Hoài Hâm, "..."
Hoài Hâm, "..."
Hoài Hâm, "!"
"Đợi đã." Hoài Hâm tự phục khả năng phản ứng của mình, trong tình huống nước sôi lửa bỏng thế này mà cô vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, "Người quen sao? Nam hay nữ?"
Úc Thừa hơi dừng lại, bâng quơ hỏi, "Bé để ý à?"
"Đương nhiên rồi."
Hoài Hâm nhướng mày, hỏi lại, "Chẳng phải chính anh cho phép em nhỏ nhen một chút cũng không sao mà."
Úc Thừa buông rèm mi, đôi môi khẽ cong, không ừ hử gì.
Hoài Hâm đảo mắt một vòng, "Chẳng lẽ là nữ thật sao?"
Lúc này anh mới chịu lên tiếng, "Nếu phải thì sao?"
"Ai đấy?"
"Để ý vậy à?" Úc Thừa cười, "Tôi chỉ đi lấy đồ thôi."
Không biết có phải ảo giác hay không mà Hoài Hâm láng máng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang, có lẽ chỉ một giây sau sẽ có người đến gõ cửa.
Cô bực bội vò tóc, nhưng vẫn giọng điệu lại được ngụy trang một cách điêu luyện, "Anh à, giờ này đã khuya, có khi người ta đã ngủ rồi ấy chứ."
"Hẳn là chưa đâu." Anh dịu dàng nói, "Bọn tôi vừa từ thị trấn về mà."
Hoài Hâm nghẹn họng, nhanh chóng hùng hồn đáp lại, "Dù có là thế thì đêm hôm khuya khoắt sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy."
Úc Thừa cười.
Giọng anh vô cùng êm tai, trầm khàn ung dung, tựa như cơn sóng nhẹ nhàng lướt qua.
Anh hỏi, "Chẳng lẽ bé không muốn tôi đi?"
"..."
"Vì sao?" Anh vẫn giữ ý cười, mang theo vẻ quyến rũ, cơn tê dại chạy quanh vành tai của cô, "Nói cho tôi biết lý do, tôi sẽ không đi nữa."
"..."
Hoài Hâm vuốt đuôi tóc mềm mại của mình, thỏ thẻ, "Em chỉ hơi lo thôi."
"Hửm?"
"Bây giờ nửa đêm canh ba..."
Giọng cô vốn đã ngọt ngào, lại biết cách "uốn" giọng, mềm mại như sợi tơ, nhẹ nhàng vấn vít, "Chẳng may anh đi rồi không trở về được thì phải làm sao?"
"..."
Hoài Hâm bật cười khe khẽ, "Em vẫn muốn tiếp tục cuộc gọi này cơ."
...
Cúp điện thoại, Hoài Hâm thở phào một hơi.
Được lắm, chơi đến độ đau cả tim.
Diễn xuất đỉnh cao, ảnh hậu Kim Mã hẳn phải thuộc về cô mới đúng!
May là tâm lý của cô khá vững, gặp nguy không hoảng không loạn, thành công thoát được một kiếp.
Bất kể Úc Thừa nghĩ thế nào, cô cũng xem như giữ được mặt mũi mà cúp điện thoại, cũng chẳng buồn để ý anh có đến hay không, tóm lại là không cần phải đối mặt với chuyện bị vạch trần ngay tại hiện trường là được.
Hoài Hâm chờ ở trong phòng một hồi lâu.
Anh không đến.
Không biết là mất mát hay là yên lòng, cô đặt báo thức cho sáng ngày mai, lại xoa dầu gió lên chỗ bị té hôm nay, rửa mặt sạch sẽ, tắt đèn lên giường.
Truyện Võng Du
Sáng hôm sau, Hoài Hâm thức dậy trong điệu nhạc du dương, đây là khúc dương cầm yêu thích của cô.
Bản Ánh trăng của Debussy vô cùng dịu dàng, khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh ánh trăng lạnh lẽo chảy xuống núi tuyết về đêm, rất thích hợp dùng để báo thức, không giật đùng đùng như những bản chuông khác.
Có lẽ hôm nay Úc Thừa vẫn sẽ loanh quanh vài nơi gần Á Đinh, Hoài Hâm cũng không vội liên lạc với anh, cô báo tình hình của mình cho Chu Yến trước -- Có lẽ mấy ngày tới Hoài Hâm sẽ không cần dùng xe, bảo chị ấy tạm thời dừng lại chờ tin, tiền vẫn sẽ được thanh toán tương ứng.
