo dài bao lâu nữa!"
"Ai mà biết được?" Tiểu Phương thở dài "Ăn xong bữa này không biết phải đi đâu tiếp đây."
"Nói không chừng buổi chiều còn phải đi đốn cây." Phạm Uyển Ngọc nhìn hai tay mình, không hiểu sao đau lòng cho chính mình.
Tô Hàn hắng giọng một cái, sau đó trịnh trọng đề nghị "Tôi nói này, buổi chiều đi đốt cây thì sao?"
Phạm Uyển Ngọc cực kỳ sợ hãi "Cô điên rồi hả?!"
"Người phụ trách chỉ nói là dọn sạch sẽ mấy cái cây, đâu có nói phải dọn kiểu gì đâu." Tô Hàn bình chân như vại.
"Không phải hắn cho rìu sao?" Tiểu Phương nghi ngờ.
Tô Hàn vô tội đáp lại "Lỡ đầu óc hắn không tốt, không nghĩ tới việc đốt cây cũng có thể mà."
Tiểu Phương cạn lời.
Thái Thịnh có chút bất an "Lỡ gây ra hoả hoạn thì làm sao?"
Tô Hàn chưa kịp trả lời, Chung Duệ nhanh một bước nói "Tìm hai người đứng bên cạnh giữ ống nước giám sát, phát hiện có gì không đúng thì lập tức dập lửa, không có vấn đề gì đâu."
Một số khu vực đã bị cắt nước, nhưng khu vực của họ không bị ảnh hưởng, vẫn có thể sử dụng nước bình thường.
"Dù sao cũng không chắc chắn nói trước được, vậy thì tìm một cái cây thử phát." Tô Hàn nóng lòng muốn thử.
Thái Thịnh phát hiện ra thế mà mình lại bị thuyết phục một cách kỳ lạ.
Hắn do dự nói "Vậy thì...!Thử xem?"
Năm người thì hết ba người đồng ý, Phạm Uyển Ngọc với Tiểu Phương lập tức mất đi quyền biểu quyết.
Thế nên hành động đốt cây rầm rầm rộ rộ chính thức bắt đầu.
Chung Duệ đặt xung quanh gốc cây một số vật liệu gây cháy để bắt lửa cháy dễ hơn, Tô Hàn móc bật lửa ra châm khắp nơi, ba người khác xách ống nước bày trận đứng ngoài chờ đợi, thời thời khắc khắc chuẩn bị xịt nước.
Trên thực tế đốt cây diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến.
Do xung quanh có nhiều chất dễ cháy nên cây cháy rất nhanh, thỉnh thoảng có lửa bắn ra gần đó, nhân viên cứu hoả lập tức phun nước dập lửa.
Hai mươi phút sau, cây cối bị đốt sạch.
Hệ thống thông báo "Tiến độ dọn dẹp + 2%, tổng tiến độ hiện tại là 30.6%."
Người phụ trách đúng lúc xuất hiện, hắn vừa mở miệng "Tiếp theo...." thì Chung Duệ không nể tình cắt ngang.
Chỉ thấy Chung Duệ vô cùng chính trực nói "Xin hãy giao nhiệm vụ dọn dẹp cây cối cho chúng tôi."
Đốt cây vô cùng thuận lợi, chỉ cần công việc chuẩn bị lúc đầu, sau đó thì có thể lẳng lặng chờ nó tự cháy hết.
Mặt khác, hoàn thành dọn dẹp cây cối thì độ tiến độ tăng lên là rất tốt, vì vậy anh muốn ôm trọn công việc dọn dẹp cây này.
Người phụ trách cân nhắc hiệu suất làm việc của tiểu đội năm người, không khỏi gật đầu đồng ý.
Vì vậy năm người khắp nơi phóng hoả đốt cây, tiến độ dọn dẹp tăng lên chóng mặt.
"Tiến độ dọn dẹp + 2%, tổng tiến độ hiện tại là 37.9%."
"Tiến độ dọn dẹp + 2%, tổng tiến độ hiện tại là 42.3%."
"Tiến độ dọn dẹp + 2%, tổng tiến độ hiện tại là 48%."
.....!
Đến gần năm giờ chiều tối, tất cả cây cản đường đều bị dọn dẹp sạch sẽ, tổng tiến độ vừa vặn đạt tới 60.1%.
Khoảng cách đến mức không kích hoạt debuff 70% vẫn còn một khoảng cách xa.
Tô Hàn từ bỏ ý định "Người chơi đồng tâm hiệp lực cùng nhau cố gắng mới có hy vọng, chứ chỉ dựa vào một hai người thì sao mà lật ngược tình thế được."
Suy cho cùng không có ai là chúa cứu thế, sinh ra đã mang trên lưng trọng trách nặng nề cứu giúp chúng sanh cả.
Ngược lại Chung Duệ nhìn nhận rất thoáng "Chỉ là debuff cấp thấp thôi mà, ảnh hưởng không lớn lắm đâu."
Tô Hàn suy nghĩ một chút cũng thấy đúng liền không để trong lòng nữa.
Ai biết được vào lúc 9 giờ ngày hôm sau, âm thanh của hệ thống thông báo "Tiến độ dọn dẹp là 64,3%, kích hoạt debuff cấp thấp - Môi trường sinh thái của hòn đảo bị phá hủy, mỗi ngày thể lực tất cả cư dân trên đảo bị trừ 15."
Tô Hàn vô cùng kinh ngạc, debuff cấp thấp lại là trừ 15 điểm thể lực mỗi ngày! Vậy thì cái gọi là trung cấp sẽ là cái dạng gì?
Đừng nhìn giới hạn thể lực của cô là 220, 15 nhìn không nhiều nhọt gì nhưng đối với phần lớn người chơi cấp 1 mà nói, max điểm là 100 cũng có thể sống đến 6 ngày.
Chưa kể còn có các hiệu ứng debuff khác tiêu hao năng lượng lúc nào không hay.
Tô Hàn đoán chừng nếu không nhanh chóng lên cấp hai người chơi sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Tin xấu vẫn chưa kết thúc, hệ thống tiếp tục thông báo "Ngày 11, luồng khí lạnh ập đến, nhiệt độ giảm xuống dưới 0 độ, những người yếu đuối có thể bị tê cóng." (Người có thể lực > 80 sẽ được miễn nhiễm)."
Tô Hàn "....."
Giờ khắc này, tâm trạng của cô hơi sụp đổ.
Lúc mới vừa vào phó bản, trên đảo là khí hậu bãi biển điển hình.
Chẳng những nhiệt độ thích hợp mà gió còn thổi nhè nhẹ, mặc áo tay ngắn là thích hợp nhất.
Hôm nay hệ thống thông báo luồng khí lạnh ập đến, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng có chút giảm mạnh xuống.
Ban đầu đổi tấm lông da cừu lạc đà cô còn lo lắng mình có làm điều dư thừa không, nhưng mà bây giờ cô chỉ hận mình trữ đồ cho mùa đông quá ít!
Tô Hàn đơ mặt nghĩ, vốn tưởng rằng chỉ là gió thổi mưa