Hoài Hâm bước tới chỗ anh, hiển nhiên Úc Thừa cũng đã nhìn thấy cô, giơ tay ra dấu, "Ở đây."
"Em chào anh Thừa, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Hôm nay trông cô rất xinh.
Chiếc đầm vest màu đen trên người khá cứng nhắc, song vẫn tôn lên vòng eo thon thả và bắp chân trắng nõn của Hoài Hâm.
Suối tóc đen dài xõa bên tai, mềm mại mượt mà, đôi mắt trong veo, nơi đuôi mắt lộ vẻ duyên dáng yêu kiều, khi nhìn vào lại long lanh sáng ngời.
Úc Thừa nhìn sang, ánh mắt khựng lại trong tích tắc, rồi anh gật đầu chào cô.
Lối đi nhỏ hẹp, anh ngồi xuống, nhường chỗ cho cô bước qua.
Khách vẫn chưa đến đông đủ, đồng nghiệp bên phía ngân hàng đầu tư đương nhiên đã quen ngồi cùng nhau, Hoài Hâm thoáng nhìn vị trí phía sau chỗ anh đặt laptop, thế là cô bước sang, góc này hơi lệch so với tầm nhìn trung tâm, khẽ hỏi mình có thể ngồi ở đây không.
"Được chứ, cứ tự nhiên."
Hoài Hâm đặt túi xách xuống, ngồi vào chỗ.
Hoa cài áo có vẻ như không được cài chặt, cô vừa khom người thì hoa cũng rơi theo xuống đất.
Hoài Hâm cúi xuống, mái tóc dài bung xõa lướt qua đùi của người đàn ông ngồi bên cạnh, hương hoa dành dành thoang thoảng lan tỏa.
Hoa cài áo rơi vào khe giữa hai chiếc ghế, dáng ngồi của Hoài Hâm thế này khá bất tiện, xoay sở một hồi vẫn không lấy được, lúc đang định đứng dậy đổi tư thế thì có một cánh tay rắn chắc vươn sang, dễ dàng nhặt lấy đóa hoa cài ngực kia.
Sự chú ý của cô đã bị người nọ cướp mất, cô giữ nguyên tư thế nhìn sang, nơi đáy mắt dần dần gợn sóng.
Đóa hoa cài áo nằm gọn trong lòng bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông, tựa như một món đồ trang trí mà ai cũng có thể sở hữu.
Ánh đèn chiếu thẳng vào đôi mắt đen láy của Úc Thừa khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm thu hút.
Hoài Hâm ngồi thẳng người, xòe bàn tay trắng nõn mềm mại về phía anh, nhoẻn môi cười, "Cám ơn anh."
Úc Thừa cụp mắt, không nói lời nào đặt đồ vào tay cô.
Trà bánh được bày biện ở một bên khu quan sát, nào là Champagne, thức ăn và đồ uống đầy đủ.
Trước khi buổi lễ bắt đầu, thỉnh thoảng các khách mời lại đứng dậy tìm đồ ăn.
Hoài Hâm nhìn sang vài lần rồi thôi, cô đã nhận ra Úc Thừa không quan tâm đến chuyện này.
Trong lòng thầm tính không biết nên bắt đầu gợi chuyện từ chủ đề nào, chẳng ngờ anh lại là người bắt chuyện trước, đầu tiên là chúc mừng cô nhận được offer của MGS, sau đó hỏi, "Hoài Hâm, tôi nhớ em là sinh viên Bắc Đại đúng không?"
Hương nước hoa Cologne thoang thoảng từ xoang mũi lan ra, lòng bàn tay Hoài Hâm khẽ vuốt ve làn váy, à một tiếng rồi gật đầu, "Dạ, học viện quản lý Quang Hoa ạ."
* Học viện quản lý Quang Hoa thuộc đại học Bắc Kinh.
"Giờ em vẫn còn thực tập chứ?"
"Dạ không, hiện em đang tập trung vào việc học." Hoài Hâm cười, giọng nói ngọt ngào, "Dạo này anh Thừa có bận không?"
"Ừ." Úc Thừa hơi nhếch môi lộ đường cong hơi nhạt, "Vẫn thế thôi."
Người trong hội trường càng lúc càng đông, chẳng mấy chốc buổi lễ sẽ được bắt đầu, có lẽ anh cũng lười lấy laptop ra chỉ để check dăm ba cái mail, anh dừng lại vài giây rồi hỏi tiếp, "Sau lần nói chuyện vừa rồi, em đã có hướng đi mới cho sự nghiệp của mình chưa?"
"Ừm...!em thấy anh nói đúng, phải chọn công việc mà mình thích." Hoài Hâm nhìn sang anh, chân thành nói, "Em thích ngành hàng tiêu dùng, sau này hẳn là sẽ không đổi ngành nữa, nếu có cơ hội em sẽ cố gắng xin vào PE (Quỹ đầu tư tư nhân) thử xem sao."