Lúc xuống lầu, cô lại được chị chủ nhiệt tình kéo lại mời ăn một miếng bánh nướng.
Sau một đêm, Hoài Hâm đã khôi phục trạng thái rất tốt, định giải quyết nốt cung đường trekking ngắn ở khu thắng cảnh Á Đinh.
Lại ngồi lên chiếc xe buýt quen thuộc, giờ cô đã có kinh nghiệm nên đồ đạc mang theo cũng nhẹ nhàng hơn.
Cung đường ngắn không cần phải ngồi xe điện, lấy Trùng Cổ Tự làm điểm xuất phát, lộ trình cả đi lẫn về chỉ tầm ba cây số.
Trời hôm nay không có một gợn mây, cũng chẳng có tuyết, có nắng nhưng không quá gắt, nhiệt độ vô cùng dễ chịu.
Tới gần trưa thì Hoài Hâm đã hoàn thành lộ trình, cô bắt xe quay về thị trấn Shangrila ăn cơm.
Một mình đi du lịch, một mình nghe nhạc, một mình ăn cơm -- cô rất quen thuộc với kiểu một mình này.
Hoài Hâm thường nghĩ không biết mình rốt cuộc là người thế nào.
Có đôi khi chính cô cũng nghĩ không ra.
- - Rõ ràng là người thích cuộc sống sôi động, nhưng lại có thể bình tĩnh tận hưởng sự cô đơn, không mong có người đến quấy rầy mình.
Cứ yên tĩnh như thế cũng rất tốt.
Mùa đông là mùa du lịch thấp điểm, đường phố ban ngày chẳng có mấy mống khách.
Hoài Hâm dừng chân bên đường một lúc, lòng trắc ẩn bỗng dưng dâng trào, cô quyết định ủng hộ cho doanh thu của tiệm trà sữa kia thêm một ly (thực ra là do cô thèm).
Sau đó, Hoài Hâm thong thả thả bộ trở về homestay, lên giường đánh một giấc đến chiều.
Sập tối, Úc Thừa gửi tin nhắn cho cô.
Úc Thừa, [Hoài Hâm, em có ở phòng không?]
Úc Thừa, [Tôi để quên vài thứ trong túi áo khoác, có lẽ tôi sẽ phải sang phòng em lấy nó.]
Hoài Hâm, [Á, em xin lỗi, em hiện không có ở trong phòng!]
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ.
Mới sáu giờ, chưa tối lắm.
Hoài Hâm, [Anh Thừa, khoảng 9 giờ tối em sẽ về, về rồi em mang sang cho ngay anh được không?]
Anh trả lời lại rất nhanh, [Ừ, tới lúc đó tôi sang lấy là được, cám ơn em.]
Trước đó cô quả thật không để ý trong túi này ngoại trừ viên ngậm phòng sốc độ cao thì còn có gì khác, Hoài Hâm tò mò nhìn thử, bất ngờ phát hiện bên trong có không ít thứ.
Một điếu xì gà, hai viên kẹo bạc hà, một chiếc nhẫn, và cả một chiếc bật lửa loại có nắp đậy.
Khó trách trên người anh lúc nào cũng thoang thoảng hương thơm giống tuyết tùng nhưng lại không phải, tầng hương đậm hơn một chút, hóa ra là mùi thuốc là.
Chiếc nhẫn kia là nhẫn bạc, Hoài Hâm hoảng hốt nhớ lại, hình như cô chưa bao giờ thấy anh đeo nó.
Nhẫn có thiết kế khá đơn giản, bên ngoài trông hơi thô, hình như thường xuyên được vuốt ve.
Nhìn kỹ mới phát hiện ra đây không phải là nhẫn kiểu nam.
Kích cỡ nhỏ hơn hẳn, nhưng cũng không rõ lắm, lòng Hoài Hâm đánh thịch một cái - Là của cô nàng nào tặng mà anh lại giữ đến bây giờ?
Dưới tia sáng mờ ảo, cô quan sát thì thấy hình như mặt trong chiếc nhẫn có khắc chữ gì đó, đưa lại gần nhìn cho kỹ mới rõ.
