Úc Thừa không trả lời lại ngay như những lần trước.
Hoài Hâm lại ấn vào nút ghi âm, cất giọng yêu kiều, "Sao thế? Chỗ anh có người hả?"
Mấy phút sau, bên kia mới đáp lại bằng tin nhắn văn bản, [Không có.]
Lại qua một lát, màn hình hiển thị lời mời cuộc gọi thoại.
Thình thịch thình thịch, nhịp tim cô như trống vỗ, Hoài Hâm chống cằm nằm nhoài trên giường, ấn nút đồng ý.
Cô vẫn dùng máy biến âm, giọng nói hết sức nhẹ nhàng, "Anh đang đến đâu rồi?"
"Tôi vừa đi đến khu chủ nghĩa lãng mạn." Giọng Úc Thừa cũng mang theo ý cười, nếu lắng tai còn có thể nghe thấy chút biếng nhác bên trong, "Đang đuổi theo cô."
Đầu ngón tay cái Hoài Hâm chợt khựng lại.
Cô di chuyển tầm nhìn VR quanh một vòng, cười nói, "Thế tôi đứng chờ anh ở bức Saturn ăn thịt con trai của Goya nhé?"
"Ừm." Anh nhanh chóng đáp lại, trêu cô, "Nhưng Saturn ăn thịt con trai không được lãng mạn cho lắm."
Dù gì đây cũng là bức tranh kinh dị nổi tiếng thế giới.
"Đúng vậy, lần đầu nhìn thấy tôi còn tưởng bọn họ phân loại sai rồi cơ."
Anh lại cười khẽ tỏ vẻ đồng ý.
Hoài Hâm phát hiện người đàn ông này không giống với lúc làm việc.
Tuy đã sớm biết vẻ mặt điềm đạm kia là giả vờ, nhưng cô lại không ngờ cái ẩn sâu bên trong lại khác biệt đến thế.
Tựa như một bản nhạc Jazz nhẹ nhàng, lững thững du hí nhân gian.
Ông bà có câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Càng phóng khoáng tự do lại càng hấp dẫn cô.
"Nhưng tôi thấy bức tranh này cũng khá thú vị."
"Thú vị chỗ nào?" Nếu như cô không đoán sai, có lẽ anh đang nhướng mày.
"Mông của con trai Saturn mẩy thật đấy." Hoài Hâm nói.
"..."
Úc Thừa bật cười khe khẽ.
"Tác giả ai cũng đều duyên dáng thế à?" Anh hỏi.
"Người khác thì tôi không biết." Hoài Hâm liếm môi, giọng điệu có phần kiêu ngạo, "Nhưng bây giờ có lẽ anh đã gặp được gương mặt tiêu biểu của giới rồi đấy."
Anh cười thêm một lúc, sau đó mới nói, "Tôi đến rồi, đi tiếp nhé."
"Được."
Lướt qua chủ nghĩa lãng mạn, bọn họ sang trường phái hiện thực.
Vừa hay hai người đều không thích trường phái này, thế là tiếp tục đi về phía trước.
Người yêu thích trường phái ấn tượng nhiều hơn hẳn, đa số đều tập trung trước bức Ao súng của Monet.
* Monet có hơn 100 tranh vẽ hoa súng.
Hoài Hâm thuận miệng nhắc đến chuyện cô đã từng xem qua bức tranh này ở buổi triển lãm tại Nhật, không ngờ Úc Thừa lại đáp rằng anh ấy cũng thế.
Trong lòng chộn rộn ngứa ngáy, Hoài Hâm nheo mắt, bật cười sang sảng, "Xem ra chúng ta có duyên thật đấy."
Phong cách phác họa mô tả chi tiết ánh sáng khiến bọn họ khá thích thú, nhưng vì đã xem nhiều lần nên cũng không còn mới lạ gì, hai người vừa trò chuyện vừa di chuyển rời khỏi sảnh trưng bày này.
Tấm ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt ở sảnh trưng bày kế tiếp chính là bức "Sự dai dẳng của ký ức" nổi tiếng của danh họa Dalí, hình ảnh chiếc đồng hồ rũ rượi vắt ngang trên chạc cây khô trông vô cùng kỳ quái.
"Ớ." Hoài Hâm chuyển tầm mắt, "Hai bức tranh đối diện khá thú vị."
Úc Thừa nói, "Vậy thì sang bên đó xem sao."
Tất cả đều là tranh của họa sĩ thuộc trường phái siêu thực người Tây Ban Nha - Salvador Dalí, một bức là Niềm vui được soi sáng và một bức là Hai tên hề*.
* Illumined Pleasures và Two Harlequins.
Hoài Hâm vừa nhìn đã nói ngay, "Tôi rất thích."
"Vì sao? Cô xem hiểu ư?"
"Không."
"..."
Hoài Hâm đáp đầy đương nhiên, Úc Thừa lại bật cười.
Cô vẫn mạnh miệng biện hộ cho mình, "Vì không hiểu nên mới thích ấy, chẳng phải mọi người đều say mê với những thứ mà mình không tài nào hiểu nổi hay sao.
Vì bọn họ cảm thấy đó là sức mạnh và sự hấp dẫn đến từ một chiều không gian cao hơn."
"Vả lại, khi nhìn thấy hai bức tranh này anh không cảm nhận được tiếng cười châm biếm vang lên trong lòng hay sao.
