Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sáng sớm ngày 18, sau khi buổi sáng thức dậy Tô Hàn không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không ngoài dự đoán, mưa như thác đổ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Chỉ là mây đen trên bầu trời đã tan đi, ánh sáng trở nên rực rỡ hơn, có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh mà không cần đến nến.
Uống sữa gặm bánh mì bơ thịt, âm thanh hệ thống đúng lúc vang lên "Bởi vì nhiệt độ tăng cao, sông băng hoà tan, mực nước biển tiếp tục dâng cao."
Ngoài điều này ra, không có lời giải thích nào khác.
Nhưng trong lòng Tô Hàn biết độ khó của trò chơi thực ra đã rất cao.
Cho đến nay đã có rất nhiều debuff trong trò chơi, được liệt kê như sau——
"Do chất lượng không khí kém (bị ảnh hưởng bởi sương mù), mọi người có thể bị viêm mũi.
(Người có độ sạch sẽ > 60 người sẽ được miễn nhiễm)."
"Do gió quá mạnh, những người ốm yếu có thể bị thổi bay và bị thương.
(Những người có độ no bụng > 60 sẽ được miễn nhiễm)."
"Môi trường sinh thái của hòn đảo bị phá hủy, và tất cả cư dân trên đảo có thể lực -15 mỗi ngày."
Nếu không chuẩn bị đầy đủ đồ dùng chống lạnh, như vậy trên người sẽ có debuff Nứt da.
Nếu như xui xẻo bị muỗi cắn, debuff Bị muỗi đốt sẽ được thêm vào.
Người chơi cấp một về cơ bản là không thể sống sót trong một môi trường nguy hiểm như vậy.
Nói cách khác, chỉ những người chơi cấp hai mới có cơ hội vượt qua phó bản.
Nhưng là người chơi cấp hai muốn thuận lợi qua khiêu chiến cũng không có dễ dàng.
Nước đã ngập qua tới tầng ba đang tấn công lên tầng bốn.
Cách đó không xa là các nhà dân cư tầng thấp đã bị chìm ngập, nhà cao tầng bị chìm cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nước rất bẩn, trong nước cái đồ gì cũng có, túi nilon, giỏ tre, băng ghế, bao bì đồ ăn vặt các loại.
Tô Hàn thậm chí còn thấy có cá ở trong nước bơi lội tung tăng thoả thích, bên cạnh còn có hai lon coca chưa mở.
Kỳ thật Tô Hàn rất muốn bắt cá nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì chất lượng nước không được sạch, lỡ như ăn vào đau bụng thì sao? Vì vậy cô gạt ý định đó đi.
"Ngày mai lũ lụt chắc sẽ ngập đến tầng năm." Tô Hàn tự lẩm bẩm "Dù có thuyền nhưng có thể đi đâu được chứ?"
Cô chưa kịp nghĩ thì đã có tiếng ồn ào ngoài hành lang.
"Tầng bốn sắp bị ngập rồi, tại sao không cho chúng tôi chuyển lên tầng năm?"
"Tôi đã trả tiền thuê phòng rồi mà!"
"Ở cùng một tầng không ảnh hưởng đến nhau không phải rất tốt sao?"
Thái Thịnh kiên nhẫn giải thích "Trước đây tôi đã nói với mấy người là tầng năm tôi ở, không cho thuê."
Nhưng người thuê hoàn toàn không nghe lý lẽ của hắn "Tầng bốn sẽ sớm bị ngập, anh nghĩ bọn tôi sẽ có thể an tâm ở đó ngồi chờ chết hay gì?"
Thái Thịnh rất muốn nói đây là nhà trọ của hắn, cảm thấy không ở được thì có thể dọn ra ngoài.
Chẳng qua trong lòng hắn biết rõ bây giờ hắn đuổi người ra ngoài là đẩy người vào chỗ chết.
Đối phương tức giận chỉ tay, nếu không sắp xếp liền xử lí hắn.
Cứ như vậy không có người nào ngăn cản người thuê đổi phòng.
"Quên đi." Tô Hàn đi đến bên cạnh Thái Thịnh, thấp giọng khuyên nhủ "Tính mạng đang bị đe dọa, bọn họ sẽ không thỏa hiệp đâu."
Thái Thịnh trầm mặc không trả lời.
Chung Duệ nhìn lướt qua thấy người thuê ồn ào phản đối là hai người đàn ông.
Suy tư một lát anh nói "Chuyển lên tầng năm cũng được thôi, nhưng phải ở bên phải cầu thang.
Một khi vượt qua ranh giới chạy sang bên trái sẽ trực tiếp coi là không có ý tốt."
