Sáng hôm sau, Hoài Hâm thức dậy ngắm mặt trời mọc.
Phủ một chiếc áo khoác mỏng lên người, cô ngồi bên khung cửa sổ, lặng nhìn vầng thái dương đỏ rực chầm chậm nhô lên, tỏa ánh nắng ấm áp xuống đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa.
Và dường như nó cũng sưởi ấm luôn cả người đang ngắm cảnh.
Ý nghĩa của chuyện đi du lịch chính là đây, tâm bình khí tĩnh, gác lại những chuyện không vui, để linh hồn được gột rửa.
Hoài Hâm đang ngồi, chợt nghe thấy bên phòng sát vách vang lên tiếng "lạch cạch", có người đi ra ban công.
- - Úc Thừa khoác một chiếc áo khoác dạ form dài, tựa người lên lan can phóng tầm mắt về phía xa xa.
Dường như anh đang nhận một cuộc điện thoại quan trọng.
Hàng mi dài buông xuống, chân mày cau lại, gương mặt anh tuấn ánh lên nét lạnh lùng, tình hình trông có vẻ rất căng thẳng.
Anh đang nghe, một lúc sau, bên kia nói gì đó, Hoài Hâm thấy hàng mày Úc Thừa giãn ra, vẻ mặt cũng dịu xuống tựa như sắc trời sau khi tản mây đen.
Không biết rốt cuộc là có chuyện vui gì.
Lát sau, Úc Thừa cúp điện thoại.
Hoài Hâm quay đầu, ngọt ngào cất giọng chào, "Chào buổi sáng anh Thừa."
Hiển nhiên anh cũng nhìn thấy cô, cách hai căn phòng, khoảng cách xa xa, bờ môi anh hơi cong lên, "Chào buổi sáng."
"Hôm nay anh có kế hoạch gì không?" Cô đứng dậy, âm cuối hơi cao.
"Bên này thăm thú cũng đã hòm hòm, chuẩn bị thu dọn đồ đạc chiều sẽ lái xe đến Đạo Thành." Úc Thừa dừng lại hỏi cô, "Còn em thì sao?"
"Em chắc là cũng sẽ sang Đạo Thành." Hoài Hâm nhăn nhó mặt mày, "Nhưng vẫn chưa biết giải quyết chuyện xe cộ thế nào."
Dừng tạm một lúc, cô lại nói tiếp, "Taxi ở đây không chịu chạy đường dài, thuê xe thì lại khó..."
Ý đồ của cô rõ mồn một, nhưng lại không nói huỵch toẹt ra, ngang nhiên giở trò tinh quái.
Úc Thừa như cười như không nhìn cô, cong khuỷu tay chống lên lan can, thong dong hỏi lại, "Muốn để tôi làm tài xế cho em à?"
Đôi mắt hoa đào của anh cong cong mang theo vẻ thích thú, ung dung nhìn cô.
Hoài Hâm không ngờ anh lại thẳng thắn như thế, cảm giác như mình đã bị đánh tụt mất một cột máu.
Cô hắng giọng, cố gắng giữ vững nụ cười trên môi, không thèm dài dòng quanh co nữa, chống người lên lan can, thẳng thắng hỏi nhờ anh, "Có được không ạ?"
Trong ánh nắng sớm hãy còn non, cả người cô nhóc như được bao phủ bởi chùm ánh sáng màu vàng ấm áp, chiếc mũ len trắng tinh khôi làm nổi bật mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da trắng trẻo mịn màng, đôi mắt trong veo có hồn, hàng mi cong khẽ chớp.
Úc Thừa nhìn cô một lúc, lơ đãng mỉm cười.
Anh từ tốn tháo kính xuống nhét vào túi áo trước, mười ngón tay thon dài đan vào nhau đặt lên trước, nói với cô bằng chất giọng ấm áp, "Chuyến xe sẽ xuất phát vào lúc hai giờ chiều, nếu quý khách đây muốn lên đường thì nhớ phải xuống lầu đúng giờ đấy."
Dứt lời anh liền quay vào phòng.
Hoài Hâm cúi đầu, giật giật nhúm tua rua trên khăn quàng cổ của mình, qua một lúc, ở góc độ không ai thấy, đôi môi cô khẽ cong lên.
...
Lúc chuyển hành lý xuống lầu vẫn chưa đến hai giờ, thế là cô ngồi tám chuyện với chị chủ ở quầy lễ tân.
Mấy hôm nay chị chủ cứ thấy cô cùng ra cùng vào với Úc Thừa, hóng hớt hỏi, "Em gái này, em với anh khách phòng 89 có quan hệ gì thế?"
Hoài Hâm vén tóc ra sau tai, đáp lại đầy tự nhiên, "Anh ấy là sếp của em."
"Ồ, cùng đi du lịch à?"
"Không, tình cờ gặp nhau thôi chị."
Đúng lúc đó, Úc Thừa từ trên lầu bước xuống, chị chủ vờ điềm tĩnh nhìn sang, tiếng nói cũng im bặt.
Hoài Hâm biết rõ chị ấy muốn nói gì, cô nửa tựa lên quầy, mỉm cười không chớp mắt nhìn người đàn ông anh tuấn đang sải bước đi tới.
"Dọn đồ xong rồi à?" Úc Thừa hỏi.
"Dạ."
Hoài Hâm bước đi nhịp nhàng, sau khi chào chị chủ thì đi theo anh đến chiếc xe việt dã kia.
Cốp xe sau rất rộng, tất cả vali đều có thể đặt ở đó hết.