Có lẽ nó vừa hay hợp với cái tính tự cho mình thanh cao trong lòng tôi."
Cách một màn hình, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhếch môi của anh, "Lúc nào cô cũng có lý cả."
Hoài Hâm đắc ý, "Đúng không?"
Trong sảnh người đến người đi, vô số người dừng lại trước bức tranh rồi lại rời đi, tựa như thủy triều hết lên rồi lại xuống.
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Hoài Hâm nằm trên giường đung đưa đôi chân đang nhấc lên cao, bất cẩn móc vào chiếc chuông treo trên tấm màn giường, kéo theo âm thanh lanh lảnh vang lên, cô không nghe rõ anh hỏi gì, "Sao cơ?"
Úc Thừa hỏi lại, "Tôi hỏi em bao nhiêu tuổi rồi."
"24 ạ."
Cô không già mồm, báo cho anh một số tuổi vừa phải, không phải độ tuổi ngây thơ không có kinh nghiệm, nhưng cũng không phải độ tuổi chín chắn trưởng thành.
"Em là tác giả toàn thời gian à?"
"Xem như là thế..." Hoài Hâm dừng lại, đổi giọng, "Những lúc chán thì sẽ tìm vài công việc part time."
"Tìm linh cảm giống lần trước sao?" Giọng anh hơi hời hợt.
"Ừm."
"Thế bình thường em làm những công việc nào?"
"Anh đang tra hộ khẩu đấy à?" Cô vờ giận dỗi hỏi một câu nhuốm ý trêu chọc, sau đó lại nói tiếp, dịu dàng thư thái, "Nhiều lắm, bồi bàn, nhân viên bán hàng xa xỉ, lễ tân khách sạn, giáo viên..."
"Làm cả giáo viên sao? Dạy con nít à."
"...!Đúng thế, cấp 2 cấp 3 gì cũng có." Cô chợt nâng cao âm cuối, "Sao? Trông tôi không giống giáo viên à?"
"Ai biết được." Anh cố ý hiểu sai ý cô, "Tôi đã thấy mặt mũi em trông ra sao đâu."
"Ồ..."
Hoài Hâm ngân dài giọng, "Anh chỉ cần biết tôi là một mỹ nhân, không phải kiểu dạy hư tụi nhỏ là được."
Hơi thở bên đầu bên kia như ướp đầy ý cười, "Ừm."
Triển lãm Lịch sử 500 năm hội họa phương tây, bọn họ trò chuyện suốt hai tiếng.
Lần đầu tiên Hoài Hâm được trải nghiệm cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ khi "nấu cháo" điện thoại như thế.
Lúc rời khỏi phòng triển lãm, Úc Thừa nói anh phải về nhà.
"Ồ, vậy tôi cũng đi ăn tối đây." Hoài Hâm không nhắc đến những chuyện khác.
Hình như anh đã ra đến vỉa hè, tiếng còi ô tô càng lúc càng rõ ràng.
Yên lặng chừng vài giây, giọng nói trầm thấp chợt truyền đến, "Khi nào quay lại Flipped? Bình Louis XIII vẫn còn giữ lại đấy."
Đó là tên quán bar mà bọn họ gặp nhau.
Hoài Hâm cười, "Chưa biết nữa." Môi cô áp lại gần micro, khẽ khàng để lại một câu trong biển người rộn ràng, "Có lẽ phải chờ đến lần "part time" sau vậy."
...
Vừa đặt điện thoại xuống, bạn cùng phòng đã trở về.
Hoài Hâm nằm trên giường nhìn xuống, "Sao cậu về sớm vậy?"
"Ừ, nay thầy Vương cho về sớm." Chử Thi Nhiên quay lại nhìn cô, "Trái lại là cậu đấy, nằm ườn cả ngày chưa chịu bước xuống giường à?"
"Ừm." Hôm nay trống tiết, Hoài Hâm khoan khoái nhướng mắt, lăn thêm một vòng trên giường.
Chử Thi Nhiên lườm cô, "Ôi ôi có điều bất thường, trông cái mặt ý xuân dạt dào kìa."
"Làm gì có." Hoài Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ vịt nói, "Tại mình thấy hôm nay mặt trời đẹp quá thôi."
"Hừ, có ma mới tin cậu.
Hoàng hôn đến nơi rồi làm gì còn mặt trời."
"Hì hì."
"Chắc chắn là có chuyện gì rồi, lại còn ra vẻ thần thần bí bí nữa chứ." Chử Thi Nhiên tặc lưỡi nhìn cô chăm chăm, sau đó ngồi xuống mở máy tính.
Bầu không khí yên tĩnh hài hòa trong phòng ký túc xá không kéo dài được bao lâu, cánh cửa bỗng dưng bật mở, cô bạn cùng phòng Lữ Du khóc lóc chạy vào, vừa lau nước mắt vừa khóc rấm rứt.
Động tĩnh ầm ĩ, cuộn khăn giấy trên bàn chẳng mấy chốc đã bị rút sạch.
"Sao thế?"
Chử Thi Nhiên và Hoài Hâm xoay người hỏi.
"Hu hu hu..." Lữ Du ấm ức nhìn hai cô bằng đôi mắt đỏ hoe, vừa mở miệng đã không giữ được bình tĩnh, "Vương Khả Hàn...!ngoại tình hu hu hu..."
Chử Thi