: Lạm Phát (8)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Kho tuỳ thân có 10 ô, mỗi một ô chứa tối đa 100 món cùng một mặt hàng.
Nếu như chỉ tập trung tìm và cố gắng độn 10 món vật phẩm hữu dụng nhất, thì đó sẽ hoàn toàn đi vào lối mòn.
Ví dụ như bây giờ, 10 băng y tế, 5 hộp thuốc chống viêm và 2 ná cao su chiếm hết 3 ô trong kho tuỳ thân.
Nhưng nếu có thể nhét cả 3 thứ đó vào một chiếc ba lô rỗng rồi cho vào kho thì chỉ chiếm có 1 ô thôi.
Một nửa không gian trong túi vẫn còn trống.
Đây là lỗ hổng.
Trong túi có thể trống đi một nửa chính là chênh lệch.
Tất nhiên, sau khi cho đồ lặt vặt vào thì balo không thể xếp chồng lên nhau, mỗi ô chỉ đựng được một cái.
Ở một khía cạnh nào đó, điều này đang từ bỏ lợi thế về số lượng của kho tuỳ thân, đổi thành không gian dự trữ.
Kích thước của balo rất lớn, một ô có thể để được bao nhiêu thứ.
Quan trọng hơn, cô có thể để chocolate, kẹo, xúc xích giăm bông, sữa bò, bánh mì đen, các loại đồ ăn vặt khác nhau! Các hạn chế về loại mặt hàng không tồn tại nữa.
Tô Hàn gần như trong chốc lát đã phản ứng kịp, nhưng ngay giây tiếp theo cô lại có ý tưởng khác - Có thể thay thế ba lô bằng một cái rương lớn.
Bên cạnh, cô gái trẻ nói tiếp: "Tôi thử rồi, sau khi đặt đồ lặt vặt vào, một chiếc balo chiếm 1 ô.
Cô có thể chia ra túi đựng thực phẩm, túi đựng đồ dùng hàng ngày, túi y tế, túi đựng dụng cụ, túi đựng đồ lặt vặt,...vân vân.
Túi rất lớn, có thể chứa được nhiều thứ trong đó, bất kể trọng lượng như thế nào."
"Đi đường mang theo balo rất bất tiện, nhìn quá bắt mắt, bỏ vào trong kho tuỳ thân sẽ không có vấn đề."
"Sau khi trang bị hàng trong kho tuỳ thân đầy đủ, trước mắt đủ để chống đỡ trong game tiến vào phó bản tiếp theo.
Dù sao cũng phải bổ sung trước khi vào phó bản tiếp theo thôi? Thông quan sẽ có phần thưởng, có thể dùng điểm để mua trong thương thành của game."
Tô Hàn vui mừng khôn xiết, lập tức thử một chút.
Quả nhiên balo có thể bỏ vào kho tuỳ thân, hơn nữa lấy dùng vật phẩm vô cùng thuận tiện.
Cô lấy ra 5 cục xà phòng, nghiêm túc nói: "Phương pháp sắp xếp rất hữu dụng, đây là cô xứng đáng được nhận."
Cô gái trẻ cầm trên tay một cục xà phòng mới nhận được, bỗng nhiên nói: "Dùng nước suối và bánh mì đen làm thù lao thì cô có thể dễ dàng thăm dò những điều mình muốn biết từ miệng mọi người.
Trong hoàn cảnh hiện nay nhu yếu phẩm so với tiền dễ dùng hơn."
Tô Hàn bật cười "Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở."
Cô gái trẻ không biết tại sao luôn có cảm giác rằng mình đang chiếm tiện nghi người khác, nhìn Tô Hàn thật kỹ, chủ động nói: "Tôi tên là Du Bảo Văn, còn cô?"
"Tô Hàn."
"Hy vọng phó bản sau này có cơ hội gặp lại." Nói xong Du Bảo Văn liền rời đi.
Tô Hàn không để trong lòng, vội vàng chạy tới chợ kiếm rương trữ hàng.
Chỉ chốc lát sau, cô dùng 5 gói mì đổi được 5 rương đựng siêu lớn 250L, mỗi rương còn mới ít nhất 90%, sức chứa đặc biệt lớn.
Sau khi sắp xếp lại, Tô Hàn thuận lợi nhét tất cả đồ vào kho tuỳ thân, để lại rất nhiều không gian.
Ngày hôm sau đúng 9 giờ.
Âm báo máy móc của hệ thống đúng giờ tuyên bố "Vào ngày thứ 13, mặt bằng giá cả tăng 100%."
"Không còn đủ điện.
Bắt đầu từ hôm nay, nguồn cung cấp điện bị hạn chế.
Nhà dân bị cúp điện 3 tiếng mỗi ngày, sau 8 giờ tối sẽ mất điện hoàn toàn."
"Nếu bây giờ bà chủ còn bán mì thì một tô cũng tốn khoảng 24.000 Bei rồi." Tô Hàn lẩm bẩm "Tình hình càng ngày càng loạn, nguy hiểm từng bước đến gần, chỉ không biết khi nào mới đến giới hạn cuối cùng."