"Dựa vào cái gì mà...." Một người vừa định phàn nàn thì người kia đã móc súng lục ra, lạnh lùng nói "Bớt nói nhảm làm lãng phí thời gian của người khác đi, đem tất cả đồ ăn đồ dùng ra đây mau."
Súng! Tô Hàn sầu não không thôi, trong lòng nghĩ bọn họ kiếm được từ đâu ra? Cô cũng được coi là pro player mà làm sao từ trước tới giờ không nhìn thấy có người nào buôn súng hết?
Thái Thịnh cả người chấn động, run lẩy bẩy hỏi "Sau khi giao ra thì sao?"
Người kia nhếch mép cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là không có ý định buông tha cho ba người họ.
Ánh sáng trắng chợt loé, Thái Thịnh biến mất.
Tô Hàn "....."
Sau tất cả thì ra Thái Thịnh cũng là người chơi.
Lúc này thấy tình hình không ổn lập tức thoát game.
Mục tiêu chạy quá nhanh, mặt thanh niên cầm súng lục đầy kinh ngạc, lúc lâu sau vẫn không có phản ứng lại.
Đồng bọn không nhịn được phàn nàn "Đã bảo mày bình tĩnh một chút rồi! Mày xem con mội bị dọa chạy rồi kìa?"
Hắn thậm chí không kiêng dè Tô Hàn với Chung Duệ, tựa hồ cho là sức mạnh bên mình chiếm ưu thế tuyệt đối.
Tô Hàn sa sầm mặt, trong đầu suy nghĩ thật nhanh.
Hôm nay đã là ngày 18, hễ là người chơi sống sót hơn 12 ngày trong phó bản người mới cũng có thể trở thành người chơi cấp hai.
Cấp bậc không chiếm ưu thế, thể lực cũng không chênh lệch bao nhiêu, bết bát nhất là đối phương có súng.
Trong lúc suy nghĩ, thanh niên cầm súng quay sang hai người Tô Hàn, Chung Duệ, bắn về phía trước hai người mỗi người một phát, sau đó lạnh giọng nói "Hai người cũng là người chơi đúng không? Đồng bọn đã bỏ mấy người rồi, biết điều mà ngoan ngoãn vào khuôn khổ, tôi có thể cho mấy người chết sảng khoái một chút."
Thanh niên rất tự tin khi nói lời này.
Trong trạng thái không chiến đấu, người chơi có thể tự do rời khỏi phó bản.
Nhưng khi đã vào trạng thái chiến đấu, người chơi không thể chạy thoát.
Vừa rồi Thái Thịnh có thể chạy thoát hoàn toàn là ngoài ý muốn, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến hắn không kịp phản ứng.
Bây giờ hắn tấn công trước đưa đối phương vào trạng thái chiến đấu, mục tiêu chắc chắn không thể thoát game.
Suy nghĩ Tô Hàn chạy thật nhanh cân nhắc xem nên giải quyết như thế nào.
Còn việc từ bỏ, cứ như vậy rời phó bản cô không hề nghĩ tới.
Ngay lúc này Chung Duệ đè thấp giọng, nói vội một câu "Nam trái nữ phải."
Đầu Tô Hàn đầy hắc tuyến.
Ý của Chung Duệ rất rõ ràng là mỗi người đánh một người, vấn đề là...!Bên phải là tên có súng trong tay đó! Thân là đàn ông, chẳng lẽ người anh em không phải nên chủ động nghênh đón khiêu chiến độ khó cao hơn sao?
Hít một hơi thật sâu, Tô Hàn miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Trong lòng nói với bản thân, có thể kéo một tên là không tệ rồi, cô vẫn là dựa vào chính mình đi.
"Lề mề cái gì? Lấy hết đồ ra đây!" Thanh niên cầm súng chĩa súng lục ngay tim Tô Hàn, ý tứ tràn đầy uy hiếp.
Chung Duệ dùng giọng vô cùng nhỏ, không nhanh không chậm đếm từng giây "3, 2, 1!"
Chữ "1" vừa mới ra khỏi miệng, anh ném một con dao làm bếp về phía thanh niên cầm súng, sau đó vọt tới người còn lại.
Lưỡi dao bếp loé lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn vô cùng sắc bén, thanh niên cầm súng vô thức né tránh.
Đến khi hắn kịp phản ứng đây là trò chơi, vừa định nhắm bắn lần nữa Tô Hàn lại bước một bước lớn đến gần, đi tới bên người thanh niên, dùng tay trái bẻ họng súng lên, tay phải cầm dao găm không chút do dự đâm vào bụng thanh niên.
Thanh niên rên một tiếng, cũng không né tránh mà dùng hai tay cầm súng chĩa vào đầu Tô Hàn.
Mặt Tô Hàn không cảm xúc, dũng cảm dùng tay trái chặn họng súng, tay phải tiếp tục đâm.