Anh gật đầu tán thành, động viên cô, "Ừ, cố lên."
Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên.
Diệp An Kỳ vội vàng ngồi xuống một bên khác của Úc Thừa, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía đại sảnh ở tầng một.
Khách quý và chủ buổi lễ bước lên đài, đại diện lãnh đạo của sở giao dịch và founder - nhà phát hành Ngô Dịch Hoa xuất hiện đọc diễn văn, khu vực dành cho truyền thông liên tục lóe lên ánh đèn flash, tiếng chớp nháy của màn trập vang lên không dứt, sự phấn khích bị kiềm nén dần dâng trào trong bầu không khí yên tĩnh.
Hoài Hâm chăm chú lắng nghe Ngô tổng phát biểu không sót một chữ, cảm nhận sự nhiệt huyết và hăng hái trong những ngày làm việc ở Printer chợt ùa về lần nữa.
Không có những lời khoác lác, cũng không có những lời hứa hẹn hoa mỹ, ông chỉ bày tỏ quyết tâm sẽ cố gắng phát triển sự nghiệp thật tốt.
Đứng ở hiện trường buổi lễ chúc mừng Nhiễm Hoa được đưa lên sàn, cuối cùng Hoài Hâm đã hiểu động lực khiến lớp lớp người làm trong ngân hàng đầu tư có thể tiếp tục công việc từ đâu đến rồi.
Kim đồng hồ dần dịch chuyển điểm đúng chín giờ rưỡi, mọi người đều tập trung tinh thần, dùi trống hạ xuống, tiếng chuông vang vọng, trên màn hình điện tử khổng lồ bỗng chốc xuất hiện một rừng chữ số lít nha lít nhít.
"Quốc tế Nhiễm Hoa" chính thức lên sàn giao dịch!
Tiếng vỗ tay trên đài và dưới khán đài vang vọng như sấm, như thủy triều dâng trào, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, giá cổ phiếu đã dần tăng với tốc độ ổn định và vững vàng.
Lúc này đây, Hoài Hâm bỗng có một loại cảm giác không nói thành lời, cả người lâng lâng như đang trên chín tầng mây không mấy chân thực, gần như vô thức quay sang muốn nhìn xem cảm xúc hiện tại của Úc Thừa thế nào, cô muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với anh.
- - Nhưng người đàn ông này lại bình tĩnh hơn cô nghĩ.
Anh cũng vỗ tay như bao vị khách mời bên cạnh, song vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như đây chỉ là một sự kiện bình thường, đáng để vui vẻ, nhưng cũng chẳng mấy bất ngờ.
Đúng rồi.
Trái tim Hoài Hâm lại an vị tại chỗ cũ.
Anh xông pha trong cái nghề này đã mười năm, có sóng gió gì mà chưa từng gặp đâu.
Anh vốn là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, từ gia thế, trình độ đều thuộc hàng top, lại thêm kinh nghiệm làm việc mười năm, khác xa với thân phận của cô một trời một vực, sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng.
Nhưng cô lại không biết trời cao đất dày...
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hoài Hâm, Úc Thừa đánh mắt nhìn sang.
Ánh mắt khẽ chạm nhau, Hoài Hâm chớp hàng mi, rồi cong cong đôi mắt, mỉm cười nhìn anh.
Nhất định...
Cô nhất định phải có được anh.
Để xem có bao nhiêu trắc trở.
Có thể có bao nhiêu trắc trở chứ.
...
Sau lễ gõ chuông là thời gian chụp ảnh tập thể, dòng người trong sảnh như cơn sóng xô vào bờ, nhà phát hành, sở giao dịch, tổ chức trung gian, và các tổ chức khác.
Ngân hàng đầu tư, văn phòng luật sư và kiểm toán trò chuyện cũng trao đổi niềm vui, cùng chúc mừng cho chiến thắng chung của bọn họ.
Hoài Hâm đi theo Úc Thừa và Diệp An Kỳ, ké được hai tấm ảnh.
Hôm nay cô mang giày cao gót, đi được một lát thì chân đã bắt đầu đau, cô lấy từ trong túi xách hai miếng băng cá nhân đã chuẩn bị sẵn ra dán vào gót chân.
Đợi Diệp An Kỳ rảnh tay cũng đưa cho chị ấy một miếng.
"Đúng là chỉ có em chu đáo vậy thôi." Diệp An Kỳ cười, "Em nghỉ rồi chị chẳng quen tẹo nào, bạn mới tới pha cà phê không ngon bằng em."
Vừa hay Úc Thừa đứng bên cạnh, nghe thế thì thích thú xen vào