Cô lắc đầu, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
**
"Mẹ ơi, con đói." Giọng nói non nớt của đứa trẻ vang lên có chút làm nũng.
Mũi người mẹ trẻ chua xót, suýt rơi nước mắt.
Trong nhà từ lâu đã không còn cơm ăn, giờ lại không có điện nước, không biết sống sao nữa.
"Ngoan, ráng nhịn chút, lập tức không đói bụng nữa." Người mẹ miễn cường cười, dịu dàng an ủi con mình.
Tuy nói vậy nhưng trong mắt vô cùng mờ mịt.
Không có việc làm, không có tiền mua nổi thức ăn, cho dù cô nguyện ý vứt bỏ mặt mũi ra đường xin ăn cũng không có ai bố thí cho cô một miếng.
Người mẹ trẻ dần dần nắm chặt tay - Dù có đi cướp đi nữa thì cũng không thể cứ nhìn con mình chết đói được!
Đúng lúc này, có hai miếng bánh mì từ trên trời rơi xuống.
"Mau ăn đi." Một cô gái tốt bụng giúp đỡ.
"Cảm ơn, cảm ơn ngài rất nhiều!" Người mẹ vội vàng đút cho đứa trẻ ăn, sợ rằng bánh mì vất vả mới lấy được bị cướp mất.
Cô gái tốt bụng mới vừa nở một nụ cười vui vẻ, bỗng nhiên không biết từ đâu ra xuất hiện rất nhiều người vô gia cư vây lấy cô bé.
"Tôi chết đói quá.
Cô gái tốt bụng cho tôi ăn với."
"Một miếng bánh mì là được.
Lấy được bánh mì tôi sẽ rời đi ngay."
"Đứa con ba tuổi nhà tôi đã đói hai ngày rồi, xin cô giúp bé với!"
Cô gái hoảng sợ một trận, chỉ đành tiếp tục lấy bánh mì ra để đuổi những người trước mặt.
Nhưng khi được đưa gần hết đồ ăn thì đám đông vẫn không giảm mà ngày càng tụ tập đông hơn.
Nói một cách thô thiển thì có tận năm mươi sáu mươi người.
"Tôi cũng không có gì để ăn! Tôi hết đồ rồi!" Cô gái tốt bụng không nhịn được la to.
Đám người vây quanh nàng căn bản không tin.
"Tại sao chỉ cứu họ mà không cứu tôi? Tôi cũng chết đói đây!"
"Cô nhất định còn có cái gì để ăn, mau đưa cho tôi."
"Vì con, tôi nhất định phải lấy được bánh mì về!"
Trong khi đang nói chuyện, mọi người đứng lên đùn đẩy nhau.
Cô gái tốt bụng như muốn phát điên.
Qua một lúc lâu rốt cuộc cô cũng nhớ sau 10 ngày đã là qua màn, có thể truyền tống đi bất cứ lúc nào.
Vì vậy cô lật đật gửi yêu cầu với hệ thống, nhưng mà lúc này đã muộn rồi.
Yêu cầu không được đáp lại, hành động của đám đông giận dữ càng trở nên ngang ngược hơn.
Chỉ trong tích tắc, cô gái tốt bụng bất lực ngã xuống, thể lực trở về con số không.
Người mẹ trẻ vội vàng che mắt cho con mình, rơi nước mắt vì áy náy và sợ hãi - Ở đây là nhân gian sao? Rõ ràng là địa ngục!
**
Người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi đôi mắt trũng sâu, râu ria lộn xộn, cả người rơi vào trạng thái chán chường.
Hắn là một tay bán đồ cũ, thường xuyên vào lúc sáng sớm 4,5 giờ trời còn chưa sáng đã xếp hàng ngay cửa siêu thị.
Thường phải mất bốn hoặc năm tiếng hắn mới có thể cướp được thức ăn hoặc nhu yếu phẩm hàng ngày, sau đó đi chợ đen để đổi lấy bánh ngô hoặc bánh mì đen rẻ tiền, miễn cưỡng nuôi cả gia đình.
Nhưng bây giờ tình cảnh của hắn càng ngày càng khó khăn.
Bất cứ thứ gì có thể làm no bụng, dù là gạo hay bột đều khó có thể nhìn thấy trên các kệ hàng siêu thị.
Nước uống, thực phẩm, thuốc men, đồ dùng cần thiết được bày trên kệ ngày càng ít đi, nhưng ngày càng có nhiều người cho rằng mình là kẻ bán đồ.
Chưa kể nhiều khi vơ vét được hàng mà vừa ra khỏi siêu thị lại bị cướp.
Ăn no bụng đã trở thành một niềm hy vọng xa vời.
Thậm chí hắn còn cảm thấy rất khó để đảm bảo rằng một nhà già trẻ không chết đói.
Không thì...hắn cũng đi cướp? Nghĩ đến ông cụ ở nhà, trẻ em và người trung niên ở nhà, môi mím