Nãy giờ cô nói nhiều như thế mà anh vẫn không đáp lại một câu.
Người đàn ông khuất mình sau bóng tối, hàng mi hơi rủ xuống nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Song, như được màn đêm bên ngoài cửa sổ làm nền, đôi mắt anh càng thêm sâu lắng, tựa như đầm sâu không thấy đáy.
Hoài Hâm ngước lên nhìn anh chăm chú, như cảm thấy lạnh, cô che lại bờ vai nhỏ nhắn đang run lên, "Anh Thừa?"
Úc Thừa quan sát cô đầy ý tứ, vài giây sau, anh nghiêng người mời cô vào trong.
"Em không biết tôi ở phòng này sao?" Anh hỏi.
"Dạ không." Hoài Hâm hơi mất tự nhiên, đáp, "Tại em thấy chỉ có phòng này gần nhất..."
Úc Thừa gật đầu, cất giọng nhàn nhạt, "Trong phòng tắm có sữa tắm và dầu gội của tôi, em cứ dùng tự nhiên."
"...!Cám ơn anh."
Cô bước vào phòng tắm, lúc vừa khóa cửa thì nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên bên ngoài phòng.
Ầm một tiếng, trái tim Hoài Hâm cũng nảy thót lên theo.
Sau đó là tiếng bước chân chậm rãi đi vào, trong phòng trở nên yên tĩnh hẳn.
Hoài Hâm mấp máy đôi môi, đảo mắt nhìn một vòng.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, trong phòng tắm vẫn còn vương hơi nước, mặt kính hãy còn đọng sương.
Phòng tắm rất sạch, ngoại trừ đồ dùng tắm rửa đặt trên bàn thì không còn gì hết.
Hoài Hâm dần bình tĩnh lại, đặt thẻ phòng đang bị nắm chặt trong tay lên mặt bàn lavabo, kế đến cởi áo choàng tắm treo lên, sau đó bước vào bồn tắm, kéo rèm nhựa.
Thú thật cô có hơi mông lung -- chuyến du lịch đã gần đi đến hồi cuối, chuyện gặp nhau sau này phải trông chờ vào ý trời, thế nên cô mới bạo gan "sải" một bước dài như thế.
Nhưng khi thả mình vào dòng nước ấm áp, trái tim Hoài Hâm đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
- - Cô chắc chắn phán đoán của mình không hề sai.
Anh không phải hạng người tuỳ tiện, thế nên hiện tại cô vẫn đang ở trong khu vực an toàn.
Tuy chiến lược có lẽ hơi kích động, nhưng hiệu quả thì không tệ đến mức như trong tưởng tượng.
Hoài Hâm nhanh chóng xả sạch bọt sữa tắm nhơm nhớp trên người, toàn thân trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô dùng máy sấy vắt trên tường sấy khô tóc và khăn tắm, tóm lại là cố ý tạo ra động tĩnh thật lớn, một lát sau mới lề mề mở he hé cửa phòng tắm.
Trong phòng không bật đèn, tối om om, Hoài Hâm hỏi dò, "Anh Thừa ơi?"
Vài giây sau mới có người đáp lại, "Sao thế?"
Cô nhô đầu ra, tỏ vẻ đáng thương, "Em đi gấp quá nên quên mang đồ thay rồi."
Mượn ánh trăng, Hoài Hâm đã nhìn rõ hiện trạng căn phòng.
Úc Thừa ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, hai chân bắt chéo, điếu thuốc lá lập lòe giữa những kẽ tay.
Anh chỉ châm thuốc chứ không hút, gương mặt anh tuấn ánh lên nét hờ hững.
Anh vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoài Hâm vừa gọi thì đánh mắt sang.
Úc Thừa gác điếu thuốc lên chiếc đĩa bên cạnh, đứng dậy bước tới chỗ cô.
Anh rất cao, đứng ngoài cửa phòng tắm có thể xem như là từ trên cao nhìn xuống cô.
Ở góc nhìn như thế, đôi mắt hoa đào vừa đen láy vừa sâu thẳm.
"Sao thế?" Úc Thừa mỉm cười, rõ là giọng điệu mềm mỏng, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác hơi hung hăng.
Hoài Hâm quấn khăn tắm, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô lặp lại đầy máy móc, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn trước, "Em...!không mang theo quần áo."
Úc Thừa cụp mắt, buông rèm mi nhìn cô, một thoáng sau anh đã lấy lại dáng vẻ tự nhiên, cười nhẹ, "Em có mang thẻ phòng không?"
Kế hoạch A là nhờ anh về phòng cô lấy quần áo, đều là đồ dùng cần thiết của con gái, cô cố tình dẫn dắt anh đi về hướng đó, "Có, em..."