20/06/1991
Lại còn khắc cả ngày sinh của anh, không sai vào đâu được.
Hoài Hâm cụp mắt, lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch chiếc nhẫn, xóa đi dấu vân tay của mình, sau đó cất lại vào túi áo.
Đến gần chín giờ, Hoài Hâm gặp nhân viên homestay, nhờ cậu ta mang áo khoác trả cho vị khách ở phòng 89.
Nhân viên đi được một lúc, Úc Thừa đã gửi Wechat sang, [Đã nhận được áo khoác, cám ơn em.]
Không có sau đó.
Anh không hỏi vì sao đã hẹn rồi mà cô lại nhờ người ngoài mang đồ trả cho anh.
Đây vốn là một mắc xích để dẫn dắt anh hỏi cô hôm này đã làm những gì, đi những đâu, tiếc là không thể phát huy tác dụng.
Hoài Hâm tiếc nuối nhếch môi, cởi cúc áo định đi tắm một cái.
Mỗi một phòng của homestay đều có một ban công nhỏ, Hoài Hâm chưa ra ngoài đó bao giờ.
Trước khi vào phòng tắm, cô khoác hờ áo đẩy cửa bước ra ban công, hờ hững phóng tầm mắt nhìn ra xa.
Ngay lập tức, cô chợt trông thấy người đàn ông ngồi bên ngoài phòng cách đó không xa.
Không khí lạnh dần xâm chiếm màn đêm, Úc Thừa mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, ngồi vắt chân trên ban công, chiếc quần chín tấc dài vừa phải, làm lộ phần mắt cá chân trắng trẻo.
Trước mặt anh là cảnh núi tuyết, anh tựa lưng vào ghế, giữa những ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy lập lòe.
Làn khói mỏng nhẹ nhàng lướt qua, người đàn ông híp mắt lại, vẻ mệt mỏi và lạc lõng thấp thoáng trên gương mặt.
Thoáng sau, anh cụp mắt, khẽ rít một hơi.
Ánh sáng chảy dọc theo động tác của anh, rèm mi dày hờ hững buông xuống, gương mặt anh tuấn chìm vào bóng đêm ánh lên vẻ thâm trầm khó đoán.
Hoài Hâm không biết sao cô lại cảm thấy cô độc đến lạ kỳ.
Cô cứ ngỡ tim mình loạn nhịp vì hành động nhìn trộm này, nhưng sau đó lại cảm thấy hình như cô đã phát hiện ra một bí mật nào đó.
Hơi lạnh lướt qua mặt Hoài Hâm, cũng quất thẳng vào lòng cô, cô vịn vào khung cửa sổ lạnh lẽo, rón rén lùi về sau.
Tiếng lạch cạch khẽ khàng vang lên trong đêm.
Đầu ngón tay Úc Thừa khựng lại, dời điếu thuốc đi, thoáng nhìn về phía bên kia.
Ban công vắng lặng, không có bóng người, chỉ còn lại tiếng gió lạnh lẽo gào thét.
Anh dụi tắt điếu thuốc, đứng lên xoay người đi vào nhà.
Chiếc áo khoác dài được treo trên móc áo vẫn còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng không biết từ đâu, Úc Thừa mò mẫm trong túi một hồi, lấy chiếc nhẫn kia ra.
Trong phòng không bật đèn, anh lại quay trở lại đứng bên cửa sổ, mượn ánh trăng mà quan sát.
Có vài vết lõm, trông khá cũ kỹ, Úc Thừa nhìn một hồi, chậm rãi gập tay lại siết chặt lấy chiếc nhẫn như muốn sưởi ấm món đồ lạnh lẽo ấy.
Một lúc lâu sau, anh cụp mắt, đeo nhẫn vào ngón út của bàn tay trái.
Vừa khít.
Úc Thừa ngồi bên mép giường, rút thêm một điếu thuốc từ trong hộp ra, châm lửa, gác tay lên đùi, chầm chậm nhả khói.
Màn hình điện thoại đặt ở đầu giường chợt sáng lên, thông báo tin nhắn mới được hiện lên, và cả hai cuộc gọi nhỡ trước đó.
Anh liếc nhìn, một lúc sau mới quay đi.
Nhưng tiếng chuông nhắc nhở vẫn liên tục vang lên trong phòng.
Người bên ngân hàng đầu tư