Hoài Hâm nhìn Úc Thừa đặt vali của cô lên trên của mình, khóe môi cô hơi nhướng lên, im lặng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Trước khi rời đi, Hoài Hâm không quên báo lại lịch trình của mình với Chu Yến, sau khi xe xuất phát, cô lẳng lặng liếc nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên Chu Yến đang chạy theo sau, Hoài Hâm thấy thế thì yên lòng thu hồi tầm mắt.
Trong xe khá yên tĩnh, Úc Thừa lên tiếng, "Nếu em muốn nghe nhạc trên điện thoại thì có thể kết nối với bluetooth."
Hoài Hâm à một tiếng, hỏi lại anh, "Anh Thừa có muốn nghe bài nào không?"
"Gì cũng được, em cứ chọn đi."
Anh lúc nào cũng hoà nhã như thế, tựa như chẳng có gì đặc biệt có thể thu hút anh, tính tình điềm đạm không ai có thể bắt bẻ được.
Nhưng Hoài Hâm biết, người càng xử sự khéo léo thì càng khó gần.
Cô không nói gì, sau khi kết nối bluetooth, cô chọn đại một bài trong playlist, âm nhạc sôi động nhanh chóng vang lên trong xe.
Sentimentos - ca khúc Latin thể loại Lounge music, một sự kết hợp hài hoà giữa âm thanh điện tử và đàn piano truyền thống.
Âm nhạc mang đậm phong cách Argentina, nhẹ nhàng, thư thái, phóng khoáng, lãng mạn.
Nhưng tiếng đàn violin ở cuối lại như chất chứa một nỗi buồn vương vấn, giai điệu lưu luyến khiến người ta quyến luyến không thôi.
Ngôn ngữ hình thể phong phú, sức dãn đến cực hạn, đoạn điệp khúc như được lồng vào một điệu tango nhịp nhàng, mỗi một âm điệu phát ra như những cú xoay tròn đầy choáng ngợp của vũ công, như những lời thì thầm của đôi tình nhân, tiến thoái giữa mập mờ và chân tình.
Chiếc xe việt dã chạy băng băng trên con đường thẳng tắp, bên ngoài cửa sổ, núi tuyết phủ một màu trắng xoá, những cánh rừng và cánh đồng cỏ ngát xanh vẫn tràn đầy sức sống, cảnh sắc hai bên đường vùn vụt lướt qua, Hoài Hâm hơi nhếch môi, tựa lưng vào ghế thưởng thức cảnh đẹp.
Úc Thừa liếc sang cô, hỏi, "Em thích nghe nhạc này à?"
"Cũng tạm ạ." Hoài Hâm nhìn sang, "Em thiên về giai điệu hơn, em cũng thích nhạc Jazz nữa."
"Thế à." Anh mỉm cười đầy ý vị.
Cả một vùng đất mênh mông được phủ trong làn áo bạc, con đường màu xám quanh co uốn lượn, Úc Thừa tư thái thong dong, cho xe rẽ vào một ngã ba, hàng cây bên đường rậm rạp tươi tốt che khuất tầm nhìn, rõ ràng anh đã lái chệch hướng với đường quốc lộ.
Hoài Hâm ngơ ngác tròn xoe đôi mắt, ghé vào cửa sổ nhìn một vòng xung quanh, "Ơ, chúng ta đi đâu thế ạ?"
"Yên tâm." Giọng người đàn ông hơi trầm, nhưng lại mang theo vẻ thích thú, "Không bán em đâu."
"..."
Chẳng mấy chốc, cô đã trông thấy cái mái đỏ của một căn nhà cấp bốn, anh dừng xe bên đường, đẩy cửa bước xuống.
Trong nhà có người nhanh chóng bước ra, nhiệt tình chào hỏi Úc Thừa.
Hoài Hâm cũng xuống xe, ánh mắt lướt qua chuồng ngựa và dãy đồi núi nhấp nhô đối diện con đường, bấy giờ mới vỡ lẽ.
Là một trại ngựa.
Đây hẳn là một trong những địa điểm nằm trong lịch trình của anh, có vẻ như anh đã liên lạc với ông chủ của nơi này từ trước.
Đối phương cho người dắt mấy thớt ngựa ra, cười nói, "Cậu cứ chọn tùy thích."
Hoài Hâm thấy cực kỳ mới mẻ, trước đây cô chỉ cưỡi ngựa vài lần ở trại ngựa, chưa từng được huấn luyện chính quy.
Nghe nói ngựa nơi đây khá hoang dã, không biết cô có điều khiển được nó hay không.
Úc Thừa hạ tầm mắt, hỏi cô, "Em biết cưỡi chứ?"
Cô nâng mi, chần chờ gật đầu.
Ông chủ quan sát Hoài Hâm một lúc, vẫy tay với cô, "Cô bé cứ yên tâm.
Nếu cô không biết cưỡi thì tôi sẽ dắt ngựa cho cô, anh Úc Thừa có thể tự cưỡi một mình."
Ở chỗ này không bằng những câu lạc bộ cưỡi ngựa ở Bắc Kinh, không có đồng phục cưỡi ngựa, chỉ có mũ bảo hiểm và găng tay, cùng với một áo đệm giảm xốc.
Hoài Hâm đứng trong nhà mặc đồ bảo hộ, nhưng không biết thắt dây thế nào cho đúng, loay hoay một hồi vẫn không xong.
Lúc cô đang tìm hiểu, một luồng hơi thở ấm áp bỗng chốc phả xuống đỉnh đầu, ngay sau đó người ấy cúi xuống, giúp cô thắt lại dây nón bảo hiểm.
Hoài Hâm ngước lên, ánh mắt chạm phải gương mặt anh tuấn kia.
Người đàn ông hơi cúi mắt, ánh mắt chăm chú rơi xuống cạnh gò má cô.
Anh cách cô rất gần, hơi