Quả nhiên, anh hỏi, "Quần áo em để ở đâu?"
"Trong vali, em đã mở sẵn đặt trên kệ." Trong phòng tắm mờ sương, đôi mắt Hoài Hâm long lánh ánh nước, "Là bộ pyjama màu hồng phấn..."
Cô ngẫm nghĩ một lát, có lẽ thấy mình làm phiền anh nên nhẹ giọng nói, "Anh Thừa cứ cầm đại một bộ, em về phòng sẽ thay lại sau."
Đuôi mắt Úc Thừa hơi nhướng lên, anh nói, "Phiền quá."
Giọng anh trong trẻo, dịu dàng lại rất bùi tai, dù là lời từ chối nhưng cũng thể hiện vẻ lịch thiệp của bản thân.
Hoài Hâm có hơi mất mát.
- - Không sao, kế hoạch A không thành thì còn kế hoạch B, mượn áo choàng tắm, tự mình về phòng là được.
Cô bèn cắn môi hỏi, "Vậy...!anh có áo choàng tắm nào dư không ạ?"
Úc Thừa đi tới trước tủ đồ, liếc sơ một vòng, ung dung đáp, "Xin lỗi em, chỉ có một chiếc duy nhất, hiện đang ở trên người tôi."
Nãy giờ trong đầu Hoài Hâm đang ngổn ngang trăn trở với suy tính của bản thân, nếu Úc Thừa không nói cô cũng không phát hiện ra anh đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, phần cánh tay hơi căng ra làm hiện lên đường cong đầy rắn chắc của cơ bắp, cổ áo hơi mở, xương quai xanh gợi cảm thoáng ẩn thoáng hiện.
Ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau, cái nhìn ấy càng đẩy suy nghĩ người ta đi xa hơn.
Hoài Hâm lẳng lặng nuốt nước miếng, lảng ánh mắt sang chỗ khác.
Kế hoạch B cũng thất bại, vậy...
Kế hoạch C, chỉ đành quấn khăn tắm quay về phòng thôi.
Câu nói kia đúng là vừa nói đã thành sấm, đến sao về vậy, nhất thành bất biến không có gì mới mẻ.
Hoài Hâm vẫn chưa đạt được mục đích, dứt khoát chơi chiêu vò mẻ chẳng sợ nứt, dẩu môi khẽ nói, "Thôi vậy."
Cô nắm tay nắm cửa toan bước ra ngoài, nhưng ngay sau đó đã bị Úc Thừa ngăn lại.
"Đợi đã."
Hoài Hâm không biết vẫn còn có cơ hội lật ngược tình thế, nhịp tim bỗng tăng tốc, trái tim lơ lửng giữa không trung.
Tiếng vải xột xoạt lướt qua, bàn tay thon dài của người đàn ông vươn tới cầm lấy một cái móc áo, cô nương theo tầm mắt nhìn sang, đầu óc bất chợt nổ tung.
- - Là áo sơ mi của anh.
Cô có thể nhận ra qua logo trên cổ áo, đây là chiếc sơ mi đen mà anh từng mặc trong buổi lễ rung chuông hôm ấy.
"Em mặc áo này đi." Úc Thừa cười, hàng mi phủ một bóng sáng mờ, chốc lát anh lại bổ sung, "Áo sạch đấy."
"..."
Hoài Hâm bất chợt nhận ra mình chơi hơi lớn rồi.
Cô khích tướng bất thành, trái lại còn bị đối phương chiếu tướng.
Bây giờ cô đã rơi và tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó lòng giải quyết.
"Anh Thừa..." Môi xinh khẽ hé, thực chất não bộ đã hoạt động hết công suất, muốn đáp lại anh một đòn phản kích thoả đáng.
Không ngờ, chưa kịp nói dứt câu, bóng đèn trong phòng tắm "bụp" một tiếng rồi tắt ngúm.
Cúp điện rồi.
Chẳng biết mưa lại bắt đầu rơi từ khi nào, từ trong phòng ra ngoài phòng đều chìm trong bóng tối.
Vòi sen vẫn còn rỉ nước tí tách, giữa không gian yên tĩnh thế này, âm thanh càng trở nên vang vọng.
Trong gương phản chiếu bóng người lờ mờ, trên tấm giấy bóng kính ngoài phòng tắm cũng hiện lên một bóng đen mờ, Hoài Hâm siết chặt chiếc khăn mỏng trên người, khép hai chân lại lùi về sau một bước.
Cô sợ bóng tối.
Từ nhỏ đã sợ.
Vì thường xuyên ở nhà một mình, ba mẹ thì