Thời khắc mấu chốt, ai yếu hơn người đó thua!
Thanh niên vạn lần không nghĩ tới, chỉ là một cô em thôi mà lại dũng mãnh như vậy, từ bỏ phòng ngự chơi chém nhau.
Nhưng mà....Lẽ nào hắn sẽ sợ sao? Thanh niên hừ lạnh một tiếng, bóp cò.
"A!" Tô Hàn cắn răng cố gắng chống đỡ, vung dao găm càng mạnh hơn.
Lúc này thể lực Tô Hàn 76%, thể lực thanh niên 71%.
Thanh niên nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, uy lực của súng lục rõ ràng lớn hơn so với dao găm, vậy tại sao hắn lại là người rơi vào thế yếu? Một lúc sau hắn mới hiểu được, đối phương tấn công bụng thuộc về chỗ hiểm sẽ tạo thành tổn thương gấp bội; mà hắn tấn công tay trái giống như tổn thương bình thường, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bạo kích.
Cứ như vậy mà tổn thương do súng lục tạo thành lại không bằng dao găm.
Sau khi hiểu ra, thanh niên lập tức điều chỉnh sách lược, một tay giữ tay trái đang ngăn ở họng súng, tay còn lại cầm súng nhắm vào chỗ hiểm.
Ai ngờ Tô Hàn cất dao găm vào kho tuỳ thân trong nháy mắt, sau đó chắp hai tay lại, giữ cò súng để cho không cho súng bắn, đồng thời đẩy họng súng nhắm lên trần nhà.
"Mẹ kiếp!" Thanh niên nhịn không được chửi ra tiếng.
Cô gái trước mặt nhìn rất gầy yếu, ai ngờ sức mạnh vô cùng lớn, đại ca hắn đây mạnh mẽ hơn cũng không có biện pháp chĩa súng vào đầu đối phương.
Phiền phức hơn là khẩu súng lục chứa chỉ tối đa 8 viên đạn, dùng hết phải thay băng đạn.
Căn cứ vào tình huống trước mặt thì khi hết đạn hắn cũng không giải quyết được đối phương.
Lúc song phương giằng co không ngừng đột nhiên bắp chân thanh niên bị đá sụp xuống, trong nháy mắt ngã lăn ra đất.
Tô Hàn thở hổn hển.
Nhìn qua một chút, thì ra là Chung Duệ đã đánh gục tên kia cho nên chạy qua đây giúp đỡ.
"Giao trách nhiệm nặng nề cho tôi, anh quả thực có thể yên tâm ha." Tô Hàn rất là oán hận.
Chung Duệ xem thường "Không nên xem nhẹ chính mình, cô rất lợi hại đó."
Trong lòng Tô Hàn nhất thời rất bực bội.
Cô cũng biết bản thân rất có lợi hại, nhưng dù có lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại một khẩu súng lục được không? Muốn kéo người không dễ dàng gì mà.
Chung Duệ thuận lợi đoạt lấy súng trong tay thanh niên, lạnh mặt hỏi "Súng ở đâu ra?"
Thanh niên đảo mắt một vòng, vừa định nói thì Chung Duệ bóp cò.
Viên đạn bay xẹt qua gò má thanh niên, làm hắn sợ hết hồn.
"Thành thật khai báo." Giọng Chung Duệ nghe vô cùng lạnh lùng.
Thanh niên run cầm cập, lúc này mới nói thật "Đây là thiên phú của tôi, có tỷ lệ đạt được nhiều loại vũ khí."
"Còn đạn thì sao, giao hết ra đây." Không có đạn súng lục là sắt vụn, Tô Hàn liền không khách khí đòi lấy.
Thanh niên biết người ta là dao thớt, mình là thịt cá, không thể không ngoan ngoãn nghe lời, lấy ra hơn 20 viên đạn.
Nhưng hắn vẫn cẩn thận "Tôi vẫn còn 30 viên đạn, để chúng tôi an toàn rời đi thì tôi sẽ đưa cho cậu."
Chung Duệ với Tô Hàn nhìn nhau một cái.
Giây tiếp theo, Tô Hàn dùng dao găm quẹt vào cổ một đường, Chung Duệ thì nhắm ngay tim thanh niên bóp cò.
Trong nháy mắt, thanh niên hóa thành ánh sáng trắng bị loại ra khỏi game.
"Tâm tư bất chính, kỹ năng thiên phú quá nguy hiểm, giữ lại nhất định là tai hoạ." Tô Hàn nhỏ giọng nói.
Chung Duệ cũng cảm thấy như vậy.
Ngắm nghía súng lục một hồi, anh hỏi "Cô có muốn súng này không?"
Tô Hàn thầm nghĩ, cô muốn nó làm gì? Cô cũng chưa từng tập bắn súng.
"Anh